Những chuyện kì bí của Stine (Những bức ảnh tiên tri) - Chương 05 - 06 - 07 - 08
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
218


Những chuyện kì bí của Stine (Những bức ảnh tiên tri)


Chương 05 - 06 - 07 - 08



4

Alex đứng im một hồi lâu, mắt chăm chăm nhìn vào cái máy ảnh. Có cái gì đó mách bảo cậu rằng phải có một lý do thật xác đáng thì cái máy ảnh mới được cất giấu vào đấy. Có cái gì đó mách bảo cậu rằng tốt hơn hết là đừng có động chạm vào. Tuy nhiên, sự tò mò còn mạnh hơn cả chính cậu ta. Alex thò tay vào chiếc tủ và nhấc cái máy ra.

Chiếc máy ảnh vừa bị nhấc ra, cánh cửa tủ đã ngay lập tức tự động đóng sập lại với một tiếng kêu khô khốc.

“Thật kỳ lạ.” – Alex nghĩ. – “Đây đúng là một nới thật kỳ cục để có thể cất một cái máy ảnh vào đó! Tại sao người ta lại để nó ở đây nhỉ? Nếu như cái máy ảnh có đủ giá trị để có thể được cất vào một cái tủ bí mật như vậy, thì tại sao người ta không mang nó đi?”.

Alex chăm chú xem xét. Đó là một chiếc máy ảnh cỡ lớn, nặng tới mức đáng ngạc nhiên với một ống kính dài. Có thể là ống ngắm từ xa. Alex rất quan tâm tới nhiếp ảnh. Cậu chỉ có một cái máy ảnh tự động rẻ tiền. Nhưng cậu cũng đang tiết kiệm tiền với hi vọng sẽ có ngày mua được một cái máy tử tế hơn, có tầm ngắm khá hơn. Cậu rất thích đọc những tạp chí chuyên ngành nhiếp ảnh để nghiên cứu các mẫu máy khác nhau được giới thiệu trong đó và cậu thường ghi lại tất cả những kiểu mẫu mà cậu thích.

Alex cũng thường ao ước được đi chu du khắp thế giới, được khám phá những mảnh đất xa lạ, những đỉnh núi cao ngất trời và những khu rừng rậm khó đặc chân tới nhất. Và khi đó cậu sẽ cho ra đời những bức ảnh tuyệt mỹ nhất, và cũng chính những bức ảnh này sẽ biến cậu thành một nghệ sĩ nổi tiếng.

Cái máy ảnh của Alex ở nhà đã quá tồi. Chính vì thế, tất cả các bức ảnh cậu chụp đều không nét và mọi người trong ảnh đều có một cái chấm đo đỏ ở trong tròng mắt.

Alex vẫn đang suy nghĩ xem báu vật cậu vừa phát hiện có đáng giá gì không. Cậu đưa chiếc máy sát vào mặt rồi nheo mắt nhìn qua kính ngắm.

Phía bên kia phòng, Michael đang đứng chềnh ềnh ra trên bậ cầu thang với một chiếc khăn quàng màu vàng tươi trên cổ và một chiếc mũ phớt cao ngất trên đầu.

– Đứng yên nhé, Michael! – Alex vừa nói vừa lò dò tiến lại gần thằng bạn, trong khi mắt vẫn dán vào kính ngắm.

– Cậu tìm thấy cái đó ở đâu thế? – Arthur ngạc nhiên hỏi.

– Trong máy còn phim không? – Michael hỏi tiếp.

– Đừng nói gì hết. – Alex trả lời. – Rồi các cậu sẽ thấy.

Đứng dựa lưng vào tay vịn của cầu thang, Michael muốn chụp một pô ảnh với điệu bộ thật lịch sự. Alex ngắm nghía thật cẩn thận một lát rồi đưa tay dò dẫm tìm nút bấm.

– Sẵn sàng chưa? Nào, cười lên một chút đi!

– Chụp một kiểu chú cò nhỏ chuẩn bị bay nhé! – Michael vừa nói vừa nhăn mũi lại.

– Trông buồn cười quá! – Arthur đáp lại.

Alex bấm nhẹ vào cái lẫy nhỏ sau máy. Một tiếng “tạch” khẽ vang lên đồng thời với một tia chớp lòa sáng. Sau tiếng kêu ro ro của bộ phận điện tử, một khe nhỏ ở phần dưới máy từ từ mở ra. Tiếp sau đó là một miếng giấy lờ mờ hình chữ nhật bất ngờ nhô ra.

– Ê, xem này! – Alex reo lên. – Đây đúng là một cái máy chụp ảnh lấy ngay.

Cậu bé lôi ra tấm ảnh còn chưa rõ ra khỏi hộp ảnh rồi giơ ra ngắm nghía.

– Nhìn này, hình ảnh đang dần dần xuất hiện.

– Đưa tớ xem nào, – Michael vừa nói vừa tì cả người vào tay vịn cầu thang để nhảy xuống dưới đất.

Một tiếng kêu răng rắc lạnh cả người bất ngờ vang lên.

Chiếc tay vịn cầu thang bị gãy tung ra, Michael chới với hai tay định tóm lấy một cái gì đó.

– Khôôông!

Cậu ta rú lên rồi rơi huỵch xuống nền bê tông. Nằm sóng soài, bất động một lát, cậu ta mới định thần và cựa người định bò dậy nhưng lại buột miệng kêu lên đau đớn.

– Cái mắt cá chân của tớ! Ôi trời ơi! Cái mắt cá chân của tớ…

Alex vội vàng lao tới phía bạn cùng lúc với Sarah và Arthur.

– Cứ từ từ, tớ sẽ giúp cậu – Sarah vừa nói vừa cúi xuống định đỡ Michael dậy.

Vừa lúc đó, phía trên đầu chúng lại vang lên những âm thanh lạ khác. Đó là tiếng những bước chân. Có ai đó đang ở trên tầng trệt thì phải.

Có ai đó đã bước vào trong nhà…

__________________

Chương 2

5

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn.

Bốn người bạn nhìn nhau bối rối.

– Phải ra khỏi đây thôi. – Sarah thì thầm.

– Đừng bỏ mặc tớ, – Michael vừa hốt hoảng nói vừa cố nhỏm người dậy.

– Cậu phải đứng dậy ngay. Nhanh lên! – Arthur nói.

– Nhưng tớ không thể đặt chân xuống đất được.

– Bọn tớ sẽ giúp cậu. – Sarah vừa nói vừa quay sang phía Arthur. – Cậu dìu Michael một bên, còn tớ dìu một bên kia. Arthur gật đầu rồi luồn tay qua vai Michael. Sarah cũng làm như vậy ở phía bên kia.

– Ta đi nào. – Cô bé thì thào nói.

– Nhưng ta ra bằng đường nào bây giờ? – Arthur lo lắng hỏi.

Phía trên đầu tiếng những bước chân mỗi lúc một nghe rõ hơn.

– Phía sau cái bể nước kia còn có một cái cầu thang nữa đấy. – Alex vừa nói vừa chỉ tay về phía cuối phòng.

– Cậu có chắc rằng cái lối đó sẽ đó sẽ dẫn ra phía ngoài không? – Michael hỏi, mặt mũi vẫn nhăn nhó vì đau đớn.

– Tớ hi vọng là có. – Alex nói, rồi vượt lên đi trước dẫn đường.

– Điều tớ hi vọng trước tiên là cánh cửa trên đó không bị khoá.

– Tớ cũng cầu mong như thế! – Arthur lẩm bẩm.

Với sự giúp đỡ của hai bạn, Michael có thể đi được bằng cách nhảy lò cò. Cuối cùng thì nhóm bạn cũng bước được tới chỗ chân cầu thang. Cho tới lúc này, chúng mới nhận ra rằng trên đỉnh cầu thang là một ô cửa lớn với hai cánh cửa nằm ở trên tầng trệt của ngôi nhà.

– Tớ chẳng trông thấy cái chốt cửa ở chỗ nào cả. – Alex lẩm bẩm.

– Này, ai đang ở đó đấy?

Đâu đó chợt vọng tới một giọng đàn ông nghe ồm ồm.

– Chính… chính là lão Nhện đấy! – Michael lắp bắp.

– Nhanh lên, Alex! Nhanh lên nào! – Sarah cuống quýt giục Alex vì lúc này cậu ta đang trèo lên cầu thang trước cả bọn.

Alex đặt cái máy ảnh xuống sàn nhà rồi nắm lấy hai cái tay nắm của hai cánh cửa.

– Ai đang ở đó thế?

Lần này, cái giọng nói ma quái ấy có vẻ như rất gần.

– Hình như cánh cửa bị khóa ở bên ngoài mất rồi – Alex bối rối.

– Vậy thì phải đạp tung nó ra thôi! – Arthur thúc giục.

Alex tì người vào mấy tấm ván gỗ đầy bụi, hít một hơi thật sâu rồi dùng hết sức đạp chân xuống đất. Tuy nhiên, tất cả vẫn không hề nhúc nhích.

– Chúng ta bị mắc kẹt mất rồi! – Cậu bé than vãn.

6

– Thử lần nữa đi, – Arthur thúc giục. – Có thể nó chỉ bị cài then thôi.

Cậu ta buông tay khỏi người Michael rồi nói tiếp:

– Khoan đã, để tớ giúp cậu một tay.

Alex đứng dịch sang một bên để cho Arthur vào tiếp sức ở bên cạnh.

– Cậu sẵn sàng chưa? – Arthur hỏi. – Một, hai… ba!

Hai cậu dồn tất cả sức nặng vào hai cánh cửa gỗ. Thật bất ngờ, hai cánh cửa bật mở ngay lập tức.

– Hoan hô! – Sarah reo. – Nhanh lên! Ta chuồn thôi!

Alex vơ vội cái máy ảnh rồi nhảy ra khỏi cửa.

Cánh cửa mở ra phía sau nhà. Khu vườn phía sau cũng có vẻ hoang dại như khu vườn trước. Trà ngập khu vườn là các loại cỏ dại mọc um tùm dưới cây sồi già có một cành lớn bị gãy dở còn đang lủng lẳng trên cây.

Chật vật lắm Arthur và Sarah mới đưa được Michael lên hết cầu thang và đưa cậu ta thoát ra ngoài.

– Cậu có thể đi được không? – Arthur hỏi. – Hãy thử một chút đi xem nào!

Vẫn dựa vào hai bạn, Michael thận trọng đưa một chân về phía trước và đặt xuống đất. Cậu ta phải co lên ngay lập tức, rồi lại đặt liều xuống một lần nữa. Lần này thì động tác có vẻ quả quyết hơn một chút.

– Ờ, tớ có cảm tưởng là đã khá hơn rồi đấy! – Cậu ta reo lên.

– Vậy thì cố nữa lên! – Arthur động viên.

Cả bọn đi vội về phía hàng rào gai bao quanh khu nhà. Lúc này Michael đã có thể tập tễnh bước đi một mình. Tất cả đi men theo hàng rào cho tới khi gặp lại con đường ban đầu dẫn đến ngôi nhà.

– Chà chà! – Arthur thở phào khi cả bọn đã quay ra ngoài phố. – Chúng ta đã thành công, nhưng tất cả cũng chỉ có thế thôi. – Alex dừng lại ở bờ vỉa hè rồi quay lại nhìn ngôi nhà.

– Nhìn kìa! – Cậu ta vừa nói vừa giơ tay ra chỉ trỏ cái gì đó. Cả bọn cùng quay lại nhìn theo hướng tay chỉ của Alex. Đằng sau một ô cửa sổ của ngôi nhà hoang chợt có một bóng người xuất hiện với hai bàn tay đang áp sát vào những tấm kính.

– Lão Nhện! – Sarah thốt lên.

– Lão… lão đang quan sát chúng ta! – Michael ấp úng.

– Chuồn thôi! – Alex nói giọng run run.

Cả bọn cắm cổ chạy một mạch tới một chỗ gần nhà Michael.

– Cái mắt cá chân của cậu bây giờ ra sao? – Alex hỏi.

– Tốt rồi, – Michael trả lời. – Tớ thấy đỡ đau hơn nhiều.

– Suýt nữa thì cậu đi đời nhà ma. – Arthur vừa nói vừa lấy tay quệt mồ hôi trên trán. – Cũng may mà cậu đã được nhồi đầy giẻ rách trong người.

– Cảm ơn vì đã nhắc lại điều đó với tớ. – Michael đáp lại tỉnh bơ.

– Thế mà tớ cư nghĩ rằng chúng ta sẽ lại phải càu nhày vì không được phiêu lưu mạo hiểm cơ đấy!… Cả bọn đã được lãnh đủ rồi nhớ! – Sarah nói rồi ngôi phịch xuống một gốc cây.

– Cái lão Nhện, tớ thấy cứ ghê ghê thế nào ấy, – Arthur vừa nói vừa lắc đầu.

– Các cậu đã trông thấy lão đang quan sát cả bọn như thế nào chưa? – Michael hỏi. – Mà cái lão kỳ cục này lúc nào cũng chỉ thích mặc có mỗi một màu đen! Nhìn lão, người ta có cảm giác như đang tận mắt được trông thấy một con quỷ đói ấy!

– Kiểu gì thì lão cũng đã nhìn thấy chúng mình và rồi thế nào cũng có lần lão sẽ nhận ra cả bọn. – Alex nói. – Và thế là tự nhiên chúng ta sẽ chẳng được tập tành gì ở dưới kia nữa!

– Vì sao nào? – Michael hỏi lại. – Đấy có phải là nhà lão đâu. Ngôi nhà đó chỉ là nơi ngủ nhờ của lão thôi chứ. Nếu cần ta có thể đi báo cảnh sát.

– Thế nhỡ lão bất ngờ cho ta một vố, hay một cái gì đó như vậy thì sao? Cậu làm sao biết được lão có thể làm những gì? – Alex cãi lại.

– Theo tớ thì lão sẽ chẳng làm gì đâu. – Sarah nói xen. – Chắc chắn lão chẳng có gì phải bận tâm cả. Lão chỉ muốn người khác để cho lão được yên, thế thôi.

– Đúng đấy, cậu nói rất có lý. – Michael tán thành – Lão không muốn người khác lục tung đồ đạc của mình lên. Chính vì vậy trông lão mới vó vẻ tức giận như vậy.

Ngồi trên đám cỏ, Michael vừa lấy tay xoa vết thương ở mắt cá chân vừa tiếp tục nói chuyện. Cậu ta đột ngột quay sang hỏi Alex:

– À này Alex, thế bức ảnh mà cậu đã chụp cho tớ bằng cái máy ấy đâu rồi?

– À, ừ nhỉ!

Cho tới lúc này Alex mới sực nhớ tới cái máy ảnh vừa lấy được ở dưới hầm trong căn nhà hoang. Cậu nhẹ nhàng đặt nó xuống thảm cỏ rồi thọc tay vào túi sau quần.

– Tớ phải nhét nó vào đây lúc chạy trốn. – Cậu giải thích.

– Nhanh nhanh đưa cho bọn tớ xem nào! – Michael giục.

Alex rút tấm ảnh trong túi ra. Ngay lập tức cả ba người bạn túm tụm lại xem tác phẩm ngẫu hứng của cậu ta ra sao.

– Ơ… nhưng… đợi tớ một giây đã! – Alex tròn mắt ngạc nhiên khi cúi nhìn vào tấm ảnh. – Có cái gì đó không ổn thì phải!… Không hiểu đây là cái trò gì thế này?

Cả nhóm bạn đều trố mắt, há mồm ra nhìn chằm chặp vào bức ảnh. Trong bức ảnh nổi lên hình ảnh của Michael đang rơi lúc cái tay vịn cầu thang bị gãy.

– Không thể như vậy được! – Sarah kêu lên.

– Cậu đã bấm máy trước lúc tớ ngã. – Michael vừa nói vừa đón lấy bức ảnh từ tay Alex để xem cho rõ hơn. – Tớ còn nhớ rất rõ mà.

– Chắc là các cậu nhầm hay sao ấy chứ. – Arthur nói và cúi người nhìn qua vai Michael. – Chắc chắn là lúc chụp ảnh cũng là lúc cậu bị ngã. Bức ảnh này cũng tuyệt đấy chứ!

Cậu ta cầm lấy bức ảnh rồi liếc nhìn sang Alex:

– Cậu chẳng có bất cứ một sai sót nào đâu! Bức ảnh này được chụp rất khá đấy!

– Nhưng tớ đâu có… Tức là… tớ muốn nói rằng… tớ thật sự không hiểu… – Alex cứ ấp a ấp úng nói không nên lời.

– Không phải là tớ đang ngã. – Michael bực mình nhắc lại, trong khi mắt vẫn nhìn xoáy vào bức ảnh. – Các cậu nên nhớ: lúc đó tớ đang đứng dựa vào thành cầu thang, miệng còn đang cười toe toét, nụ cười còn có vẻ hơi ngố nữa. Đó chính là lúc Alex bấm máy.

– Cái nụ cười ngố đặc của cậu thì tớ nhớ ra rồi! – Arthur nói – Chả gì thì nó cũng là một đặc điểm tự nhiên của cậu mà!

– Đây không phải là trò đùa đâu – Michael hét lên.

– Nhưng chuyện này vẫn có một cái gì đó thật là kỳ lạ. – Alex lẩm bẩm, vẻ suy tư.

Rồi cậu ta bỗng giật mình khi nhìn vào đồng hồ:

– Ấy chết! Tớ phải về nhà đây.

7

Alex đã hứa với mẹ là sẽ về sớm để giúp bà chuyển cái máy thông gió trước bữa tối. Vậy là lúc này cậu đã thất hứa vì về muộn.

Cậu vội vàng chào tạm biệt các bạn rồi chạy một mạch về nhà. Lúc này mặt trời đã lặn thấp thoáng sau những hàng cây để lại đằng sau nhìêu cái bóng dài đổ trên mặt đường.

Alex chỉ đứng lại khi còn cách nhà mình có vài mét: “Ơ kìa, cái ô tô đậu trước lối đi kia không biết là của ai thế nhỉ?” – Cậu ta vừa tự hỏi vừa tiến lại gần chiếc xe.

Đó là chiếc xe sơn màu xanh nước biển. “Một cái xe mới tinh!” – Cậu ta chợt hiểu. – “Chắc hôm nay ba vừa tìm mua được chiếc xe này”.

Alex dừng lại ngắm chiếc xe. Nhãn hiệu của cửa hàng ô tô vẫn còn được dán trên một tấm cửa kính. Cậu ta mở cửa trên chỗ tay lái ra và nghiêng người nhòm vào bên trong. Chà chà… Cái xe này có một cái mùi thật đặc biệt, một cái mùi rất dễ chịu. Các ghế ngồi trong xe vẫn còn nguyên một lớp ni lông mới tinh bọc bên ngoài. Thật là một tác phẩm tuyệt diệu!

Alex nâng máy ảnh lên ngang mắt rồi lùi lại mấy bước. “Nhất định phải chụp một kiểu ảnh làm kỉ niệm khi cái xe này còn mới toanh.” – Cậu ta tự nhủ.

Cậu ta tiếp tục lùi thêm một chút nữa cho tới khi cả chiếc xe nằm gọn trong kính ngắm. Sau một chút cân nhắc, cậu bấm máy.

Cũng như lần trước, sau tiếng kêu ro ro quen thuộc, đầu tấm ảnh từ từ xuất hiện ở khe hộp nhỏ ở dưới máy ảnh.

Chụp xong kiểu ảnh, Alex quay ngay vào trong nhà.

– Mẹ ơi, con về đây rồi! – Cậu kêu toáng lên khi đã bước vào nhà.

Cậu chạy thẳng lên cầu thang dẫn tới phòng mình.

– Alex, con về rồi đấy à? – Tiếng bà mẹ gọi vọng tới. – Ba con cũng đã về rồi đó.

– Con biết rồi. Con sẽ xuống ngay đây. Con xin lỗi vì đã về muộn.

“Tốt hơn hết là mình phải giấu cái máy này đi.” – Cậu quyết định. “Nếu trông thấy nó chắc chắn ba mẹ mình sẽ hỏi nguồn gốc của nó. Mà mình thì đâu có thích trả lời những câu hỏi kiểu này”.

– Alex, con đã trông thấy chiếc xe mới chưa? – Bà mẹ từ dưới cầu thang hỏi vọng lên – Nhưng con đang làm cái gì ở trên đó mà lâu thế?

– Con xuống ngay đây mà!

Alex nhìn mãi mà không biết nên cất cái máy ảnh vào đâu.

Hay là cất dưới gầm giường? Không được, mẹ cậu sẽ phát hiện ra lúc chuyển máy thông gió qua đây.

Alex chợt nhớ tới cái “ngăn bí mật” do mấy tấm ván ở đầu giường tạo thành. Cậu đẩy vội cái máy vào đó rồi lật đật chạy về phía cửa phòng trong khi tay vẫn không quên vuốt ngược mớ tóc đang lòa xòa trước trán. Nhưng như chợt nhớ ta điều gì, cậu đứng sững lại trước ngưỡng cửa.

Còn cái bức ảnh chụp chiếc xe! Không hiểu nó ra sao rồi nhỉ? Phải mất tới gần một phút Alex mới nhớ ra rằng cậu đã vứt tấm ảnh đó ở ngay trên giường. Vì tò mò muốn biết xem bức ảnh vừa chụp ra sao, cậu quyết định quay trở lại phía giường nằm của mình.

– Ôi không!

Cậu tròn mắt, há hốc mồm, kinh ngạc nhìn tấm ảnh.

8

“Cái quái gì thế này?”.

Alex giơ bức ảnh vào sát mặt hơn nữa để kiểm tra. “Không, không thể như thế được! Liệu mình có bị quáng gà không đây?”.

Trong tấm giấy hình chữ nhật trên tay, chiếc xe mới màu xanh nước biển đã trở thành một đồ vật thê thảm. Nhìn vào, người ta cứ tưởng nó vừa bị tai nạn: chiếc kính chắn gió bị nát vụn ra, chiếc thùng xe bị dồn ép lại một cục, chiếc cửa bên phía tay lái bị đẩy tụt vào tận trong.

Làm như thế nào mà một cái xe mới toanh lại có thể biến dạng thành một thứ đồ phế thải như vậy được nhỉ?

– Alex, con đâu rồi? – Bà mẹ lại réo lên. – Xuống nhanh lên, ba mẹ đói lắm rồi đây!

– Con xin lỗi. – Cậu bé trả lời mà mắt không rời khỏi bức ảnh. – Con xuống ngay đây!

Cậu quẳng bức ảnh vào chiếc tủ ngăn của mình rồi quáng quàng chạy về phía cầu thang. Hình ảnh chiếc ô tô bị tan nát đã in đậm vào tâm trí cậu. Câu chuyện kỳ lạ này làm cho trống ngực cậu bắt đầu đập lọa n lên. Cậu hồi hộp lượn qua phòng khách rồi liếc mắt trông qua ô cửa sổ trước ngôi nhà.

Chiếc xe màu xanh nước biển vẫn đang lấp loáng ánh sơn bóng lộn dưới ánh chiều tà. Nó vẫn còn nguyên vẹn.

Alex vội vàng quay vào phòng ăn, nơi ba mẹ cậu đang sốt ruột ngồi đợi bên bàn ăn cùng với William, anh cả của cậu.

– Chiếc xe mới thật là tuyệt, ba mẹ ạ! – Cậu vừa nói vừa cố xua đuổi cái hình thù dị dạng của chiếc xe trong bức ảnh khỏi tâm trí mình. Nhưng cậu không sao ngăn cản được những ý nghĩ về lớp vỏ xe bị biến dạng, những chiếc kính chắn gió bị vỡ vụn.

– Sau bữa tối này, ba sẽ đưa mấy mẹ con đi dạo một vòng. – Ba cậu tuyên bố.

– Chà chà… Cái món gà giò này của mẹ sao mà ngon thế! – William vừa nói vừa nhai nhồm nhoàm.

– Cảm ơn lời khen của con. – Bà Bauks tủm tỉm cười. – Nhưng mẹ cũng xin báo cho con biết rằng đó là món thịt bê… chứ không phải là thịt gà giò đâu nhé.

Hai anh em Alex cười phá lên. William ngượng chín mặt.

– Đó là…, – cậu ấp úng. – Con muốn nói rằng món thịt bê ngon đến nỗi con cứ tưởng đó là… thịt gà giò.

– Mẹ cứ tự hỏi không hiểu sao mẹ cứ phải vất vả trong vấn đề bếp núc như vậy. – Bà Bauks thở dài.

Thấy vậy, ông Bauks tìm cách chuyển chủ đề nói chuyện:

– Tình hình xưởng làm kính của con ra sao rồi?

– Chiều nay, xưởng kính thiếu va-ni nên phải tạm nghỉ, tất cả chỉ có thế thôi ba ạ! – William kể.

– Con không chắc là có thể sẽ cùng đi theo cả nhà sau bữa tối được đâu ba ạ. – Alex vừa nói vừa nhìn vào đĩa thức ăn mà cậu chỉ vừa mới đụng vào.

– Tại sao thế con? – Ba cậu hỏi.

– Vì rằng…

Alex lúng túng tìm lý do thích hợp nhất để trả lời. Nhưng không hiểu sao cậu cứ có cảm tưởng đầu óc mình đang quay cuồng trống rỗng. Cậu không thể nói ra sự thật được.

Không thể kể cho cả nhà nghe rằng câu đã chụp ảnh thằng Michael trước lúc nó ngã, ấy vậy mà ảnh lại hiện hình ảnh lúc nó đang ngã.

Và cậu cũng không thể kể rằng cậu vừa mới chụp một kiểu ảnh cho chiếc ô tô mới, nhưng thực tế bức ảnh lại cho thấy một chiếc ô tô biến hình dị dạng đến mức thê thảm!…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN