Những chuyện kì bí của Stine (Những bức ảnh tiên tri)
Chương 19 - 20 - 21 - 22 - 23
19
Alex vẫn cứ giơ cái máy ảnh cho viên cảnh sát. Nhưng ông ta không thèm động vào mà lại đứng phắt lên.
– Thôi được rồi, cứ biết thế, chiếc máy này đã gây ra những điều thật khủng khiếp. – Ông ta nói thật điềm đạm nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt Alex.
– Cháu biết rõ mà chú. Như chú biết đấy, đây không phải là chiếc máy của cháu. Nhưng cứ mỗi lần lôi nó ra để chụp…
– Thôi đừng nói gì về chuyện đó nữa, cậu bé ạ. – Russel nói giọng thương hại. – Cháu đã quá xúc động và có thể còn đang bị sốc nữa. Đây là một chuyện rất buồn phiền đối với tất cả mọi người…
– Nhưng cháu đã nói với chú một sự thật! – Alex kêu lên.
– Để chú bảo một đồng sự của chú dẫn cháu về nhà nhé! – Viên trung uý tiếp tục. – Cần phải nói cho ba mẹ cháu biết rằng cháu vừa phải trải qua một cơn hoảng loạn tinh thần.
“Biết ngay là ông ấy sẽ chẳng tin mình mà. – Alex chua chát nghĩ. – Tại sao mình lại có thể ngu ngốc đến thế chứ? Thế là mình đã để mất cơ hội rồi!”.
Trung úy khoát tay ra hiệu cho một viên cảnh sát khác đang đứng cạnh ngôi nhà.
– Không cần đâu chú ạ. – Alex vừa nói vừa cầm máy ảnh đứng dậy. – Cháu có thể tự về nhà một mình được mà.
Viên trung uý nhìn cậu bé, vẻ lo lắng:
– Cháu có chắc thế không?
– Vâng, vâng, chắc chắn là được mà. Cháu xin cảm ơn chú.
– Thôi được rồi nhưng nếu chốc nữa có điều gì muốn nói với chú, thì cháu cứ việc gọi điện tới đồn cảnh sát. Cứ thế nhé?
– Vâng, cháu đồng ý. – Alex trả lời rồi nặng nề lê bước về khu vườn nhà mình.
– Alex, đừng có nghĩ ngợi nhiều nghe cháu. – trung úy dặn với theo. – Rồi các chú cũng sẽ tìm thấy cô bạn cưng của cháu thôi. Hãy về cất máy ảnh đi và nghỉ ngơi một chút, nghe chưa?
– Ok. – Alex lẩm bẩm.
“Mình đúng là một thằng đại ngốc! – Cậu nghĩ thầm trên đường trở về nhà. – Không hiểu tại sao mình lại có thể nghĩ được rằng viên cảnh sát ấy sẽ tin vào một câu chuyện bị coi là hoang đường đến như vậy!”.
Vài phút sau, cậu đẩy cửa sau nhà rồi bước thẳng vào bếp.
– Có ai ở trong đó không ạ? – Cậu gọi.
Không có tiếng trả lời.
Cậu bước ra phía đầu hồi để đi vào phòng khách và tiếp tục gọi. Nhưng vẫn không có ai lên tiếng. Vào giờ này, chắc là anh William đã đi làm. Còn mẹ cậu có lẽ đã vào bệnh viện thăm ba.
Alex chợt cảm thấy bối rối khi nghĩ tới chuyện phải ở nhà một mình. Cậu muốn kể cho mọi người biết về những gì đã xảy ra với Sarah. Cậu cần phải nói cho họ biết.
Cậu cầm máy ảnh bước lên cầu thang để trở về phòng mình.
Khi mở cửa ra, cậu bỗng đứng sững lại, miệng há hốc ra vì kinh ngạc. Rồi cậu hoảng hốt kêu lên một tiếng nghe lạnh cả người.
Tất cả mọi thứ trong phòng đều bị quăng quật lung tung. Trước mắt cậu là một đống sách vở nằm chỏng chơ dưới đất. Chăn đệm bị liệng ra khỏi giường. Những chiếc ngăn kéo trên tủ bị lôi xộc xệch, toàn bộn đồ đạc trong đó bị vung vãi khắp phòng. Ngọn đèn bàn của cậu bị hắt ngược xuống. Tất cả quần áo đều bị lôi tuột ta khỏi tủ tường và bị ném ra khắp góc.
Có ai đó đã tới lục lọi căn phòng của cậu.
__________________
Chương 4
20
“Ai có thể tự tiện làm như vậy được nhỉ? – Alex vừa tự hỏi vừa ngán ngẩm nhìn đống đồ lộn xộn trong phòng. – Và vì lý do gì không biết?”.
Tuy vậy, cậu cũng đã tìm ra ngay câu trả lời cho những câu hỏi này. Cậu biết ai đã làm việc đó. Cậu tin chắc là như vậy. Người đó chính là kẻ đang đi tìm chiếc máy ảnh, và có ý định giành nó lại.
Kẻ đó chỉ có thể là lão Nhện!
Lão đã nhìn thấy và theo dõi Alex hôm diễn ra trận đấu bóng chày. Bây giờ, lão đã biết rằng Alex đang cầm máy ảnh của lão. Và lão cũng đã biết cậu đang ở đâu!
Để khỏi phải nhìn căn phòng bừa bộn ấy, Alex bỏ ra ngoài chiếc nghỉ cầu thang. Cậu đứng dựa vào tường và nhắm mắt lại.
Cậu hình dung ra lão Nhện, cái bóng lọm khọm trong chiếc áo choàng đen và cái dáng đi kinh dị của lão. Cậu hình dung ra cái cảnh lão xộc vào trong nhà, chuệnh chọa ng bước lên cầu thang với đôi cẳng chân cà kheo, rồi xông vào trong phòng cậu… Đúng là một nỗi kinh hoàng!
“Lão đã tới đây, – Alex nghĩ thầm. – Lão đã lục lọi đồ đạc của mình rồi quẳng bừa ra phòng”.
Alex quay vào phòng cùng với nỗi lo sợ kinh khủng. Cậu có cảm tưởng rằng người cậu đang sắp nổ tung ra, đang muốn gào lên kêu cứu.
Nhưng cậu chỉ có một mình ở nhà. Sẽ chẳng nghe thấy cậu gọi, và cũng không có ai tới giúp cậu đâu.
“Còn bây giờ? – Cậu tự hỏi. – Phải làm gì bây giờ đây?”.
Đứng dựa vào mép cửa, hai mắt mở to sợ hãi nhìn đống đồ lộn xộn rải khắp phòng, cậu bất chợt hiểu rõ điều mà cậu cần phải làm ngay bây giờ.
21
– Arthur đấy à, tớ đây.
Alex một tay cầm máy điện thoại, tay kia giơ lên quệt những giọt mồ hôi đang vã ra trên trán. Chưa bao giờ cậu phải làm việc cật lực và gấp gáp đến như vậy. Căn phòng của cậu bây giờ đã đâu vào đấy. Nó đã được sắp xếp gọn gàng, lau chùi sạch sẽ. Mẹ cậu sẽ chẳng biết gì về những việc đã xảy ra.
– Họ đã tìm thấy Sarah rồi à? – Arthur hỏi luôn.
– Chưa chắc, tớ vẫn chưa nhận được thêm bất cứ một thông tin mới nào. Arthur à, cậu nghe đây, tớ gọi điện cho cậu không phải vì chuyện đó. Cậu hãy gọi điện ngay cho Michael rồi hai cậu tới ngay sân thể thao gặp tớ nhé.
– Bao giờ? Ngay bây giờ à? – Arthur bối rối hỏi lại.
– Ừ, ngay bây giờ. Chúng ta cần phải gặp nhau ngay. Việc này rất quan trọng.
– Nhưng gần tới giờ ăn tối rồi còn gì. – Arthur đáp lại. – Chưa chắc ba mẹ tớ…
– Việc này rất quan trọng, tớ xin đảm bảo với cậu là như vậy. – Alex nài nỉ. – Chúng ta nhất định phải gặp nhau ngay. Cậu có đồng ý không?
– Thôi được… tớ sẽ cố gắng lẻn đi thật êm. – Arthur chấp nhận.
– Đừng quên báo cho Michael đấy nhé.
– Được rồi, tớ sẽ làm ngay.
Alex gác máy lại rồi đứng đờ người ra một lúc, tai căng ra như đợi tiếng bước chân mẹ trở về. Nhưng nhà cậu vẫn yên lặng như tờ. Chắc chắn bà vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với Sarah. Alex biết rằng rồi ba mẹ cậu cũng sẽ bàng hoàng như cậu trước cái tin Sarah bị mất tích.
Cậu bước tới cửa sổ để nhìn sang vườn nhà Sarah. Chẳng còn ai ở bên đó nữa. Tất cả cảnh sát đã bỏ về. Bà mẹ Sarah chắc cũng đã quay vào nhà rồi. Chỉ có một con sóc vừa chạy vọt ra khỏi cánh rừng và đang nhảy ton tót trên thảm cỏ. Nó chợt dừng lại bên gốc cây anh đào và giương mắt ra nhìn cái gì đó.
Alex thò đầu qua cửa sổ và nhìn sang sân nhà Sarah. Chiếc bánh sinh nhật vẫn nằm nguyên trên bàn cùng với những mảng nến đã cháy hết.
Đúng là sinh nhật của một bóng mà!
Alex chợt rùng mình.
– Sarah còn sống. – Cậu gào lên. – Bạn ấy vẫn còn sống và mọi người sẽ tìm thấy bạn ấy!
Alex khép cửa sổ lại, bước ra khỏi phòng rồi chạy bổ xuống cầu thang để tới gặp các bạn.
22
– Không được đâu. Cậu nhiễu sự quá đi mất. – Arthur cương quyết nói.
Cầm chiếc máy ảnh trên tay, Alex quay về phía Micheal. Nhưng rồi ông bạn quý này đã quay đi và lẩm bẩm:
– Tớ cũng đồng ý với Arthur.
Vào cái giờ các gia đình đang chuẩn bị bữa tối này, sân thể thao gần như chẳng có ai.
– Vậy mà tớ cứ nghĩ rằng hai cậu đồng ý đi với tớ cơ đấy. – Alex thất vọng nói trong khi chân cứ đá liên tục vào một bụi cỏ. – Tớ cần phải trả cái máy này. Tớ phải trả lại đúng chỗ tớ đã lấy ra.
– Không được đâu. – Arthur lại lắc đầu. – Tớ sẽ không bao giờ đặt chân vào ngôi nhà Coffman đấy nữa. Với tớ chỉ cần một lần thôi là quá đủ rồi.
– Cậu sợ phải không? – Arthur hỏi bằng một giọng mỉa mai.
– Thế thì đã sao? – Arthur trả lời.
– Cậu không cần phải mang tới tận đó đâu. – Michael nói xen vào.
– Cậu nói gì đấy? – Alex hỏi bằng một giọng khiêu khích, chân vẫn liên tục đá vào búi cỏ trước mặt.
– Cậu quẳng nó vào bất cứ chỗ nào chẳng được. Chẳng hạn, cậu có thể ném thẳng nó vào một thùng rác nào đó.
– Cậu ấy nói đúng đấy. – Arthur tiếp lời – Cậu có thể để nó lại đây cũng được. Này, hay là đưa nó cho tớ, tớ sẽ giấu nó xuống dưới cái ghế băng kia.
– Các cậu vẫn chưa hiểu ý tớ. – Alex vừa nói vừa ôm cái máy ảnh vào người để cho Arthur không lấy được. – Vấn đề không phải là nhét nó vào bất cứ chỗ nào cũng được, mà là ngược lại.
– Vậy thì sao? – Arthur lại vừa hỏi vừa giơ tay ra định giật lấy cái máy một lần nữa.
– Lão Nhện muốn bằng mọi giá phải lấy lại cái máy này. Lão đã tới lục lọi khắp phòng tớ. Tớ tin chắc rằng lão đã bám theo tớ tới khắp mọi nơi.
– Nhưng nếu mang trả cái máy này thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. – Michael phản đối.
– Đúng thế. – Arthur tiếp lời. – Cậu hãy hình dung lão Nhện đang ở trong ngôi nhà Coffman và có thể nhảy xuống đầu chúng ta bất cứ lúc nào!…
– Các cậu hãy thử đặt mình vào địa vị của tớ xem! Alex nổi khùng lên. – Lão đã biết tớ đang ở đâu. Lão đã mò tới nhà tớ. Cụ thể là trong phòng tớ! Lão muốn giành lại cái máy này và…
– Ta cứ để nó ở đây đi. – Arrthur ngắt lời – Chúng ta không cần phải quay lại ngôi nhà ấy đâu. Rồi lão ấy cũng sớm tìm lại nó thôi mà.
Cậu ta bất ngờ giơ tay ra chộp lấy cái máy ảnh. Alex nắm lấy sợi dây da, cố giữ cái máy lại. Nhưng Arthur đã nắm quá chặt. Cậu ta khéo léo chuyển dịch các ngón tay và kéo mạnh cái máy về phía mình.
Một ánh chớp lóe lên sau tiếng kêu gọn nhẹ.
– Ôi, không! – Alex kêu lên.
Tiếng ro ro nhè nhẹ bắt đầu vang tới tai cậu trước khi một tấm giấy hình chữ nhật nhô ra khỏi khe máy.
– Ôi không! – Alex lại gào lên, trong khi mắt sợ hãi nhìn vào những hình hài và màu sắc lờ mờ đang dần dần hiện rõ trên lớp giấy bóng cứng. – Cậu đã chụp phải tớ rồi!
Alex giơ tay ra và run run cầm lấy bức ảnh.
– Xin lỗi, tớ đâu có muốn…
Arthur chưa kịp nói dứt câu thì ai đó ở đằng sau ngắt lời:
– Ê, này, chúng mày có cái gì thế, bọn nhóc?
Alex ngước mắt khỏi bức ảnh. Trước mặt cậu là hai đứa có vẻ hung dữ. Chúng đang nhìn xoáy vào bức ảnh.
Cậu nhận ra ngay hai thằng này: Joe Chaland và Tom Ward, hai học sinh cặp kè bên nhau tới bất cứ chỗ nào.
Trông hai tên này có vẻ lớn hơn so với tuổi của chúng. Tất cả mọi người ai cũng biết rằng chúng luôn bắt nạt khủng bố bọn chíp con và chỉ thích kiếm cớ gây chuyện với người khác. Tuy nhiên, về phần mình, chẳng bao giờ chúng gặp điều gì phiền toái cả.
Joe có mái tóc rễ tre màu hoe vàng, tai đeo một viên kim cương giả. Còn thằng Tom thì khác hẳn. Nó mang một bộ mặt đầy tàn nhang lốm đốm, chụp lên trên đó là một mái tóc đen dài đến tận vai. Thằng này có lẽ là chẳng bao giờ đánh răng nên hai hàm răng cứ vàng khè ra trông đến là gớm ghiếc. Tuy nhiên hai thằng cũng có một điểm chung: cùng mặc quần bò và áo phông in hình cây thông.
– Thôi… có lẽ tớ phải về nhà đây. – Arthur nói liến thoắng.
– Tớ cũng vậy. – Michael nói bằng một giọng thiếu tự tin.
Alex nhét vội bức ảnh vào túi quần.
– Này, cái đồ đó là của tao đấy. – Thằng Joe vừa nói vừa chộp lấy cái máy ảnh trong tay Alex, rồi hắn giương đôi mắt xám xịt ra đợi xem cậu phản ứng ra sao. – Cám ơn nhé, ông cụ non!
– Trả nó cho tớ đây. – Alex nói bằng một giọng cầu khẩn.
– Này Joe, mày không có quyền động vào đấy đâu. – Thằng Tom vừa nói vừa nhanh tay giật phắt lấy cái máy từ tay thằng bạn. – Mày thừa biết đây là cái máy của tao cơ mà!
– Đưa trả cái máy đó cho tớ đây. – Alex nói như hét lên. – Với lại đó không phải là máy của tớ đâu.
– Tao cũng biết tỏng đó không phải là đồ của mày từ lâu rồi. – Tôm đáp lại bằng một nụ cười đểu giả – Bởi vì nó thuộc về tao mà lại.
– Tớ cần phải trả lại cho chủ cũ của nó. – Alex cố dịu giọng, mặc dù vẫn còn run run.
– Bây giờ, tao chính là chủ của nó. – Thằng Tom cười khẩy.
– Cứ để cho nó cầm lấy cái máy đó đi. – Michael nói thầm vào tai Alex. – Chẳng phải là cậu đang muốn vứt nó đi à?
– Nhưng không phải theo cách này. – Alex gào lên.
– Mày có chuyện gì muốn tâm sự phải không thằng kia? – Thằng Joe hỏi Michael.
– Không, không, chẳng có chuyện gì cả. – Michael vội vàng đáp lại.
– Ê, Joe, hãy cười lên một chút đi! – Thằng Tom vừa nói vừa quay chiếc máy ảnh về phía thằng bạn.
– Không được làm như thế! – Arthur hét lên.
– Tại sao tao lại không được làm như thế? Mày mà cũng dám ngăn cản tao à?
– Các cậu hãy nghe đây. – Alex đã lấy lại bình tĩnh. – Tớ thật sự phải đem trả cái máy này. Nó đúng không phải là của tớ. Và hơn nữa, nó không thể hoạt động bình thường được.
– Đúng thế. – Michael tiếp lời. – Nó đã hoàn toàn bị nhiễu lọa n rồi.
– Thế hả? – Thằng Tom vừa nói vừa cười hềnh hệch. – Thế thì cứ để bọn tao chụp thử xem sao.
Nó lại nâng máy ảnh về phía thằng Joe.
– Nào, cười lên một chút đi mày!
“Không được, – Alex nghĩ. – Mình không thể để chúng làm như vậy được. Mình cần phải mang cái máy này để trả lại nhà Coffman, cần phải trả lại lão Nhện”.
Cậu bất ngờ nhảy bổ tới và giật lấy cái máy từ tay Tom, khiến thằng này không có thời gian để phản ứng.
– Ta chạy thôi, nhanh lên! – Cậu hét lên với Arthur và Michael.
Ba đứa vắt chân lên cổ chạy qua bãi cỏ sân thể thao, theo hướng dãy phố. Alex ôm chặt máy vào người rồi lại chạy hết tốc lực.
“Chúng nó sắp đuổi kịp mình rồi. – Cậu nghĩ mà muốn đứt cả hơi. – Chúng sắp đuổi kịp bọn mình và sẽ tẩn cho mỗi đứa một trận. Và chúng sẽ cướp lại cái máy. Thế thì hỏng mất”.
Alex và hai bạn chỉ dám ngoái lại nhìn khi đã chạy tới phía bên kia dãy phố. Cả bọn bỗng ngạc nhiên kêu lên.
Joe và Tom đã không hề nhúc nhích. Chúng vẫn đứng nguyên chỗ cũ trên sân thể thao.
– Tao sẽ gặp lại chúng mày sau! – Joe hét lên đe dọa.
– Đúng thế, sẽ gặp lại nhau sau. – thằng Tom nhắc lại.
Nói xong, chúng bỗng cười ré lên như thể vừa gây ra một trò đùa tuyệt hảo.
– Vậy là chúng ta lại phải liệu mà đối phó đấy! – Michael vừa nói vừa thở hổn hển.
– Ừ, bọn chúng nói thật đấy. – Arthur cau mặt lại nói. – Sớm muộn gì rồi thì chúng cũng sẽ gặp lại và cho chúng ta một trận thôi.
– Chúng chỉ nói khoác thế thôi. – Alex đáp lại. Mấy thằng mất dạy ấy chỉ muốn làm chúng ta sợ thôi mà.
– Thế ư? – Michael trợn mắt lên hỏi. – Thế thì tại sao ta lại phải cắm cổ chạy nhanh đến vậy?
– Đơn giản chỉ vì tớ không muốn trở về nhà muộn thôi. – Arthur nói đùa. – Vả lại, tớ cũng thực sự cần về nhà ngay, nếu như tớ không muốn bị ba mẹ quạt cho một trận.
– Thế còn cái máy ảnh này thì sao? – Alex hỏi.
– Bây giờ thì đã quá muộn rồi. – Michael vừa nói vừa sục bàn tay vào mái tóc tổ quạ của mình.
– Đúng thế. – Arthur tiếp lời. – Chúng ta đành phải bàn chuyện này vào ngày mai vậy thôi.
– Vậy ngày mai các cậu sẽ đi cùng tớ chứ? – Alex hỏi.
– Ờ… có lẽ tớ phải chuồn về ngay đây. – Arthur lảng tránh câu trả lời.
– Tỡ cũng thế. – Michael vừa nói vừa ngoảnh mặt đi để khỏi nhìn vào mắt Alex.
Sân thể thao lúc này đã vắng tanh vắng ngắt. Thằng Joe và thằng Tom đã biến mất từ lúc nào, chắc chắn là chúng đã bỏ đi để tìm các nạn nhân khác.
– Hẹn gặp lại sau nhé! – Arthur vừa chào vừa bỏ đi.
Michael cũng lảng đi, Alex buộc phải quay về nhà. Chỉ khi đã về tới trước cổng nhà Alex mới sực nhớ tới tấm ảnh đã bị Arthur lỡ tay chụp lúc giằng co ở sân thể thao. Cậu dừng lại và lôi tấm ảnh từ trong túi ra xem.
23
Ông mặt trời đã bắt đầu lặn xuống khỏi nhà để xe. Alex phải gí sát tấm ảnh vào mắt để nhìn cho rõ hơn.
– Chó chết thật! Không thể như vậy! – Cậu kêu lên.
– Không thể như vậy! – Alex nhắc lại thành tiếng, hai mắt nhìn chằm chặp vào bức ảnh đang run run cầm trên tay.
“Làm thế nào mà Sarah lại có thể có mặt trên tấm ảnh này, bởi vì nó chỉ vừa mới được chụp cách đây có vài phút thôi? Trong ảnh thì rõ ràng là Sarah đang đứng bên cạnh Alex. Nhìn vào đó, người ta dễ dàng nhìn ra những đường viền của sân bóng. Và ở tiền cảnh, rõ ràng là Alex và Sarah đang đứng bên nhau.
Cả hai đứa đều đang tròn mắt, há mồm, vẻ rất kinh ngạc. Nói đúng hơn là cả hai đều đang ngạc nhiên và sợ hãi khi nhìn thấy một cái bóng cao lêu nghêu đang ngật ngưỡng tiến về phía mình.
– Sarah! – Alex vừa kêu thật to vừa quay nhìn xung quanh. – Cậu ở đấy phải không? Cậu có nghe thấy tớ gọi không?
Im lặng. Cậu lại thử lần nữa:
– Sarah ơi? – Cậu ở đó phải không?
– Alex! – Có tiếng ai gọi lại.
Alex giật thót người.
– Hả? Cái gì? – Cậu lẩm bẩm.
– Alex! – Lại một tiếng gọi nữa.
Cho tới lúc này cậu mới chợt nhận ra tiếng gọi đó vọng ra từ nhà mình: đó là tiếng mẹ gọi.
– Con ở đây, mẹ ơi, con tới ngay đây. – Cậu trả lời rồi nhét vội tấm ảnh vào trong túi.
Cậu cảm thấy có gì đó hơi là lạ khi bước vào trong nhà.
– Con vừa ở đâu về thế? – Bà mẹ hỏi. – Mẹ thấy lo quá đi mất. Mẹ vừa được biết chuyện về Sarah.
– Con xin lỗi. – Alex nói. – Đúng… đúng ra là con nên báo cho mẹ một câu để mẹ yên tâm.
Cậu đang trải qua một cảm giác bứt rứt quái lại, một cảm giác phiền muộn khôn tả trong đó có cả nỗi buồn, sự lo âu và cả sự hoảng lọa n lẫn lộn vào nhau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!