Nữ Nhi Của Ta Là Ngoan Nhân Đại Đế
Dám Nói Nữ Nhi Của Ta Là Phế Vật Rác Rưởi?
“Thật là một tiểu nha đầu xinh đẹp!”
Người chủ trì của Lưu Vân Tông đứng giữa đài, một thiếu niên mặc cẩm bào hai mắt tỏa sáng, hắn tên là Sở Vân Phi, đệ tử chân truyền của Lưu Vân Tông, ông nội lại là đại trưởng lão của Lưu Vân Tông, thân phận có thể nói là cực kỳ cao quý, người đẹp mà hắn ta đã từng gặp đếm không xuể, nhưng chưa bao giờ thấy một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như Trương Ngoan Nhân này.
Chỉ nhìn lên một cái, liền không khỏi không thấy cảm mến.
Ngay cả một vị công tử như Sở Vân Phi này còn biểu hiện như thế, nói chi là những người khác, hầu như tất cả nam nhân ở đây đều ném những ánh mắt tràn ngập nóng bỏng nhìn về phía Trương Ngoan Nhân.
Mà ngay cả một vị trưởng lão phụ trách khảo nghiệm của Lưu Vân Tông, cũng không khỏi thất thần, sau đó mới phản ứng lại, vội ho khan một tiếng, giọng nói ôn hòa nói: “Trương Ngoan Nhân, thử sức mạnh của ngươi trước đi!”
Trương Ngoan Nhân gật đầu, đứng trước trụ kiểm tra, con ngươi hơi co lại, sau đó đánh ra một quyền thật mạnh. Quyền phong vù vù, khiến mái tóc nàng đều cuối lại.
“Thình thịch!”
Tiếng nổ thật to vang khắp toàn trường, tinh cầu màu trắng tinh phía dưới trụ kiểm tra lập tức nổi lên hồng quang, sau đó là kết quả, quả thứ ba, quả thứ tư… quả thứ chín, quả thứ mười!
Vị trưởng lão khảo nghiệm hít mạnh một hơi thật sâu, nhìn chòng chọc vào mười miếng tinh cầu đang phát sáng, lớn tiếng nói: “Đoán Thể cảnh, Thập Trọng! Hơn nữa còn là Thập Trọng đỉnh phong!”
“Cái gì?”
“Đoán Thể cảnh Thập Trọng? Khi nàng ta dự tuyển không phải mới có Cửu Trọng sao? Lẽ nào nàng ta đang che giấu thực lực?”
“Trương Ngoan Nhân năm nay mới 13 tuổi, vậy mà đã luyện đến Đoán Thể cảnh Thập Trọng, thật là đáng sợ!”
“Không hổ là quán quân dự tuyển. Ở tuổi đó, ta là Đoán Thể Lục Trọng mà đã đắc chí, thật là đáng xấu hổ!”
“Tiềm lực của nàng thực sự là kinh người, nếu không chết non, ngày sau tất sẽ luyện thành Truyền Kỳ cảnh Vương Giả!”
Người xung quanh ồn ào náo động một mảng lớn, hai tay Tô Nhã nắn chặt, cố nén kích động và nước mắt, nàng ta là giáo quan* võ đạo của Trương Ngoan Nhân, cũng chỉ có nàng ta mới hiểu rõ nhất phần thực lực này của Trương Ngoan Nhân làm thế nào mới có được, đó hoàn toàn là nhờ vào sự nỗ lực cùng mồ hôi công sức gấp mười lần bình thường mà ra.
*Giáo quan: Tương tự như huấn luyện viên ngày nay.
Hiện tại người người kinh ngạc với tu vi của nàng, nhưng có ai biết, khi nàng chỉ mới 6 tuổi đã một mình vào núi đánh nhau với mãnh thú, khổ luyện không phân biệt ngày hay đêm, thậm chí để đột phá cực hạn, còn không tiếc mà xông vào hang sói.
Phần vinh dự này hôm nay, nàng hoàn toàn xứng đáng.
“Rất tốt, rất tốt, vậy giờ đến kiểm tra thiên phú đi!”
Ngữ khí của vị trưởng lão kia ngày càng trở nên ôn hòa, đừng nhìn hắn ta là trưởng lão, nhưng cũng chỉ là một vị trưởng lão ngoại môn mà thôi, trong Lưu Vân người mạnh làm vua, nếu Trương Ngoan Nhân có thể được nhận làm đệ tử nòng cốt, vậy thì chuyện nàng vượt qua hắn ta cũng chỉ là chuyện thời gian mà thôi, vậy nên hắn ta đương nhiên muốn đối đãi với nàng tốt một chút.
Trương Ngoan Nhân khẽ hít một hơi, viền mắt cũng có chút ẩm ướt, mười năm điên cuồng nỗ lực, thậm chí vô số lần nàng tuyệt vọng, chính là vì ngày hôm nay!
“Cha, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của người! Vũ Hinh, Tử Nghiên, ta nhất định sẽ tiến vào Lưu Vân Tông, cho mọi người trải qua một cuộc sống vô ưu vô lo.”
Trong lòng Trương Ngoan Nhân thầm mặc niệm, nhẹ nhàng đặt tay lên tinh trụ để kiểm tra thiên phú.
Toàn trường giống như chết lặng, hơn vạn con mắt nhìn chằm chằm vào tinh trụ, mang theo tâm trạng khẩn trương, nhưng mãi hồi lâu mà tinh trụ kia vẫn không có chút biến hóa nào.
Vậy nghĩa là, Trương Ngoan Nhân là phàm thể, huyết mạch bình thường.
“Trương Ngoan Nhân, thể chất: Phàm cấp! Huyết mạch: Phàm cấp! Thiên phú tổng hợp lại: Cấp thấp!”
Vị trưởng lão kiểm tra xong liền dùng ngữ khí hờ hững mà công bố kết quả.
Toàn trường nhất thời xôn xao, tiếng ồn ào gần như muốn rung trời, mang theo đó là một trận giễu cợt.
Phàm thể chất, Phàm huyết mạch, đây không phải là thiên phú cao cấp gì, mà chính là một thứ thiên phú vô cùng rác rưởi.
Phải biết rằng đại lục Thánh Nguyên có lịch sử đã lâu, nhân yêu hai tộc từng sinh ra bao nhiêu nhân vật đạt đến Đại Thánh cấp, mỗi vị Đại Thánh mạnh mẽ đều có thể ngưng tụ ra cho mình một huyết mạch tôn quý, cũng là sự truyền thừa to lớn cho đời sau. Trong số những truyền thừa đó, trong cơ thể mỗi người đều có một phần huyết mạch tôn quý, chỉ có điều số lượng rất ít ỏi, một chút huyết mạch tôn quý cũng không có giống như Trương Ngoan Nhân này, ngược lại là cực kỳ hiếm thấy.
“Cười chết ta rồi, thiên phú của Trương Ngoan Nhân không ngờ lại thuộc loại rác rưởi như vậy!”
“Haha, Đoán Thể Thập Trọng thì sao chứ, loại thiên phú rác rưởi này, có khi cả đời cũng đừng mơ đột phá được đến Luân Hải cảnh.
“Ai, loại rác rưởi như vậy mà lại được nằm trong danh ngạnh của Lưu Vân Tông, thực sự là ném vào mặt mũi của Yến Đô thành chúng ta mà!”
“Không sai, rác rưởi chính là rác rưởi, vào Lưu Vân Tông cũng chỉ là thứ đệ tử làm tạp dịch, còn không bằng nhường phần danh ngạch đó lại cho ta!”
“Trước đây ta đã cảm thấy Trương Ngoan Nhân này là phế vật, quả nhiên không sai!”
Xung quanh truyền đến tiếng chửi rủa cùng âm thanh tiếc hận, tất cả đều truyền tới tai Trương Ngoan Nhân không sót một chút, chúng giống như một cây kim đâm vào tim nàng một cái, khiến hô hấp nàng trở nên dồn dập.
Nhưng nàng không cúi đầu, trái lại ngẩng cao cổ, ánh mắt như sao sáng lạnh lùng quét qua đám người trước mặt, trên mặt hiện lên sự đắng chát.
Những người này, đều từng là bại tướng dưới tay nàng, kính nể nàng như thần, hôm nay cũng bởi vì nàng không có thiên phú, liền lập tức tỏ ra bộ mặt ghét bỏ, giống như muốn lấy lại dáng vẻ khiêm nhường dành cho nàng bấy lâu nay.
Trương Ngoan Nhân than nhẹ một tiếng, tịch mịch đi xuống đài, lui đến bên người Tô Nhã, vừa nghĩ tới trong nhà vẫn còn hai người muội muội đang chờ đợi kết quả, lòng nàng liền xẹt qua một tia đau đớn như dao cắt.
Thôn Ô Liễu, trong một tiểu viện nhỏ, Trương Thiên lười biếng ngồi bên cạnh hồ nước, hai mắt lợi hại như đao phong nhìn chòng chọc nước ao.
Chỉ thấy mặt ao bằng phẳng như gương, hiện lên hình ảnh cuộc tuyển chọn trong đô thành, nhìn Trương Ngoan Nhân thống khổ đứng cạnh Tô Nhã, hơi thở của Trương Thiên ngày càng trở nên nguy hiểm.
“Dám nói nữ nhi của ta là phế vật rác rưởi, tốt… rất tốt…”
Trương Thiên đứng lên, nhếch miệng hiện lên một độ cong đầy ý vị sâu xa.
Nếu để các cường giả của cửu giới nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ bị dọa cho run người. Bởi vì Trương Thiên mỗi lần lộ ra vẻ mặt này, thánh địa của bát đại viễn cổ, đánh cho hơn ba mươi tên Hồng Trần Tiên Vương tan thành mây khói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!