Nữ Nhi Của Ta Là Ngoan Nhân Đại Đế - Vũ Hinh Ôn Nhu Cùng Tử Nghiên Đáng Yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Nữ Nhi Của Ta Là Ngoan Nhân Đại Đế


Vũ Hinh Ôn Nhu Cùng Tử Nghiên Đáng Yêu



Ngày thứ hai, mặt trời mới lên, khói bếp đã lượn lờ trên các căn nhà ở thôn Ô Liễu.

Cửa thôn, bên trong đám sương mù hiện ra hai bóng người, chính là Tô Nhã cùng Trường Ngoan Nhân từ Yến Đô thành trở về trong đêm, cách nhà càng gần, bước chân của Trương Ngoan Nhân lại ngày càng chậm chạp.

Nhìn nàng tinh thần suy sụp, Tô Nhã chỉ có thể thầm than một tiếng “Ông trời thật bất công!”, miễn cưỡng động viên Trương Ngoan Nhân: “Niếp Niếp, em không cần nản chí, Lưu Vân Tông chính là tông môn đệ nhất ở Hắc Sơn, có vô số truyền thừa, bằng vào sự chăm chỉ của ngươi, dù là huyết mạch phàm nhân, cũng chưa chắc là không thể đột phá tới cảnh giới cao hơn!”

Mới vừa vào cửa, một mùi thức ăn khiến người ta phải đói bụng xông vào mũi, khiến Tô Nhã cùng Trương Ngoan Nhân không khỏi mừng rỡ.

Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, trước cửa bếp lập tức xuất hiện bóng người thanh tú chạy ra.

Nhưng khi nhìn khuôn mặt trái xoan của nàng, lông mi hình lá liễu, đôi mắt mọng nước, vóc người thon thả thướt tha, là một khuôn mẫu tiêu chuẩn… có thể đoán được tương lai nàng nhất định là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Một chỗ không hoàn mỹ duy nhất chính là, thân thể thiếu nữ này có vẻ hơi suy nhược, trên mặt có chút tái nhợt, trái lại càng khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

“Đại tỷ, Tô giáo quan, hai người trở về thật đúng lúc, cơm nước vừa xong!”

Một thanh âm mềm mại của Vũ Hinh truyền tới thật thấp, giống như tính cách dịu dàng không màng danh lợi của nàng, như bông tuyết liên tinh khiết nhất.

Trương Ngoan Nhân khẽ gật đầu, chậm rãi nói: “Cha và Tử Nghiên đâu?”

Vũ Hinh khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Bọn họ còn đang ngủ, ta phải đi gọi họ dậy mới được!”

Vừa dứt lời, liền thấy một thiếu niên đẩy cửa bước ra, chỉ thấy mái tóc hắn xõa tung, ánh mắt mông lung còn đang ngái ngủ, hiển nhiên là vừa mới tỉnh dậy, đó chính là cha của các nàng – Trương Thiên!

Mà ở trên cổ của hắn, Tử Nghiên giống như là một trái bóng da co lại thành một đoàn, còn đang ngáy o o…

Cái đầu khẽ lung lay, Trương Thiên miễn cưỡng khôi phục một tia tinh thần, cảm giác được sức nặng trên cổ mình, nhất thời giận tới tím mặt.

“Tử Nghiên, ta nói ngươi bao nhiêu lần, không được phép trộm tới phòng ta ngủ!”

Trương Thiên không thể nhịn được nữa, một tay túm lấy Tử Nghiên ra, đánh lên cái mông nhỏ tròn vo của nàng “ba ba” hai cái.

“Hô… a… cha à, ôm một cái…”

Tiểu Tử Nghiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, lập tức rút vào trong lòng của Trương Thiên. Thời gian bảy năm, Tử Nghiên tuy rằng biến hóa thành công, nhưng vóc dáng cũng không hề cao ra chút nào, vẫn giống như một đứa bé hai ba tuổi bình thường. Mà hiện tại nàng bày ra bộ dáng nũng nịu đáng yêu như vậy, khiến cho ngay cả Trương Thiên cũng không thể làm gì khác ngoài việc để mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Rửa mặt xong, Trương Thiên ôm Tử Nghiên ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, Vũ Hình đã bưng cơm lên, cuối cùng đem một bình gốm đặt trước mặt Tử Nghiên, trong bình gốm là sữa thú đang tỏa hương bốn phía.

Vừa nhìn thấy sữa thú, hai mắt Tử Nghiên lập tức tỏa sáng, thoát khỏi người Trương Thiên, tập tễnh leo tới trước bàn ăn, dùng thìa gỗ múc sữa thú, ăn thật nhiều, làn da của nàng óng ánh trong suốt, đôi mắt to linh động, giống như một con búp bê, hơi nữa động tác còn vô cùng ngây thơ, trong miệng chu chu choa choa, khiến mọi người không khỏi buồn cười.

“Ăn cơm đi!”

Trương Thiên nói xong, liền gặp một miếng thịt lạc bỏ vào trong bát Trương Ngoan Nhân, không nhanh không chậm nói: “Ăn cơm trước đi, mặc kệ bị oan ức thế nào, cha nhất định bắt bọn họ trả lại gấp bội.”

“Cha…” Trương Ngoan Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, trong hốc mắt ánh lên hơi nước, nàng không ngờ tâm sự của mình đã bị cha nhìn thấu cả rồi, nội tâm vốn đang lạnh như băng nay đã trở nên ấm áp.

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu bỗng truyền đến một tiếng thú gào thét, truyền theo đó là một cỗ uy lực kinh khủng.

“Hả, đây là?”

Tô Nhã trừng to mắt, lập tức buông chén đũa xuống chạy ra ngoài.

Chỉ thấy trên bầu trời của thôn Ô Liễu, một con kim sắc yêu to lớn đang gào thét lao xuống, cao yêu thú này khoảng mấy trăm trượng, che khuất cả bầu trời, lông vũ trên người lại lợi hại như dao, tản ra khí tức lạnh lẽo như băng, khiến cả thôn đều bị kinh động.

“Ai nha mẹ à, đây là mãnh thú gì vậy, thực đáng sợ!”

“Chưa thấy qua, nhưng khẳng định không phải là yêu thú bình thường, dưới uy lực như vậy, ta ngay cả sức bắn tên cũng không có!”

“Mau nhìn, trên đầu yêu thú bóng người, huy chương trên quần áo của hắn ta biết, chính là gia huy của thành chủ Yến Đô thành, chỉ có những nhân vật lớn mới có tư cách đeo.

So với một đám thôn dân đang bị thất kinh kia, thần sắc của Tô Nhã lại nghiêm trọng hơn nhiều, tại lúc yêu thú kia lao xuống phía dưới, con ngươi đột nhiên co rút lại, la lớn: “Mọi người cẩn thận, đây là mãnh thú thái cổ Kim Sí Đại Bằng Điểu, có uy lực hủy thiên diệt địa, vô cùng kinh khủng, thế lực có thể điều khiển loại này, hẳn là Lưu Vân Tông bảo cầm!”

“Cái gì, Lưu Vân Tông bảo cầm?”

Một đám thôn dân đang ồn ào bàn tán, trong mắt bọn họ, thành chủ Yến Đô thành đã là sự tồn tại còn lớn hơn cả trời, giờ ngay cả người của Lưu Vân Tông cũng đều đã tới.

A—

Kim Sí Đại Bằng Điểu hạ xuống khiến mặt đất cuộn lên gió lốc, bụi bay mịt mù, một cỗ sát khi hung ác đập vào mặt khiến cho đám thôn dân càng không nhịn được cảm thấy lạnh lẽo.

Thấy biểu hiện của đám thôn dân thôn Ô Liễu, một ông già ngồi trên Kim Sí Đại Bằng Điểu nhịn không được đắc ý, thần sắc càng trở nên kiêu căng.

Kim Sí Đại Bằng Điểu chính là hàng thật giá thật, tuy vẫn đang trong thời kỳ tuổi nhỏ, nhưng huyết mạch đã cao quý không gì sánh được, thành tựu tương lai nhất định sẽ không đếm xuể, dù là tại Lưu Vân Tông, cũng được người ta thờ phụng. Nếu không phải lần này hắn phụ trách tới tiếp dẫn đệ tử chân truyền Sở Vân Phi có lai lịch rất lớn, lại có ý định khoe khoang một phen, căn bản là không có khả năng được dùng tới bảo cầm trân quý này.

Dùng nó để khiến đám thôn dân này kinh sợ, thật giống như giết gà dùng dao mổ trâu.

Trong lòng vị trưởng lão ngoại môn của Lưu Vân Tông kia cục một cái, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Qủa nhiên là hung sơn ác thủy, trong các người ai là gia trưởng của Trương Ngoan Nhân?”

Tô Nhã run run, lập tức tiến lên nói: “Thì ra là Lý trưởng lão của Lưu Vân Tông đại giá quang lâm, không nghênh đón được từ xa, xin thứ tội! Có điều đệ tử mới nhập môn của Lưu Vân Tông sau ba ngày mới đưa đi sao, lẽ nào không cần đưa tin sao?”

Lý trưởng lão cười lạnh: “Đi đưa tin cho tông môn? Loại người huyết mạch phế vật như Trương Ngoan Nhân này, vào Lưu Vân Tông làm đệ tử tạp dịch còn muốn lãng phí lương thực, căn bản là không xứng đáng bước vào sơn môn của Lưu Vân Tông chúng ta, hôm nay ta tới chính là muốn thu hồi lệnh bài nhập môn của nàng ta!”

“Két!”

Chiếc bát đá trong tay Trương Ngoan Nhân lập tức trở thành bột phấn.

P/s: chương này chưa được biên, có gì sai sót mong thứ lỗi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN