Nữ Nhi Của Ta Là Ngoan Nhân Đại Đế - Các Con Vì Cha Mà Nổ Lực Lên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Nữ Nhi Của Ta Là Ngoan Nhân Đại Đế


Các Con Vì Cha Mà Nổ Lực Lên



“Cái gì? Người muốn lấy lại lệnh bài nhập môn?”

Tô Nhã vừa sợ vừa giận, lớn tiếng nói: “Niếp Niếp đã đoạt được lệnh bài của Lưu Vân Tông, mặc kệ tư chất của nàng có là gì, nàng cũng đều có thể tiến vào Lưu Vân Tông, đây là quy định mà Thánh Tổ Hoàng Triều quyết định, Lưu Vân Tông dù có lớn hơn nữa, nhưng có thể lớn hơn Thánh Tổ Hoàng Triều sao?”

Vừa nghe bốn chữ “Thánh Tổ Hoàng Triều”, Lý trưởng lão lập tức đổi sắc mặt, tuy những năm gần đây, sự thống trị của Thánh Tổ Hoàng Triều ngày càng suy yếu, nhưng đó vẫn là kẻ thống trị đại lục Thánh Nguyên, không phải là thứ mà Lưu Vân Tông có thể đỡ nổi cái tội danh “Phá bỏ quy củ của hoàng triều” này, mà một trưởng lão ngoại môn như hắn ta cũng không có khả năng thừa nhận.

Đúng lúc này, một đại hán bên cạnh đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “Thánh Tổ Hoàng Triều mặc dù có quy định này, nhưng chỉ cần người giữ lệnh bài này tự nguyện giao ra, tất cả đều sẽ không còn là vấn đề nữa, Lý trưởng lão cũng là có ý tốt, loại người tư chất rác rưởi như Trương Ngoan Nhân này, dù có tiếp tục cũng không có khả năng đột phá, chi bằng dùng lệnh bài đó đổi lấy một chút lợi lộc đi!”

Thần sắc Tô Nhã khẽ đổi, tiến đến bên người Trương Thiên thấp giọng nói: “Người này là đại thống lĩnh cấm quân của Yến Đô thành Yến Bá Hổ, cũng là đệ đệ của thành chủ Yến Bá Long, thực lực vô cùng kinh người, lần này này đến thực sự là không có ý tốt!”

Lông mày Trương Thiên khẽ nhướn lên, cười nói: “Chẳng lẽ Yến thành chủ nhìn trúng lệnh bài nhập môn của nữ nhi ta, định tới đây cậy lớn cướp đoạt sao?”

Yến Bá Hổ không chút e dè gật đầu nói: “Không sai, loại thiên phú rác rưởi như Trương Ngoan Nhân, tiếp tục tu luyện cũng vô ích, mà Tam công tử của thành chủ nhà chúng ta tư chất thông minh, nếu có thể tới Lưu Vân Tông tu hành, sau này tất sẽ có thành tựu, đây cũng là nghĩ cho Yến Đô thành chúng ta. Đương nhiên, thành chủ chúng ta cũng sẽ cân nhắc bồi thường cho Trương Ngoan Nhân, đủ để cả nhà các ngươi không phải lo cơm áo một đời!”

Trương Ngoan Nhân cắn chặt môi: “Nếu ta không giao ra thì sao?”

Yến Bá Hổ cười lạnh lùng: “Cái này không phải do ngươi quyết định, ở Yến Đô thành này, lời của thành chủ chính là thánh chỉ! Nếu như ngươi khăng khăng không chịu, vậy thì mấy trăm người của thôn Ô Liễu này sẽ đều phải chôn cùng ngươi!”

Lý trưởng lão cười nói: “Coi như ngươi có vào được Lưu Vân Tông, cũng sẽ chỉ được làm chân tạp dịch mà thôi, ta muốn giết chết ngươi, so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn!”

Trương Ngoan Nhân cả người run lẩy bẩy, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, như sấm sét bạo phát, chợt đánh một quyền về phía Lý trưởng lão.

“Đừng!” Tô Nhã lập tức lớn tiếng ngăn cản, thế nhưng cũng đã muộn, một quyền của Trương Ngoan Nhân đánh ra, nhưng đã bị một tầng bảo hộ bằng chân khí màu xanh ngăn lại.

Lý trưởng lão đầu tiên là cả kinh, sau đó phẫn nộ quát: “Còn dám làm càn, xem ta phế bỏ súc sinh nhà ngươi như thế nào…”

“Thình thịch!”

Lý trưởng lão mới nói được một nửa, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, không thể tin nổi nhìn một màn trước mắt, một quyền hắn ta dùng công lực toàn thân của mình đánh ra, đủ có thể đánh tan một ngọn núi, vậy mà lại bị một bàn tay ung dung ngăn lại, mà chủ nhân của bàn tay đó, chính là Trương Thiên vẻ ngoài vô cùng bình thường kia.

“Cha?” Trương Ngoan Nhân, Vũ Hinh kinh ngạc kêu lên.

“Buông ra, lẽ nào ngươi muốn đối địch với Lưu Vân Tông?” Gương mặt già nua của Lý trưởng lão đỏ lên, muốn thu hồi tay mình, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được.

“Ta đã về ở ẩn năm triệu năm rồi, vậy mà vẫn muốn buộc ta…”

Trương Thiên yếu ớt thở dài, lòng bàn tay lóe lên một đạo u hỏa, Lý trưởng lão trong nháy mắt đã bị ngọn lửa bao phủ.

“A… Không… cứu ta… Cứu ta…”

Lý trưởng lão ngã trên mặt đất, không ngừng lăn lộn, âm thanh vô cùng thê lương, đó là sự đau đớn của linh hồn bị cháy, khiến người nghe phát lạnh, chỉ cần cháy đủ lâu, thì đến thần hồn cũng sẽ bị diệt.

“Người! Ta muốn giết người, giết toàn bộ thôn Ô Liễu!”

Yến Bá Hổ hai mắt đỏ ngầu hô to, hắn luôn hoành hành ngang ngược, không ai bì nổi, bâu giờ lại bị một phế vật trong một cái thôn nhỏ bức bách, há lại có thể cúi đầu cam chịu.

“Bất Bại Hoàng Quyền!”

Trong một chớp mắt, Yến Bá Hổ gầm lên giận dữ, quyền phong như sét, chân khí toàn thân bộc phát, biến thành một đạo ảnh, bá thiên tuyệt địa, ngoại trừ tay phải nắm bên ngoài, còn lại toàn thân đều là sát khí.

“Tiểu tử, người dám ép lui ta, đây là trọng tội, là một sự sỉ nhục vĩnh viễn không thể xóa bỏ, chỉ có dùng máu của ngươi mới có thể rửa sạch. Ta muốn ngươi vĩnh viễn phải sống trong đau khổ, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Ngươi cũng là người đầu tiên buộc ta phải dùng tới công pháp Hoàng cấp ”

Khuôn mặt Yến Bá Hổ vặn vẹo dữ tợn, cả không gian đều rung động, hiển nhiên một chiêu này mạnh không gì sánh được, ngay cả hắn ta cũng không thể khống chế.

Trương Ngoan Nhân cả kinh nói: “Quyền pháp Hoàng cấp dù là cả đại lục Thánh Nguyên này cũng xếp vào hạng cao, chỉ là một thành chủ Yến Đô thành, làm sao có thể có được công pháp mạnh mẽ như vậy?”

Tô Nhã ngưng trọng nói: “Truyền thuyết nói rằng tổ tiên Yến Gia có một vị Vô Thượng Đại Thánh, từng tranh phong cùng Thánh Tổ Hoàng Triều, cuối cùng bị trấn áp. Bất Bại Hoàng Quyền chính là truyền thừa của vị đại thánh đó, nếu như luyện đến bậc cuối cùng, có thể chấn áp cả Đế Hoàng, như vị thần trấn áp tất cả!”

“Yến Gia chính là Thánh Nhân đế gia, há chẳng phải là Lưu Vân Tông cũng không bằng, cha, người phải cẩn thận!” Vũ Hinh lo âu nhìn cha mình.

“Cha cố lên! Đánh chết lũ người xấu bọn họ!” Âm thanh cổ vũ non nớt của Tiểu Tử Nghiên vang lên.

“Đi chết đi!”

Trên mặt Yến Bá Hổ tràn ngập sự điên cuồng, điều khiển hư ảnh Đế Hoàng như Thái Sơn đánh xuống đầu của Trương Thiên, một chưởng bạo kích, dù Trương Thiên đã đạt tới siêu phàm chi cảnh, cũng tuyệt không thể có đường sống.

Đối mặt với một chưởng núi sông đổ nát, hủy thiên diệt địa này, thần sắc của Trương Thiên vẫn không có một điểm biến hóa, chỉ đơn giản phun ra một chữ: “Chết!”

Nói là làm!

Một tiếng này vừa nói ra, Đế Hoàng trong hư không đột nhiên lộ ra biểu tình cực kỳ hoảng sợ, sau đó ầm ầm vỡ nát, dư âm biến thành lửa cháy ngập trời, trực tiếp cuốn lấy đám người Yến Bá Hổ.

“Gào…”

Không đợi đám người Tô Nhã từ kinh sợ bình tĩnh lại, Kim Sí Đại Bàng Điểu đi cùng đột nhiên vẫy mạnh hai cánh, không phải là tấn công, mà giống như gặp phải kẻ địch lớn mà điên cuồng bỏ chạy.

Ánh mắt Trương Thiên híp lại, chỉ một tay lên trời, đột nhiên biến thành một bàn tay lớn, kim quang rực rỡ, chừng ngàn vạn trượng, che cả bầu trời phía trên.

Kim Sĩ Đại Bàng Điểu so với bàn tay này chỉ như một con kiến, trong nháy mắt liền bị chấn áp, hung hăng rơi xuống đất, ngũ tạng(*) nứt ra.

Tô Nhã tới lúc này mới lấy lại được tinh thần, run giọng nói: “Cha, cha giết Yến Bá Hổ, còn giết Kim Sí Đại Bàng Điểu của Lưu Vân Tông, Yến Đô thành này sợ rằng sắp có tai họa rồi!”

Trương Thiên nhẹ nhàng cầm lấy tay Trương Ngoan Nhân, lạnh lùng nói: “Đó mới chỉ là bắt đầu, phàm là người dám cười nhạo con gái ta, đều sẽ phải trả giá thật lớn!”

*) Ngũ tạng: Tâm, Can, Tì, Phế, Thận (Tim, gan, lá lách, phổi, thận)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN