Ta là Thương Vũ, con trai của Ninh Kỳ vương Thương Kỳ.
Ta là con cháu hoàng tộc nhưng đến nay đã bảy tuổi cũng chưa một lần đặt chân đến kinh đô. Cha ta nói nơi đó gió tanh mưa máu, hoàng cung là một thùng thuốc nhuộm dơ bẩn, ai rơi vào rồi thì sẽ chẳng còn cơ hội trong sạch như thuở đầu.
Cha ta, cũng đã từng như vậy. Ông đã từng coi giang sơn là giấc mộng, coi thủ đoạn là điều tất yếu, coi tranh đoạt là lẽ đương nhiên. Cha ta từng là chiến thần của Quân Triều, khiến cho hoàng đế phải khiếp sợ. Người dân thường nói, cha ta như một con ngựa hoang chạy mải trên chiến trường Sa Viễn, đã tắm đủ máu tanh sa trường, chẳng còn thiết tha gì chuyện tình cảm nhi nữ.
Vậy rồi, cuối cùng con ngựa hoang ấy cũng chùn chân mỏi gối, dừng lại sau hơn bảy năm chinh chiến sa trường. Từ lúc ta ra đời, cha ta đã chẳng còn là chiến thần Sa Viễn, cũng chẳng còn là Ninh Kỳ vương hung hăng ngạo mạn, lăm le ngôi vị hoàng đế. Từ khi ta ra đời, cha ta lại trở về là Thương Kỳ, một người đàn ông mất vợ và dành cả cuộc đời nuôi nấng con trai.
Cha ta chưa từng quên mẹ, ông vẫn luôn nhớ đến bà. Mỗi đêm, ông vẫn thường nhắc đến mẹ, cha ta bảo đó là lí do khiến ông cảm thấy không còn thiết tha với giấc mộng gian sơn nữa. Nếu như có thể làm phu quân của một người, ông chấp nhận thu lại móng vuốt, trở thành một người đàn ông của mẹ ta.
Chuyện về cha và mẹ, là một câu chuyện xưa xảy ra cách đây hơn tám năm, ta sẽ từ từ kể lại...
Bạn đang đọc truyện Lỡ Nhau Một Kiếp. tại
https://webtruyenfreez.com/. Chúc các bạn online vui vẻ.