Tứ đại hạnh phúc - Phần 1: Chương 5: Âu Dương Quý
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Tứ đại hạnh phúc


Phần 1: Chương 5: Âu Dương Quý


Xe của Tây gia cuối cùng cũng dừng lại tại dinh thự Hòa Lan, thấy Tây gia đi xuống xe thì Tiểu Tuyết cũng nhanh chóng đi xuống.

Lúc này tất cả người hầu tại dinh thự đều đi ra chào mừng Tây gia đến, từ trong dinh thự một nữ nhân xinh đẹp, mặc áo sơ mi trắng với quần tây đen ôm eo bước ra, khí chất đáng sợ:

“Tây gia! “- cô ấy nhanh chóng đi đến, cúi đầu chào Tây gia còn vô tình nhìn thấy cô, mặc dù ánh mắt có chút bất ngờ nhưng cô ấy cũng nhanh chóng gạt bỏ đi sự bất ngờ đó và mỉm cười như để chào hỏi Tiểu Tuyết

“Ừ! Đây là Doãn gia – Doãn Thư Thư, em ấy chính là người đứng đầu Hòa Lan huyện! “- hắn không nói gì nhiều, quay sang nhìn cô, giới thiệu cô gái trước mắt với cô

“A! Xin chào Doãn gia, tôi là An Tiểu Tuyết! “- hiểu được Tây gia đang giới thiệu, cô nhanh chóng chào hỏi

“À… “- Doãn gia chỉ nhíu mắt, ngầm đánh giá cô, còn chưa kịp lên tiếng thì hắn đã xen vào

“Cô ấy là vị hôn thê của anh!”

“Thì… thì ra là vậy! “- có lẽ do bất ngờ nên Doãn gia chỉ cười gượng gạo một cái rồi chẳng còn nói thêm được gì nữa mà xoay lưng đi vào dinh thự trước, không hiểu sao Tiểu Tuyết lại có cảm giác cái vẻ mặt kia là cả một câu chuyện bí mật phía sau…

Sau đó, cả hai cũng vào dinh thự, cô ngồi bên cạnh hắn, ngoan ngoãn im lặng còn hắn và Doãn gia thì lại cùng nhau bàn luận:

“Nếu đem gốm sứ của Hòa Lan đến phía Bắc thì rất tốt, phía Bắc giáp với Lý Long Quốc, nơi đó rất yêu thích gốm sứ, Bắc gia có thể giúp Hòa Lan được nhiều nơi biết đến hơn! “- Tây gia nhanh chóng đề cập

“Đúng là vậy! Nhưng Bắc gia quá mức lơ đãng, không chắc có thể đảm nhiệm được việc này, gốm sứ của Hòa Lan được kì công làm nên, đưa đến tay của Bắc gia, chỉ sợ là… “- Doãn gia suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng

“Anh cũng hiểu là em không tin cậu ấy, nhưng Bắc gia cũng rất chú trọng những việc quan trọng, cậu ấy sẽ làm được việc!”

“Vậy còn trở ngại của anh ấy?”

“Ý em là Thịnh Thế Lã?”

“Đúng vậy! Chuyện Thịnh Thế Lã tranh giành chiếc ghế Bắc gia cũng không phải là ngày một ngày hai, lần này lô gốm sứ này có thể nguyên vẹn bán sang người của Lý Long Quốc hay không? “- ngồi bên cạnh Tây gia, mặc dù không hiểu lắm về cuộc nói chuyện của họ, nhưng Tiểu Tuyết có thể thấy được Doãn gia đối với Hòa Lan rất chu đáo, cô ấy luôn cố gắng mang đến lợi ích cho nơi này

“Được rồi, nếu em đã không tin cậu ấy thì anh sẽ đứng ra mua lô hàng của em để nhận sự tin tưởng từ em, như vậy có được không?”

“Chuyện này…”

“Em yên tâm, Tây gia anh chưa bao giờ làm việc gì mà không tính toán, Bắc gia cũng là người biết suy nghĩ cho đại cuộc, chỉ là một Thịnh Thế Lã thì có đáng là gì chứ?”

“Được! Em sẽ nhanh chóng giao lô hàng này cho anh, cứ để Bắc gia kí kết hợp đồng với em là được!”

“Ừm! “- cuộc nói chuyện của bọn họ cứ vậy mà kết thúc, Tiểu Tuyết thấy Tây gia còn chuyện phải dặn dò Doãn gia nên quyết định đi ra trước, nào ngờ bước ra ngoài cô đã bị trượt chân, sắp té xuống thì có một cánh tay rắn chắc đỡ kịp:

“Ơ? “- sợ đến mức nhắm mắt, cuối cùng khi mở mắt ra cô chỉ phát hiện bản thân đã được đỡ lại, gương mặt của người đỡ cô còn đang phóng đại trước mặt cô

“Xin chào! “- đó là một chàng trai da trắng cao ráo, ánh mắt còn có màu tím sẫm đặc biệt cùng một mái tóc màu hạt dẻ

“Cảm ơn anh! “- nhanh chóng định thần lại, Tiểu Tuyết liền đứng lại đàng hoàng, cúi đầu cám ơn

“Không có gì? Không biết tiểu thư đây là?”

“À, tôi là An Tiểu Tuyết, tôi là hôn thê của Tây gia!”

“Của Cố Lãng Phong sao? Tiểu thư cô đã trẻ đẹp lại còn hiền lành, yếu đuối như vậy, thật sự muốn gả cho hắn ta sao? “- chàng trai kia cười một cái, đẹp đến mê hồn khiến cô cũng giật mình đỏ mặt

“Tôi…”

“Mà thôi, xin giới thiệu với tiểu thư, tôi là Âu Dương Quý – Âu Dương gia của huyện Hà Bích! “- anh chàng cười một cái, đưa tay ra có ý muốn cô bắt tay chào hỏi

“Thì ra là Âu Dương gia! Tôi rất hâm mộ sự cố gắng của anh đấy! “- cô vui vẻ bắt tay anh chàng, thật ra khác với những thủ lĩnh khu vực khác, Âu Dương Quý không phải là người nối dõi của bất cứ ai, cha của anh là một thương gia giàu có sau này bị hãm hại mất hết tất cả rồi qua đời, để trả thù cho cái chết uất ức của cha mình, anh đã tự gây dựng lại mọi thứ từ hai bàn tay trắng và với sự tin tưởng của Tây gia quá cố, anh đã dần lấy lại những gì thuộc về cha mình và trả thù kẻ đã hãm hại ông rồi cướp lấy chiếc ghế mà kẻ đó đang ngồi, đó cũng chính là thủ lĩnh của huyện Hà Bích trước kia.

Sau khi trở thành Âu Dương gia – đứng đầu Hà Bích, anh nhanh chóng vực dậy nơi mà nhiều người nhận xét là sẽ nhanh chóng sụp đổ rồi đưa Hà Bích thành một nơi được nhiều người biết đến với nghề làm vải lụa, trở thành một trong những huyện có số dân giàu có nhất phía Tây

“Âu Dương Quý! “- đột nhiên tiếng gầm tức giận của Tây gia vang lên, tuy Âu Dương gia thì vẫn mỉm cười vui vẻ nhưng Tiểu Tuyết lại không được như vậy, cô giật mình, nhanh chóng rút tay mình khỏi tay Âu Dương gia rồi trở nên lúng túng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN