Làm cún vẫn kiêu ngạo - Chương 4: Mỹ nữ biến hình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Làm cún vẫn kiêu ngạo


Chương 4: Mỹ nữ biến hình


Chương 4: Mỹ nữ biến hình

Người đứng ra tổ chức buổi họp lớp là bạn học của Đào Bá Thịnh đương nhiên biết cái tính đi đâu cũng dắt theo cún của cậu ta nên rất tốt bụng chọn một nơi cho thú cưng đi vào.

Một nơi tôn thờ thứ cưng như ‘thượng đế’ dĩ nhiên không thiếu nhất chính là thú cưng.

Khi Bách Du dùng tư thế kiêu ngạo của vương giả bước vào, thú cưng xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái có con thậm chí còn chạy đến trước mặt cô vẫy đuôi lấy lòng.

Bách Du: “…”

Đào Bá Thịnh: “… ha ha!”

Lúc hai người đến nơi bạn bè của anh hầu như đều đã đến rồi. Ngồi cùng bàn với Đào Bá Thịnh là bốn người đàn ông và ba người phụ nữ. Trong đó có một người có vẻ khá thân, nhiệt tình vỗ vai bá cổ.

Đào Bá Thịnh giúp Bách Du ngồi lên ghế mới quay sang nói chuyện với anh chàng kia.

Bộ dạng của Louie ngày trước đã rất đáng yêu rồi, gần đây còn được buff thêm khí chất cao ngạo càng được mấy người phụ nữ yêu thích không thôi mấy cánh tay thò tới véo má vuốt lông Bách Du vô cùng thích thú. Thậm chí mấy người ở bàn kế bên cũng chạy tới góp vui.

Bộ lông được chải chuốt mượt mà giờ đây đã rối tung.

Bách Du muốn chửi đổng, bất hạnh thay thanh âm thoát ra khỏi cổ họng cũng chỉ là ‘gru gru’ không có tí sát thương nào…

Bỗng có người phát hiện ra Bách Du không đeo dây xích. Vô cùng bất ngờ.

“Bác sĩ Đào, anh đem cún ra ngoài không cần xích sao?”

Đào Bá Thịnh đang nói chuyện với Triệu Khải Lâm, nghe thấy có người hỏi, bình tĩnh uống một ngụm nước trả lời: “Louie nhà tôi không thích thứ đó.”

“Không phải chứ, anh không sợ nó chạy loạn sao, ngoài đường nguy hiểm như vậy.”

“Không đâu, Louie rất ngoan cũng rất thông minh.”

Hội phụ nữ lập tức hâm mộ ồ lên.

“Đáng yêu quá, giá như tôi cũng nuôi được một con như thế!”

Đào Bá Thịnh nhìn Louie, phát hiện Louie cũng đang nhìn anh vẻ mặt đáng thương.

Mau cứu tôi, tôi sắp bị đám người này làm phiền đến chết rồi.

Đào Bá Thịnh sửng sốt. Anh giống như đọc được suy nghĩ đằng sau đôi mắt long lanh ấy.

Mỗi ngày Louie đều theo anh đến phòng khám, có điều mỗi người đến đó đều có thú cưng của mình ngẫu nhìn sẽ thích thú xoa đầu nó một cái nhưng cũng không đến mức như thế này. Lại nhìn bộ lông mới được chải chuốt trước khi ra khỏi cửa. Đào Bá Thịnh bỗng thấy tức giận, thân là chủ anh đây còn chưa có đãi ngộ ấy đâu.

“Mấy cô đừng sờ loạn nữa, Louie nhà tôi không thích bị người lạ.” đem Louie ôm vào lòng, dùng tay vuốt lại bộ lông lộn xộn không nhịn được cũng xoa xoa một cái. Ừm, cảm xúc thật tốt.

Cuối cùng cũng thoát khỏi ‘ma trảo’ Bách Du mang theo suy nghĩ thế giới hỗn loạn, chỉ có nơi đây là an toàn, ngoan ngoãn cuộn người nằm trong lòng Đào Bá Thịnh tùy ý để anh thuận lông.

Triệu Khải Lâm buồn cười nhìn anh: “Tên biến thái nhà cậu bảo vệ cún cứ như bảo vệ người yêu ấy. Ai mà không biết còn tưởng cún của cậu là do mỹ nữ biến hình đấy.”

“Mỹ nữ biến hình? Ý tưởng hoang đường thế mà cậu cũng nghĩ ra được.”

Bách Du nằm trong lòng Đào Bá Thịnh lại hơi giật mình. Chẳng lẽ anh ta có thể xuyên qua lớp lông dày này nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mỹ nữ cô à?

“Nói đến mỹ nữ, gần đây tôi gặp được một mỹ nữ siêu cấp mỹ nha, cho dù mặc bộ đồ bệnh nhân nằm một chỗ cũng không thể che dấu được vẻ đẹp quyến rũ ấy.”

Đào Bá Thịnh khinh thường: “Đồ háo sắc, nói ba cậu thì mười chữ nhắc đến mỹ nữ. Không có tiết khí!”

“Đấy là do cậu không biết cô ấy là ai thôi. Từng nghe Bách Du tổng giám đốc tập đoàn Angle chưa? Vừa xinh đẹp tài giỏi lại lắm tiền, mười tên đàn ông thì có chín tên muốn cưa đổ đấy.”

Bách Du vểnh tai lên nghe.

“Ồ, người như vậy sao lại chạy đến làm bệnh nhân của cậu?”

“Hơn một tháng trước bị tai nạn giao thông, hôn mê một tháng rồi! Tớ đây muốn cưa cẩm gì cũng lực bất tòng tâm.”

Đào Bá Thịnh không quan tâm lắm, tùy ý vỗ vai bạn tốt.

“Đợi người ta tỉnh lại không biết chừng lại thích cậu đấy, cố lên.”

Bách Du càng nghe càng cao hứng không bao lâu đã bị câu nói sau đó của Triệu Khải Lâm tạt một gáo nước đá.

“Đáng tiếc, ngước đẹp như vậy lại trở thành người thực vật rồi, không biết đời này có thể tỉnh lại không nữa.”

Bách Du cuộn tròn trong lòng Đào Bá Thịnh trong lòng cảm thấy tang thương.

Đào Bá Thịnh dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của Louie không tốt, liên tục vỗ về cái đầu nhỏ.

Mọi người vốn dĩ đang trò chuyện rôm rả, đột nhiên không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Giọng nữ ngọt ngào vang trong không khí ấy rõ mộn một như gõ vào lòng Đào Bá Thịnh.

“Chào mọi người, đã lâu không gặp!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN