Làm cún vẫn kiêu ngạo - Chương 8: Sự đời đáng châm chọc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Làm cún vẫn kiêu ngạo


Chương 8: Sự đời đáng châm chọc


Chương 8: Sự đời đáng châm chọc

Bách Du đang nằm trên đùi Đào Bá Thịnh bật dậy thật mạnh, ngón chân co lại để lộ ra những cái móng nhọn hoắt đâm vào chân Đào Bá Thịnh. Cổ họng không ngừng truyền ra tiếng gầm gừ.

Ba tháng, còn chưa tới ba tháng đã muốn thay thế người khác. Cổ phần của cô còn đó, bọn họ dựa vào đâu mà nói thay liền thay cơ chứ! Hoang đường!

Đào Bá Thịnh cảm giác được đau đớn, không hiểu tại sao Louie lại bỗng nhiên hoảng sợ, một tay ôm chặt Louie, một tay thuận lông.

“Sao thế? Đừng sợ, đừng sợ!”

Bách Du chôn đầu trong ngực Đào Bá Thịnh, nghe giọng nói nhẹ nhàng an ủi nam tính ấy và tiếng trái tim đập từng hồi vững trãi. Tuy vẫn cảm thấy rất tức giận nhưng cũng bình tĩnh trở lại, cũng thôi gầm gừ. Nhưng Triệu Khải Lâm vẫn tiếp tục nói, những lời ấy lại giống như một chậu nước lạnh tạt vào người cô.

“Mà kể cũng lạ, nghe nói giám đốc mới kia chính là em gái sinh đôi của Bách Du, nhìn bọn họ giống như hai giọt nước vậy, nhưng một người họ Bách, một người họ Tiết. Chị ruột nằm trong bệnh viện mà lâu lâu mới thấy cô ta đến một lần, vừa đến liền đi ngay. Haizz, nữ thần đáng thương, không phải còn có y tá thì cô ấy đúng là không người chăm sóc rồi.”

Tiết Vân Yến đó, trước giờ cô ta nhìn cô không vừa mắt có thể đến thăm cô vài lần đã khiến cô cảm thấy ‘thụ sủng nhược kinh’ rồi. Nếu cô ta chăm sóc cô nữa thì cô sẽ lo sợ mà đau tim mất. Hừ!

Có điều, sao lại nói cô không người chăm sóc, không phải còn có Cao Kỳ sao, anh ấy… không chăm sóc cô sao?

Không thể nào?!

Bách Du muốn túm cổ con ma men kia mà hỏi cho rõ ràng… nhưng cô không làm được.

Nghĩ đến chính mình lạc mất thân thể, sa cơ làm cún, muốn hỏi không thể hỏi, công ty lại rơi vào tay kẻ khác. Chính mình lại chỉ có thể đứng một bên nhìn mọi chuyện xảy ra mà chẳng thể làm gì.

Bao nhiêu người như vậy, sao lại là Tiết Vân Yến, cô ta đã làm gì mà có thể trèo lên cái ghế đó của cô cơ chứ!

Bất lực!

Chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực đến vậy!

Nếu hiện tại cô không cún mà một con bò tót, cô nhất định sẽ húc cho cô ta kêu cha gọi mẹ. Thế nhưng lại cứ là một con cún.

Cảm giác bất lực chiếm cứ trái tim lất át cả tức giận trước đó. Bách Du buồn rầu rủ tai, từ trong lòng Đào Bá Thịnh nhảy lên bàn, dùng chân ôm ly rượu, thè lưỡi muốn uống.

Còn chưa chạm vào rượu đã bị Đào Bá Thịnh lôi lại, một lần nữa ôm vào lòng trách cứ.

“Cái đó không phải đồ uống. Không thể uống được.”

Nhưng tôi muốn uống, uống thật say, tỉnh dậy có thể làm chính mình thì tốt biết mấy!

Đào Bá Thịnh không nghe thấy tiếng lòng của Bách Du, chỉ cảm thấy Louie hôm nay rất kì lạ, luôn canh trừng không cho Louie làm loạn. Bách Du thử mấy lần đều không được đành ủi xìu nằm trong lòng Đào Bá Thịnh buồn rầu rên ư ử.

Mặc cho Đào Bá Thịnh có vỗ về thế nào cũng không cảm thấy khá hơn chút nào. Anh tưởng Louie bị bệnh, thế là thẳng tay lôi đứa bạn đang say sỉn lảm nhàm ra về.

Vừa ra khỏi quán lại bất ngờ gặp người quen.

Hôm nay có vẻ như không thích hợp để đi ra ngoài rồi.

Triệu Khải Lâm vừa nhìn thấy hai người kia lập tức tỉnh rượu đến bảy phần mà Đào Bá Thịnh cũng nhận ra một trong hai người nọ.

Một nam tuấn tú lịch lãm, một nữ xinh đẹp quyến rũ, hai người đứng cạnh nhau vô cùng xứng đôi khiến người ta phải ghen tị.

Bách Du cũng nhìn hai người nọ.

Bọn họ vừa hay là Cao Kỳ và Tiết Vân Yến. Một là bạn trai của cô, một là em gái sinh đôi của cô.

Bách Du nhìn cánh tay trắng nõn nhỏ xinh khoác lấy cánh tay nam tính quen thuộc, cả người Tiết Vân Yến gần như dính vào trên người Cao Kỳ, ánh mắt vui vẻ hạnh phúc, nhìn thế nào cũng giống một cặp tình nhân yêu đương nồng nhiệt.

Bách Du nghiến răng kèn kẹt. Cô muốn tức giận nhưng lại chẳng còn sức lực mà tức giận nữa.

Hai người Đào Bá Thịnh cùng Triệu Khải Lâm chỉ dừng lại một chút, gật đầu thay lời chào, bốn người lướt qua nhau.

Bách Du nhìn Cao Kỳ và Tiết Vân Yến tiến vào thang máy, con số nhấp nháy rồi dừng lại ở số bốn.

Nếu cô nhớ không lầm thì tầng bốn là khách sạn.

Triệu Khải Lâm nói cô một mình nằm ở bệnh viện không ai lo hóa ra lại là thật, người bạn trai quý mến của cô bận cùng em gái cô lăn giường à.

Thật là châm chọc làm sao!

Bách Du cô sau một vụ tai nạn biến thành một con cún không tiền không sự nghiệp, không người yêu thương, mất tất cả.

Mới đáng thương làm sao!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN