Bản Sao Của Quỷ
Chương 8
Tại lớp 11-6, cô giáo chủ nhiệm bước vào theo sau là Chu Tiểu Lạc với một bộ dạng hết sức thong dong, trên môi luôn luôn ẩn ẩn hiện hiện một nụ cười tươi tắn tràn đầy sức sống, khiến người nhìn cũng cảm thấy vui vẻ theo.
Thấy Chu Tiểu Lạc, Lục Vũ cười nghịch một cái rồi đùa đùa đứng dậy hô to.
– Cả lớp.
Nghe thấy khẩu hiệu quen thuộc, cả lớp đang im bặt chăm chú quan sát Chu Tiểu Lạc từ nảy giờ, không hẹn đồng loạt đứng dậy đồng thanh hô.
– Cô giáo, buổi sáng vui vẻ.
Cô giáo không nói gì, ra hiệu cho học sinh ngồi xuống. Đít vừa chạm ghế, bên dưới cũng đồng thời vang lên những tiếng xì xào to to nhỏ nhỏ, toàn là đang nhận xét về cô nữ sinh xinh xắn đang đứng cạnh cô giáo trên bụt giảng kia. Một nam sinh ham hố quay xuống nói nhỏ với tên nam sinh bàn dưới.
– Nhỏ đó xinh nhỉ? Nhìn góc nào cũng thấy thật là hoàn mỹ. Đúng thật là đẹp hết phần thiên hạ mà…
Tên nam sinh bàn dưới nghe xong khẽ gật đầu tán thành. Tay đặt lên cằm xoa xoa, mắt nhìn Chu Tiểu Lạc quan sát một hồi rồi mới lên tiếng.
– Gương mặt quả là thanh tú, dáng người cũng thật là quyến rũ đi. Vòng nào ra vòng nấy… – Nói đến đây, nam sinh liếc qua nữ sinh cùng bàn đang ngồi bên cạnh mình rồi mỉa mai nói tiếp.
– … Chẳng như ai ai kia. Ba vòng như một, ăn như dạ dày không đấy, nói năng thì cọc cằn chỉ được một cái nhiều chuyện là giỏi.
Nữ sinh ngồi bên cạnh nam sinh vừa nói từ nảy giờ vẫn không thềm lên tiếng. Nhưng khi nghe thằng bạn khốn nạn cùng bàn dám đem mình ra so sánh này so sánh nọ, còn là dùng những từ ngữ rất khó chịu. Nữ sinh liếc mắt lửa điện sang nhìn, môi khẽ mấp máy.
– Mày nói ai đó thằng kia? Mày tưởng mày đẹp lắm à. Con trai gì đâu mà như đàn bà, miệng thì tía lia tía lịa, còn có cái tật đi nói xấu sau lưng con gái không bao giờ chịu bỏ. Thể loại như mày nên xóa sổ đi thì hơn.
– Con heo này, hôm nay to gan dám nói xấu ông à? Ái à, mày là ganh tị tao đẹp hơn mày chứ gì? Cái đồ con gái âm binh. – Nam sinh nghe xong liền không màng sỉ diện phản bát.
– Tao mà âm binh thì mày chính là âm mưu. Cái mặt gì đâu mà lúc nào cũng như bãi chiến trường 502, cứ như kiểu cả thế giới mắc nợ mày không bằng. Mày đẹp lắm à, có cho tao cũng chẳng thềm đụng. Tao khinh nhá. – Nữ sinh đâu dễ chịu thua, bằng lớn giọng nói tới bến luôn.
– Ai cho mà đụng…
– Có cho cũng không thềm đụng…
– Mày hâm hả con kia?
– Ờ, hâm đấy…
Một câu lại một câu, đâm ra lại cải lộn. Không ai chịu nhường ai… Nam sinh bàn trên thấy thế bằng quay xuống phân giải rõ ràng.
– Này, hai ông bà có im lặng đi không? Bạn học ấy công nhận là đẹp thật như cũng đâu bằng lớp trưởng đại nhân lớp mình… – Nói rồi, nam sinh đưa mắt nhìn sang Lục Vũ cười ngọt ngào nói tiếp.
– Lớp trưởng nhà ta đẹp hệt như thiên thần ấy. Tuy có hơi nghịch ngợm một tí, quậy phá một tí nhưng đối xử với bạn bè rất tốt. Nói về vẻ bề ngoài thì không cần phải nói nhiều, chỉ cần diễn tả qua hai chữ hoàn mỹ là được.
Thở dài ra một rơi, nam sinh đó lại càng chăm chú nhìn Lục Vũ hơn. Những lời văn hay ý đẹp cứ thế từ miệng bay ra chỉ dùng để miêu tả về ngoài hình của nó.
– Chậc chậc… Lớp trưởng nhìn sơ qua thôi là biết cậu ấy ít nhất cũng phải được m65 trở lên. Dáng thì chuẩn, cần đẹp có đẹp cần quyến rũ có quyến rũ. Da thì trắng hồng tư nhiên như ánh trăng rằm. Đôi mắt vừa to vừa tròn tràn đầy linh động như từng đợt sóng xô bờ. Chiếc mũi cao nhọn như đỉnh núi Thụy Sĩ. Đôi bờ môi cong lên chỉ thể diễn tả bằng một chữ tuyệt, vừa nhỏ nhỏ hồng hồng như mật dâu trông thật ngọt, thật thơm. Trời ạ, đối với tao lớp trưởng chính là nữ thần trong nữ thần… – Nam sinh vừa nói vừa say sưa nhìn Lục Vũ, mắt sớm đã lấp lánh trái tim.
Nam sinh cùng nữ sinh bàn dưới nghe xong đồng loạt đưa mắt sang nhìn Lục Vũ, ngay lập tức đập vào mắt bọn họ là hình tượng Lục Vũ đang nhìn đông ngó tay trộm ăn cà vệt trong học bàn. Nam sinh bàn dưới chống cằm nói thêm.
– Lớp trưởng là nhất rồi, làm gì ai có thể mà so sánh được. Haizz… Người đẹp thì ngay đến cả ăn vụng cũng đẹp.
– Đúng thế, cậu ấy quả là sản vật quý giá. Cần bảo tồn, cần bảo tồn a… – Nữ sinh bàn dưới lên tiếng góp vui.
Cô giáo vỗ tay ra hiệu cho cả lớp trật tự. Mọi thứ lại trở về như sự yên tĩnh lúc ban đầu, chỉ còn ai kia vẫn chăm chỉ ăn ăn uống uống ở nơi góc lớp nào đó.
– Hôm nay lớp chúng ta có thêm một bạn học mới. Cả lớp cùng làm quen với bạn nha? – Cô giáo chủ nhiệm cười dịu dàng lên tiếng.
Chu Tiểu Lạc từ nảy giờ vẫn im lặng, khi nghe cô nói xong bằng quay người hướng xuống lớp cười rạng rỡ nói.
– Chào mọi người, mình là Chu Tiểu Lạc. Sau này mình sẽ học ở lớp chúng ta, mong mọi người hãy giúp đỡ và tha thứ nếu như mình có làm gì sai.
Nghe xong, cả lớp đồng loạt vỗ tay. Cô giáo lại lên tiếng.
– Tiểu Lạc, em chọn chỗ ngồi đi.
Nghe xong khẽ gật đầu, Chu Tiểu Lạc không thềm suy nghĩ nhiều đi thẳng xuống chỗ ngồi phía sau bàn của Lục Vũ. Vừa đi xuống đã thấy miệng người nào đó cứ chắp chít, tay thì thò vô thò ra bóc đồ ăn lia lịa. Chu Tiểu Lạc ngồi xuống bàn khẽ ho ho lên tiếng chọc ghẹo.
– Mày là dám ăn vụng sao? Lớp trưởng có gương quá ha?
Lau hết bột bánh còn dính trên miệng Lục Vũ lí lắc quay xuống nhìn Chu Tiểu Lạc cười ranh ma nói.
– Ha… Ha… Ha… Gương là gì? Có ăn ngon không?
Chu Tiểu Lạc nghe xong mà khẽ lắc đầu không thềm nói nữa. Chuông ra chơi vang lên, Chu Tiểu Lạc rũ Lục Vũ xuống căn tin trường mà càn quét. Với cái bản tín tham ăn, Lục Vũ dễ lòng gì mà từ chối được. Có cho tiền tỷ Lục Vũ nó cũng là không muốn từ chối a.
Xuống căn tin, Lục Vũ đi chọn chỗ Chu Tiểu Lạc thì đi lấy đồ ăn. Đến quầy bán bánh kẹp, Chu Tiểu Lạc vươn tay lấy không biết bao nhiêu bánh, hoa quả, nước uống, bim bim. Nhìn đống đồ chất đống được mình ôm trong người, Chu Tiểu Lạc khẽ gật đầu thỏa mãn định quay người đi thì ngay lúc này, Trương Đình Nghiên không biết từ cái cống rãnh nào chui ra không sợ chết cản đường nhỏ nói.
– Lại gặp cô. Hay lắm, lần này tôi không cho cô đi dễ dàng như vậy đâu. – Trương Đình Nghiên vừa nói vừa ngửa đầu đắc ý. Hay lắm, còn không biết đây là địa bàn của ai a. Trương Đình Nghiên vì ý nghĩ của mình mà đắc ý không thôi, ánh mắt nhìn Chu Tiểu Lạc càng thêm ngạo nghễ.
Chu Tiểu Lạc ôm đống đồ trong người, mắt đen ngước lên nhìn người đang chắn trước mặt mình, giận dữ nói.
– Lại là tên khốn nhà anh à? Sao anh cứ ám tôi hoài vậy? Có phải là anh theo dõi tôi đúng không?
Cậu, Trương Đình Nghiên: một trong năm hot boy của trường được rất nhiều nữ sinh theo đuổi như lúc nào cũng giữ một cái bản mặt chảnh chó từ chối tất thảy mọi nữ sinh theo đuổi mình. Đương nhiên là bây giờ đây, với danh tiếng của cậu cùng với vẻ ngoài xinh gái của cô, họ đã rất nhanh trở thành trung tâm chú ý của mọi người. Nghe Chu Tiểu Lạc mạnh miệng nói về Trương Đình Nghiên mấy nữ sinh ngưỡng mộ cậu bắt đầu khó chịu mà truyền tai nhau thì thào to nhỏ.
– Nhỏ đó là ai mà dám nói với Nghiên ca như vậy chứ? Đúng thật là không muốn sống nữa sao?
– Con đó muốn chết rồi sao? Biết Nghiên ca là ai không mà dám dùng thái độ đó nói chuyện với anh ấy?
– Con nhỏ thúi, dám nói nam thần của tao như vậy?
Và sâu đó là vân vân và mây mây những lời thì thào khác. Mười phần thì chín phần rưỡi là chửi Chu Tiểu Lạc không ra gì.
– Cô muốn gây chuyện với tôi đúng không? – Trương Đình Nghiên trừng mắt hung dữ nhìn Chu Tiểu Lạc vẻ như hù dọa, nhưng tiếc thật nhỏ là một tí sợ hãi cũng không có à nha.
– Ai bảo anh không cho tôi đi. Hơn nữa, anh là người gây chuyện trước không phải tôi. Làm ơn tránh ra đi, đừng để tôi nói thềm lời nào nữa. – Không thềm so đo với người như Trương Đình Nghiên, Chu Tiểu Lạc ngán ngẩm mấp máy môi trả lời. Ngược lại cái thái độ đó lại làm Trương Đình Nghiên như muốn tức chết, không sao kiềm chế nổi mà nổi giận lên với Chu Tiểu Lạc. Cũng phải thôi, người như cậu đã bao giờ bị người khác coi thường như vậy, chưa nói đến đây lại còn là một đứa con gái nữa chứ.
– Cô quả là không biết trời cao đất dày. Cô có biết tôi là…
Trương Đình Nghiên còn chưa kịp nói hết câu, Chu Tiểu Lạc đã đưa mắt lười biếng ngước lên không để cho cậu chút mặt mũi mà mấp môi.
– Anh là ai, tôi không biết cũng không muốn biết. Tránh ra đi, đàn ông con trai gì đâu mà nói nhiều quá vậy không biết? Có phải vừa sinh ra đã vậy rồi phải không? Ây do… Thật là tội nghiệp a… – Nói xong, Chu Tiểu Lạc không còn hứng đấu khẩu nữa, một hai lách người hất Trương Đình Nghiên sang một bên rồi ngang nhiên lướt qua mà đi, kéo theo sau đó là một tiếng ồ lớn từ các nam sinh vang lên. Tiếng xì xào lại vang lên, bây giờ là tớ phiên bọn nam sinh tám.
– Cậu ấy dễ thương thật.
– Bạn ấy thật cá tính a.
– Cậu ấy ngầu quá.
Và cũng là vân vân và mây mây những lời tán dương không thể nào liệt kê khác. Trương Đình Nghiên quay đầu nhìn theo bóng lưng Chu Tiểu Lạc, lòng thì một bụng chữ nhưng miệng thì không sao phát ra được một từ nào cho đến khi bóng nhỏ đã dần khuất, cậu mới thốt ra được một câu hoàn chỉnh.
– Sao lúc nào, người bỏ đi trước luôn là cô hả?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!