Bản Sao Của Quỷ
Chương 7
9 năm sau
– Gin, cô ta đã tìm thấy hắn chưa?
Trong một căn phòng lập lòe ánh đèn màu đỏ xuyên qua từng thứ đồ vật hiện có trong phòng. Một người con gái với mái tóc ngắn xả ngang vai đang ngồi trên ghế quay, lưng đưa về phía người đàn ông tên Gin, lạnh lẽo nói.
Nghe cô gái hỏi, Gin từ nảy giờ vẫn đứng đó khẽ cúi đầu, không nhanh không chậm rõ ràng nói lại những gì mà hắn biết.
– Tiểu thư, vẫn chưa có tung tích gì của hắn. Trần Tuệ Nhi vẫn đang ở Ý ra sức tìm kiếm, nhưng theo tôi nhận thấy thì những việc đó thật sự không khả quan.
Cô gái cũng không biểu hiện gì sau khi nghe Gin trả lời cả như thể đã đáng trước được điều đó. Cô gái hai tay đặt trên vịnh ghế đột ngột theo nhịp gõ nhẹ, vang lên âm thanh ” Cốc Cốc ” do va chạm của đầu móng tay vào thành vịnh.
– Cô ta vô dụng hơn tôi nghĩ, không biết một năm qua cô ta đã để mất dấu hắn bao nhiêu lần. – Dừng lại một chút, cô gái lại nhẹ nhàng nói thêm.
– Gin, vậy còn người mà chúng ta phái đi.
Nghe cô gái nhắc đến vấn đề này, Gin bỗng nhiên trở nên do dự cùng cẩn trọng không thôi, nhưng rốt cuộc vẫn thành thật trả lời. Sở dĩ hắn biết, tiểu thư nhà mình chỉ hỏi thế thôi, chứ thực chất đã nắm rõ hết tất cả mọi chuyện.
– Vẫn chưa có gì là chắc chắn. Nhưng có lẽ là sắp tìm ra rồi.
Cô gái chợt cười khanh khách, trong màn đêm u ám thiếu ánh sáng như thế này nụ cười đó lại càng thêm quỷ dị.
– Sắp là đến khi nào? Chín năm qua, ngươi đã dùng từ này bao nhiêu lần rồi hả Gin?
Theo cô gái kia chín năm, Gin hiểu rõ lúc tiểu thư của hắn cười còn đáng sợ hơn là lúc giận dữ. Vả lại, tuy chỉ là câu hỏi thông thường nhưng ý trách móc trong câu nói vừa rồi của tiểu thư, Gin hắn còn còn nhìn thấy rõ sao.
Gin vội quỳ rạp xuống sàn, mặt cũng không dám ngước lên nhìn cô gái mà mình vẫn luôn miệng cung kính gọi tiểu thư từ nảy giờ, mặc dù đối mặt với hắn chỉ là một bóng lưng mảnh mai không mang đến một lực sát thương nào.
– Chỉ cần cho tôi một chút thời gian nữa. Chắc chắn sẽ tìm được.
Cô gái không thêm để lời của Gin vào tai, nghe xong chỉ từ từ đưa tay ra hiệu rồi nói.
– Ngươi đi ra đi.
[ …… ]
Tại một biệt viện tráng lệ với lối kiến trúc cầu kì mang đậm nét đặc trưng của nước Pháp. Từng cách cửa cho đến khu viên đều uốn lượn từng đường nét quyến rũ, sinh động khắc họa một nghệ thuật độc đáo mà ở Việt Nam không phải đại gia hay tài phiệt nào có thể sánh kịp. Từ đó cũng có thể thấy chủ nhận của ngôi biệt thự chẳng phải là người tầm thường, không những có tiền còm có quyền, đặc biệt rất hiểu rõ kiến trúc ở Pháp.
– Tiểu Vũ Vũ, trường cậu học có nhiều anh đẹp trai không? – Ở ngay tại căn phòng chính giữa ngôi biệt thự, Chu Tiểu Lạc đang ngồi trên giường ôm con gấu kuma cười tủm tỉm nhìn Lục Vũ đang đọc sách hỏi.
Chu Tiểu Lạc là con gái rượu của một ông trùm trong ngành sản xuất điện thoại, từ nhỏ đã muốn thứ gì là được thứ nấy nên sinh ra tính tình bướng bỉnh, không sợ trời cũng chẳng sợ đất. Vì thế lần này, Chu Tiểu Lạc to gan dám bỏ học trốn cha của mình là Chu Yên để về Việt Nam thăm đứa bạn thân chí cốt của mình là Lục Vũ, tiện thể thăm thú chơi đùa giải tỏa thời gian như bị giam cầm ở Mĩ. Nhưng vì về Việt Nam quá đột ngột, Chu Tiểu Lạc cũng chưa nghĩ đến vấn đề tài chính, nên giờ phải ở nhờ nhà của Lục Vũ.
Lục Vũ gấp cuốn sách để lại ngay ngắn vào trong kệ. Sau đó xoay ghế sang nhìn Chu Tiểu Lạc cười rạng rỡ đáp.
– Cậu mê trai… hihi…
– Trai mà ai không mê. Khoa học cũng đã chứng minh rồi đó không phải sao, ngắm trai đẹp mỗi ngày giúp con người ta phấn chấn, mắt chắc chắn không bao giờ có thể bị cận được. – Chu Tiểu Lạc bĩu môi líu lo này nọ, lí thuyết cho Lục Vũ nghe.
– Phải Lạc Lạc nhà ta không đó. Mà Lạc Lạc, cậu về nước thế này có làm sao không. Cậu mà để chú Chu biết thì chỉ có mòn mông thôi đấy. – Lục Vũ lo lắng hỏi.
– Nếu thật, tớ sẽ thoi thóp dùng hơi thở cuối cùng đến tìm cậu đấy nhé. – Chu Tiểu Lạc cười tươi môi khẽ nhép lên mà nói đùa.
Lục Vũ nghe xong không nhịn được cười lớn. Xuyên qua màn đêm, chỉ còn lại âm thanh của nó và nhỏ cứ vang vọng trong ngôi biệt thự chưa tắt đèn…
[……]
Ngày mới bắt đầu, 7h30 tại cổng biệt thự nhà Lục Vũ, một chiếc xe hơi thuộc hãng FJ đã đứng đậu sẵn. Lục Vũ cùng Chu Tiểu Lạc từ trong nhà hí hửng đi ra bước lên xe và mất hút dần sau mặt đường.
Đến trường, Chu Tiểu Lạc bỗng buồn đi vệ sinh. Nói với Lục Vũ một tiếng, Chu Tiểu Lạc ba chân bốn cẳng chạy đi tolet. Thoải mái bước ra khỏi nhà vệ sinh, Chu Tiểu Lạc vô tình va phải một vật gì đó to to, lớn lớn. Chưa hiểu rõ tình hình hiện giờ, bỗng một giọng nói trầm trầm, vang vang nhưng nghe rất thích tai mang theo sự tức giận vọng lên.
– Cô bị mù à, không thấy tôi hay sao hả? Cận thì mua kính mà đeo vô không thì ở nhà đi, đi học chỉ tổ gây phiền phức cho mọi người xung quanh.
Chu Tiểu Lạc cúi gầm mặt xuống, nghe xong mặt đen kịt lại như đít nồi, một đàn quạ đen bay ngang qua đầu kêu quoác quoác nghe thật thê lương. Chu Tiểu Lạc, nhỏ là chưa bao giờ bị bất cứ ai đưa đẩy vào tình huống như thế này, huống hồ chỉ là đụng nhẹ tên gì đó đó có cần nặng lời vậy không?
Ngước mặt nhìn lên tên con trai vừa nói đang đứng trước mặt mình, tên này nhìn cũng thật là soái đi, da hơi ngâm, mũi cao, mắt hổ phách đen, môi dày hồng mộng hết sức gợi cảm, nhưng bất quá người thường ngày vẫn mê trai đẹp như nhỏ giờ đã bị cơn giận giận dữ làm lấp mất thị giác rồi. Nhỏ sỗ sàng không kiên kị gì lên tiếng.
– Tôi bị cận hay mù, anh quản được chắc. Tôi đây là thích ra ngoài hại đời vậy đấy, mà với loại người không biết tốt xấu như anh, tôi mà loại bỏ được thì đó chính là giúp đời, giúp đời đấy nhé. – Chu Tiểu Lạc nghênh ngang, hách mặt lên môi lại mấp máy.
– Này, đừng tưởng có được một tí xíu nhan sắc trời cho là có thể hách dịch lên với tôi. Trai quỳ dưới gối tôi rất nhiều, anh cũng nên biết điều đừng có yêu mến tôi quá mà cố ý gây sự chú ý bằng cách này. Có phải là đọc ngôn tình nhiều quá rồi phải không?
Chu Tiểu Lạc nói một tràn dài, mười phần thì chín phần là không mấy thiện cảm với tên con trai đó. Mặt ai kia nghe xong còn đen hơn mặt cô lúc nãy, quà đen bay ngang qua đầu kêu quoác quoác thê lương còn không quên để lại nơi đầu nhỏ của cậu vài bãi phân làm kỉ niệm.
– Cô nói gì hả, tôi mà lại yêu mến cái loại người sỗ sàng như cô sao? Đúng thật là tự mình đa tình.
– Tôi đa tình thì anh chính là đa mưu. Dùng lạt mềm buộc chặt sao? Người như anh, tôi chỉ cần ngửi mùi thôi là tránh xa rồi… – Chu Tiểu Lạc mỉa mai lên tiếng.
– NÀY… cô đừng thấy tôi hiền rồi làm tới. Cô nghĩ cô là ai mà có thể sỉ nhục tôi hả? Cô biết tôi là ai không? – Trương Đình Nghiên lần này thật sự tức giận, lần đầu tiên có người dám chửi cậu, mà đây lại còn là một đứa con gái nữa cơ chứ.
– Anh là ai? Cha thằng đậu hay má con đen. Tôi đây là dell quan tâm, anh có là con trai độc nhất của chủ tịch của một hãng xe nổi tiếng, tôi cũng chẳng thềm là để vào mắt. Non nớt như vậy, về nhà mà uống sữa đi ha. – Nói xong, Chu Tiểu Lạc không thềm để Trương Đình Nghiên lên tiếng lấy một lời đã nghênh ngang lướt qua cậu mà bỏ đi. Để lại đó chỉ còn lại tiếng hầm hực của người nào đó.
– Được lắm, rồi tôi và cô sẽ gặp lại. Lúc đó tôi sẽ cho cô chết trong ê chề.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!