Bản Sao Của Quỷ
Chương 17
Trần Kỳ Anh cầm cây chổi gỗ trên tay nhếch mép cười gian xảo nhìn xuống Lục Vũ đang nằm bất động thanh sắc dưới sàn.
Ném cây chổi sang một bên khiến phòng vệ sinh đột ngột vang lên tiếng động inh ỏi khó chịu, Trần Kỳ Anh hai tay xoa nhẹ vào nhau rồi từng bước tiến về phía Lục Vũ. Lật ngửa Lục Vũ ra, Trần Kỳ Anh mơn trớn đưa tay vuốt ve lấy gương mặt xinh đẹp và mịn màng của nó, đôi môi hắn ta khẽ mấp máy.
– Là do em ép tôi thôi… Hí… Hí… Hí… – Vừa nói tay Trần Kỳ Anh vừa vận động đi xuống lướt qua bộ ngực của Lục Vũ sau đó thì từng chút một cởi lấy cúc áo sơ mi trên người nó.
Một cúc được mở ra, vòng một đầy đặn ẩn hiện dưới con mắt dâm tà của Trần Kỳ Anh khiến hắn kích động dữ dội, hành động lại càng nhanh hơn so với trước. Cúc thứ hai cũng được Trần Kỳ Anh thuần thục mở ra không gặp khó khăn gì. Nhưng, cúc thứ ba, tay Trần Kỳ Anh vừa mới chạm vào cúc áo thứ ba thì tay hắn đột nhiên bị cánh tay mềm mại và đẹp đẽ của người đang nằm bất động dưới sàn nắm chặt lại, khiến Trần Kỳ Anh vừa nảy vẫn rất còn kích thích giờ đã thay vào là muôn phần lo lắng.
Một con người, một thể xác cùng hiện diện hai nhân cách song song tồn tại. Khi nhân cách này ngủ yên hoặc gặp nguy hiểm, đồng nghĩa với việc nhân cách kia sẽ thức tỉnh. Và trường hợp bây giờ chính là như lí thuyết được nêu trên.
Chỉ để bảo vệ em gái mình, chỉ để khiến cả thế giới cho rằng em gái mình vẫn còn tồn tại. Một người chị đã phải lặng lẽ thay đổi cả cuộc đời mình chỉ để biến thành và sống trên danh nghĩa của đứa em gái đã mất. Nhân cách đảo lộn, mỗi khi em gái mình gặp nguy hiểm nhân cách thật sự mang tên người chị sẽ xuất hiện như một quy luật mà chính người chị đã tạo ra chó bản thân mình.
( Bây giờ, mọi người có thể hiểu là nhân cách người chị xuất hiện và đây cũng có thể xem như tính cách thật của thể xác này. )
– Mày định làm gì em gái tao? – Lục Thần đôi mắt nhắm nghiền từ từ mở ra, cách tay nắm lấy tay Trần Kỳ Anh càng dùng thêm lực, ánh mắt Lục Thần chằng chịt những tia đỏ đáng sợ nhìn chằm chằm vào Trần Kỳ Anh đang ngồi trước mặt.
Trần Kỳ Anh vừa sợ hãi ánh mắt của Lục Thần nhìn mình, lại một đầu khó hiểu câu nói vừa rồi của Lục Thần là có ý gì. Không phải từ nảy giờ vẫn chỉ có hai người bọn họ thôi sao? Lấy đâu ra em gái hửm.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Trần Kỳ Anh trước nay chưa bao giờ có ý định dùng đầu suy nghĩ về một việc gì đó quá cặn kẽ nên hắn cũng vứt chuyện đó qua sau đầu. Lấy ưu thế mình đang chiếm tiện phong, Trần Kỳ Anh cũng phần nào lấy lại tự tin mạnh dạng đè Lục Thần dưới thân, cười ranh mãnh nói.
– Em thật sự rất ngon đấy. Chỗ đó còn rất đầy đặn. – Trần Kỳ Anh nói, ánh mắt đá động liếc xuống vòng ngực đang nửa đóng nửa mở của Lục Thần đầy vẻ thèm thuồng.
Dưới con mắt đó, Lục Thần thấy chán ghét không thôi. Tên khốn này dám nhìn cơ thể của em gái cô, loại súc vật ô uế này nào có tư cách được sống trên đời. Em gái cô là ai chứ, nó là thiên thần… Phải rồi, em gái cô chính là thiên thần, một thiên thần không nhiễm bụi, thanh khiết và sạch sẽ đến cỡ nào. Sao tên này có thể dùng loại ánh mắt dơ duốc đó nhìn em gái cô. Lục Thần cô không cho phép…
Tay Lục Thần giờ đều bị khóa chặt, nhưng còn chân thì vẫn tư do đó thôi. Nhếch môi cười khinh thường, Lục Thần thu chân không thương tình đá mạnh vào hạ môn của hắn, khiến Trần Kỳ Anh như chết lặng đưa tay xuống ôm lấy em trai của mình rồi ú ớ ngã lăn ra sàn, khuôn mặt đau đớn đến xanh xao trong một bộ dạng thảm hại vô cùng.
Lục Thần nhẹ nhàng đứng dậy, tay ôn nhu đưa lên khóa lại các cúc áo sau đó nhìn xuống Trần Kỳ Anh vẫn đau đớn ôm cự vật nhỏ của mình khóc không ra nước mắt.
Bước chân dịch chuyển lại gần nơi Trần Kỳ Anh đang nằm, Lục Thần đưa chân lên lành lạnh giẫm xuống gương mặt của hắn ta khiến Trần Kỳ Anh đau đớn la lớn.
– Tha cho tôi. Tôi không dám nữa…
Lục Thần không thềm bỏ vào tai lời Trần Kỳ Anh nói, đôi bàn chân đang giẫm trên mặt hắn ra sức dùng lực mà ấn xuống chỉ nghe tiếng kêu la của Trần Kỳ Anh càng thêm dữ dội.
Chợt nhớ đến ai đó, Trần Kỳ Anh như bắt được vàng cố gắng nhìn ra phía cửa mà hét lên.
– Kinh Đức mau vào cứu tao.
Khi Trần Kỳ Anh vừa dứt câu cũng là lúc chân của Lục Thần đang giẫm trên mặt hắn nhẹ nhàng vung lên đá thẳng vào gương mặt sớm đã xấu xí giờ lại càng tởm lợm của Trần Kỳ Anh khiến Trần Kỳ Anh một mặt thương tích, máu mũi loạng choạng chảy ra tèm lem cả khuôn mặt của hắn.
Kinh Đức đứng trông nom ở ngoài cửa, hễ thấy ai muốn tới dùng nhà vệ sinh là hắn lại lấy cớ nhà vệ sinh đang sửa chữa mà đuổi khéo bọn họ đi. Đứng trước nhà vệ sinh coi chừng, nhưng cứ một lúc Kinh Đức lại nghe bên trong có động tĩnh lạ, là tiếng kêu la của ai đó hay là tiếng gì đó va chạm, lòng Kinh Đức cũng thầm khinh thường Trần Kỳ Anh và thương hại cho cô gái xấu số kia, nhưng ngoài việc không đồng tình ra hắn cũng chẳng thể làm được gì hơn.
Chơi với Trần Kỳ Anh đủ lâu để Kinh Đức hiểu rõ Trần Kỳ Anh là người như thế nào? Trong suy nghĩ của Kinh Đức, Trần Kỳ Anh còn hèn hạ hơn cả súc sinh, chỉ cần việc Trần Kỳ Anh tỏ vẻ thích thú với việc mình lăng nhục em gái mình đã khiến Kinh Đức vô cùng kinh tởm. Nhưng mà thôi, cũng không thể nói Trần Kỳ Anh thế này hay thế kia vì sở dĩ Kinh Đức hắn cũng là không có tư cách phỉ nhổ người ta. Hắn biết Trần Kỳ Anh hẹn hạ, đê hèn nhưng có lẽ Kinh Đức hắn còn cho mình hèn hạ hơn gấp bội khi chỉ vì để có thể thoát khỏi cái quá khứ nghèo khổ mà phải chịu nhúc bên cạch Trần Kỳ Anh a dua nịnh hót kiếm chác qua ngày.
Đúng vậy, Kinh Đức tự cho mình hèn hạ như vậy. Xấu xa như vậy, so với Trần Kỳ Anh cũng chẳng thua kém gì. Vậy thì hắn có tư cách gì mà bình phẩm cái tên khốn kia chứ… Thật tức cười…
Đang mãi mê suy nghĩ, tự chất vấn chính con người tồi tề của mình thì tiếng kêu bên trong đã kéo Kinh Đức về thực tại.
Kinh Đức thở dài đưa mắt nhìn sang cánh cửa nhà vệ sinh vẫn khóa chặt lòng chợt nao nao thấy khó chịu thì ngay lúc này Kinh Đức nghe được tiếng của Trần Kỳ Anh kêu mình từ bên trong vọng ra.
” Kinh Đức mau vào cứu tao. “
Kinh Đức nghe xong mặt đại biến, có phải hắn vừa nghe lầm không? Sao mọi chuyện lại đảo ngược trở nên kì quặc như vậy, không phải người nên kêu cứu phải là cô gái đáng thương kia hay sao?
Kinh Đức càng nghĩ thì đầu lại càng rối. Xem ra, cô gái trông mềm yếu kia cũng không phải dạng xoàng như trông vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô.
Nghĩ đến đây, Kinh Đức không hiểu sao lòng lại thấy nhẹ nhõm không thôi. Hắn đưa tay đẩy cửa phòng vệ sinh, nhưng ngay sau đó Kinh Đức liền thất hồn bạt phía khi chứng kiến cái cảnh tượng kinh hoàng trong này. Một đống hỗn loạn không giống như trong suy nghĩ của hắn, mặc dù sau khi Kinh Đức nghe thấy Trần Kỳ Anh kêu cứu cũng biết cô gái bị ức hiếp không dễ chơi, càng dám chắc Trần Kỳ Anh hiện giờ rất không có mặt mũi, nhưng chỉ đến khi Kinh Đức mở cửa ra chứng kiến hắn mới thật sự cảm thụ Trần Kỳ Anh còn thê thảm hơn trong suy nghĩ của hắn gấp ngàn vạn lần.
Trần Kỳ Anh đang lê lết nằm trên sàn, mặt mày sưng đỏ xanh tím khắp nơi không còn nhìn ra dáng vẻ cao ngạo lúc đầu, tay chân đều bị trói chặt bằng sợi dây thép mà Lục Thần không biết kiếm từ đâu ra, bao quanh hắn ta chỉ là máu và máu trông tanh tưởi và hôi hám đến khó ngửi. Còn cô gái tưởng như là nạn nhân của một vụ hãm hiếp lại đang ung dung rửa lấy bàn tay đang dính đầy máu của mình, màu máu trên tay cô gái hòa xuống dòng nước trong suốt rồi biến mất qua lỗ thoát nước nhỏ. Từng cử chỉ thái độ của cô gái đều bình thường đến mức bất bình thường, như thể cô gái kia vừa mới làm chuyện gì đúng đắn lắm. Không phải, con gái thời này hở tí là khóc, hở tí là nũng nịu còn chưa nói nếu thấy máu là một bộ ngất lên ngã xuống. Nhưng cô gái trước mặt Kinh Đức dường như là một ngoại lệ, cô ấy không thuộc về bất kì loại con gái nào của thời đại này, tính cách, cử chỉ hay cả cái nheo mày cũng đặc biệt mang theo cá tính riêng của riêng cô.
Kinh Đức nhìn Trần Kỳ Anh đến ngẩn cả ra, lại quan sát đánh giá Lục Thần đến thất thần cho đến khi Lục Thần đưa tay lên tắt vòi nước, cảm nhận có ánh mắt đang chăm chú nhìn mình khiến Lục Thần rất ưa khó chịu mà liếc mắt nhìn sang tên nào đang cả gan chằm chằm nhìn cô như vậy.
Ánh mắt như hầm băng của Lục Thần chạm phải ánh mắt mông lung của Kinh Đức. Ánh mắt ấy lạnh lẽo như vậy, đáng sợ như vậy khiến Kinh Đức giật bắn người lùi về sau vài bước. Ánh mắt nhìn Lục Thần không che giấu thể hiện muôn phần sợ hãi.
– Ngươi là bạn của hắn? – Lục Thần rút từ trong áo khoác ra một chiếc khăn rồi tỉ mỉ lau sạch nước trên tay mình, mắt không thềm chú ý đến Kinh Đức nhưng môi khẽ mấp máy vẫn là hỏi hắn, câu hỏi rất đổi bình thường nhưng không hiểu sao dùng trong trường hợp này, bay ra từ miệng của người như Lục Thần lại có cái khí thế bức người ta đến khó thở như vậy.
Kinh Đức nuốt khan nước bọt mà cũng thấy khó khăn vô cùng, lại đưa mắt sang nhìn Trần Kỳ Anh đang thoi thóp nằm như xác chết gần đó khiến trong mắt Kinh Đức, Lục Thần hiện giờ chẳng khác nào thần chết đòi mạng, lạnh lẽo mà nguy hiểm.
Kinh Đức mắt mờ mịt không dám nhìn thẳng Lục Thần, giọng nói khàn đặc ấp úng lên tiếng.
– Phải. Cô không sao thật tốt.
Câu trả lời lời có vẻ hơi mâu thuẫn. Rốt cuộc ý của câu nói này là hắn ở phe của Trần Kỳ Anh hay là hắn ở phe Lục Vũ và đang lo lắng cho nó.
Lục Thần nghe xong khẽ nhíu lấy mày. Khăn tay trên tay được cô thuận tiện vứt xuống, đôi con ngươi ngước lên nhìn tên con trai trước mắt mà đánh giá trước sau.
Lục Thần nhìn Kinh Đức không hiểu sau cái gì cũng chẳng thềm nghĩ tới, là bởi vì hắn ta quá tầm thường chăng?
Nếu hắn ta thật sự là bạn của tên dám ức hiếp em gái cô, vậy tại sao lại có vẻ nhẹ nhõm như vậy thì thấy cô được an toàn. Còn như nếu hắn là bạn đi cùng của em gái cô, thì có thể lý giải được tại sao hắn ta lại vui mừng khi cô an toàn, nhưng nếu thật sự như vậy đồng nghĩa với việc hắn sợ liên lụy mà bỏ rơi em gái cô trong tay cái tên xấu xa kia. Chuyện này so với việc hắn là đồng phạm của tên khốn dám lăng nhục em cô càng đáng chết hơn vạn lần.
– Mày bỏ rơi em gái tao?
Kinh Đức như phát giác được nguy hiểm, tuy hắn không hiểu Lục Thần thật sự nói như vậy là có ý gì nhưng ánh mắt Lục Thần nhìn Kinh Đức hệt như một con sói đang nhìn mục tiêu của mình trong thật đáng sợ.
Kinh Đức sợ hãi co rúm người lại, không hiểu sao lồng ngực như có gì đó đè nặng lên thở cũng thật khó khăn hết sức.
– Tôi… Xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi. Cô muốn đánh muốn giết gì tôi cũng được, tôi sẽ không oán trách. – Kinh Đức nói xong, vội vàng cúi gập người xuống thể hiện sự thành thật trong lòng mình, mồ hôi theo đó cũng nhỏ giọt từng hạt rơi xuống sàn.
Cúi thấp đầu khiến tầm quan sát của Kinh Đức trở nên thu hẹp, như này hắn chỉ có thể thấy được đôi chân thon dài và trắng mịn của người con gái đối diện. Người đối diện không lên tiếng làm cho tâm Kinh Đức càng thêm loạn, đột nhiên đôi chân đẹp đẽ đó lại di chuyển càng ngày lại càng gần Kinh Đức. Trái tim Kinh Đức trong gan tất như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, đưa mắt nhìn sang Trần Kỳ Anh, Kinh Đức thâm tâm tự kêu than ” Không xong rồi, lần này có vẻ mặt sưng mình nát rồi. “.
Kinh Đức như chấp nhận tất cả những gì mà Lục Thần sắp đem tới, hắn cũng sẽ không phản kháng. Nhắm nghiền mắt lại chờ đợi giây phút mình sẽ giống như Trần Kỳ Anh. Nhưng kì lạ thay, lâu như vậy mà Kinh Đức chẳng cảm nhận cái gì đánh tới cả, ngay cả đau đớn cũng không thấy.
Kinh Đức ngạc nhiên cùng tò mò mở mắt ra, nhưng khi mở mắt hắn đã không còn thấy người con gái đó đâu nữa. Quay mắt nhìn về phía cửa, Kinh Đức chỉ kịp thấy bóng lưng lạnh nhạt cùng đẹp đẽ đó khuất dần sau một cái đóng cửa.
” Cạch “
Cửa nhà vệ sinh đóng chặt, Kinh Đức lúc này mới thở dài ra một hơi nhẹ nhõm. Tuy nói điều này rất hèn hạ nhưng Kinh Đức vẫn muốn nói ” Thật may mắn, thật may là cô gái đó không có ý gây khó dễ cho mình. “
[ …… ]
” Cạch “
Một cái đóng cửa tất cả lại quay trở về vị trí ban đầu.
Đôi mắt lạnh lẽo cùng tà ác lúc nảy đã trở về sự linh động và vui vẻ vốn có của nó.
Một nụ cười chợt nở rộ lên thật xinh đẹp, Lục Vũ thở mạnh một cái không hiểu sao lại muốn quay lại nhìn nơi mình vừa bước ra.
Nhưng khi thấy nơi mình vừa bước ra là nhà vệ sinh nam, nơi một đứa con gái đoan chính như nó không nên vào, mặt Lục Vũ lập tức đại biến đưa tay lên vội bịt miệng mình lại để bản thân không phát ra tiếng la gì kinh hỉ.
– Sao mình lại bước ra từ nhà vệ sinh nam? Không lẽ là đi nhầm sao? Mình sao lại ngớ ngẩn như vậy, nếu để ai nhìn thấy chắc chắn sẽ rất mất mặt. – Nói đến đây, Lục Vũ vội vàng liếc mắt sang đông, đưa mắt sang tây nhìn khắp xung quanh vẻ mặt chẳng khác gì người vừa làm chuyện xấu xa.
Mắt thấy không có ai chú ý đến mình cả, Lục Vũ mới đưa tay lên vuốt vuốt ngực thở ra một hơi nhẹ nhõm.
– Cũng may là không ai thấy. Phải rồi, Gia Luật…
Bất chợt nhớ đến bạn đi cùng, Lục Vũ cũng không đứng đây tự kỷ nữa vội vàng trở về phòng, nhưng khi trở về Lục Vũ không còn thấy Gia Luật đâu chỉ thấy trên bàn đã bày sẵn điểm tâm tráng miệng cùng một lá thư màu xanh dương rất ưa nhìn. Trong thư, chỉ vỏn vẹn hai câu ngắn ngủn.
” Em dùng điểm tâm rồi hẳn về. Anh có chút chuyện gấp, lần sau gặp lại. “
Lục Vũ đọc xong trề môi vứt lá thư xuống lại bàn, sau đó thì một mình vui vẻ dùng điểm tâm rất ngon lành rồi mới ra về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!