MỘT ĐỜI MỘT KIẾP
Chương 12 +13
“Mẹ kiếp, cậu không thể nhẹ hơn được à, cô ấy đã không chịu nổi nữa rồi”
Mộ Vân Triệt vô cớ bị chửi thì có chút bất mãn, thật không hiểu nổi tại sao anh lại có thể chơi cùng người này ngần ấy năm được nữa. Lấy dụng cụ y tế thì không lấy thuốc giảm đau và kháng sinh, cồn rửa nữa, bây giờ ở đây kêu ca trách người khác cái gì nữa chứ. Không vui là thế, nhưng anh vẫn chú tâm vào công việc của mình, bất chợt đôi tay khựng lại, khuôn mặt hiện lên vài phần khó khăn.
“Miếng sắt dài bốn phân, nếu không lấy ra thì cô ấy sẽ đau không chịu được. Thần, giữ chặt lấy cô ta, tôi sẽ rút miếng sắt này”
Lục Tư Thần nhíu mày khi nghe đến cái đề nghị ấy, bây giờ bọn họ cũng không còn cách nào nữa rồi, những thiết bị y tế trên máy bay đã bị cháy rụi theo vụ nổ rơi xuống biển. Còn hơn tiếng nữa họ mới vào đến địa phận Trung Đông, chỉ sợ là Hạ Phương Kiều không thể chịu được đến mức đó. Hít một hơi thật sâu, anh hạ giọng.
“Làm đi, chỉ cần những cái gì có thể tốt cho cô ấy”
Mộ Vân Triệt gật đầu, hai ngón tay cầm lấy mảnh sắt day day nhẹ, chưa có ý định rút thì bên dưới sàn, người con gái ấy mắt vẫn không mở nhưng vẫn phát ra tiếng nói lí nhí.
“Thần… tôi đau quá”
Lục Tư Thần ôm chặt lấy đầu của Hạ Phương Kiều úp mặt vào lồng ngực của mình, nhìn Vân Triệt gật đầu. Một tiếng thét chói tai trong khoang máy nhỏ bé rồi ngất lịm, miếng vỏ máy bay trên tay Mộ Vân Triệt lúc này dính đầy máu, trông thật đáng sợ.
“Không có cồn, mẹ kiếp..tôi cần thứ nước gì đó có thể rửa vết thương”
“Buồng lái có một chai rượu, chưa mở lắp”
Bạch Chính Phong vẫn chuyên tâm lái máy bay, miệng nói vọng lại đằng sau, một tay đưa chai rượu ra sau gáy. Với lấy chai rượu trắng vẫn còn nguyên nắp, Lục Tư Thần mở ra đưa cho Mộ Vân Triệt, đổ vào miếng bông trên tay hắn, khi đã ướt sũng liền lau vào vết thương, Hạ Phương Kiều lại được một phen cong người dãy dụa. Băng lại một miếng gạc trắng, Mộ Vân Triệt gật đầu với Lục Tư Thần, giọng khàn khàn.
“Hiện tại cô ấy sẽ không tỉnh lại, miếng sắt đã được lấy ra nhưng mà chúng ta cũng không nên chủ quan. Khi đáp máy bay xuống sân bay, cần gọi Thiên Vũ đến ngay lập tức”
Một tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Infahan, đứng đợi đã có Phùng Thiên Vũ và Kemira Saken -Bộ trưởng bộ quốc phòng Iran cùng với mấy vị cấp cao khác. Nếu là bình thường có lẽ Lục Tư Thần chí ít cũng không làm mặt lạnh như bây giờ, thậm chí sẽ nán lại mà bắt tay với nói chuyện. Nhưng ngay lúc này, Hạ Phương Kiều đang nằm giữa ranh giới sự sống và cái chết, nên tâm trí của lão đại chẳng thèm để ai vào mắt nữa, lập tức lên xe đi về khách sạn gần nhất cùng với Phùng Thiên Vũ.
Mộ Vân Triệt trông thê thảm hơn nhiều, chiếc áo sơ mi đã bị xé phần gấu nên nham nhở, chỗ ngắn chỗ cao, những sợi vải tua rua hễ khi có gió là sẽ bay qua bay lại. Lắc đầu nhìn chiếc xe BMW màu đen mất hút trong dòng xe đông đúc, Mộ Vân Triệt nở nụ cười khách sáo, hướng tới Kemira Saken gật đầu, giọng nói trầm thấp.
“Thật xin lỗi các ngài, Thần cậu ấy không có cố ý, chẳng qua là các ngài cũng nhìn thấy rồi đó, cô gái của cậu ấy đang bị thương nặng, cần phải xử lí vết thương gấp, không thể chậm trễ. Nếu có việc gì muốn nói, các vị có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại cho”
Miệng thì nói vậy nhưng thật sự là trong lòng anh đang cười nhạo những kẻ ngu ngốc đứng trước mặt này. Chúng nghĩ chúng là ai mà có thể đặt điều với Lục Tư Thần, cái con người ngang tàng hống hách đấy đến Tổng thống Mỹ Kzend David còn không thể ôn hòa nữa được là bọn người chỉ biết đi sau xua nịnh chẳng khác gì chó con này.
“Không sao, không sao, chúng tôi chỉ là quá phấn khích nên không biết được các vị lại bận như vậy”
Một vị cấp cao lên tiếng, người đàn ông này nhìn qua chắc chỉ tầm bốn mươi tuổi, hai hàng râu quai nón trông thật gian tà. Mộ Vân Triệt nhíu mày nhìn người vừa nói xong, anh không phải là ngu mà không biết ẩn sau câu nói đó là sự chế giễu, miệng nhếch lên nụ cười chết chóc. Bình thường vẻ ngoài anh rất nhã nhặn và ôn hòa, không bộc lộ rõ như Lục Tư Thần, lạnh như băng ở Bắc Cực.
“Nhân tiện đây tôi cũng muốn hỏi rốt cuộc Trung Đông các người có thể dễ dàng để cho những máy bay khác xâm nhập vùng trời của mình hay sao. Nếu hôm nay chúng tôi không phản ứng kịp, e rằng sẽ rơi xuống biển Caspi chứ chẳng phải đứng ở đây chém gió với ông đâu”
Trên trán người bộ trưởng kia toát mồ hôi lạnh khi nghe Mộ Vân Triệt nói vậy, người đàn ông này là ông trùm Mafia ở Ý, thế lực chắc ngang hàng với Lục Tư Thần, bọn họ muốn đắc tội cũng phải nhìn trước nhìn sau, đâu thể làm bừa được. Thật sự trên máy chủ của bọn họ lúc đó chỉ có một chấm đỏ là máy bay của lão đại Đông Nam Á Lục Tư Thần, ngoài ra không còn có của một ai khác hết.
Tại một khách sạn năm sao, trên căn phòng Tổng Thống, Phùng Thiên Vũ đang sơ cứu lại vết thương cho Hạ Phương Kiều, vốn dĩ đối với anh mà nói vết thương này quá bình thường, chỉ cần một tí là xong. Nhưng bên cạnh đang có một quả bom bổ chậm toát ra hơi thở lạnh lẽo, hận không thể bóp chết anh ngay lập tức ý chứ, thành ra thời gian lại kéo dài lâu hơn.
“Cô ấy nhất định phải sống”
Phùng Thiên Vũ gật đầu, khâu xong mũi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thật khâm phục thể lực của người con gái này. Có thể cầm cự được hơn tiếng đồng hồ trong khi vết thương nặng như vậy, lại mất máu nhiều, không chết là quá may mắn lắm rồi. Nếu đổi ngược lại cô ấy là một người yếu đuối như bao người con gái khác, chắc chắn sẽ không thể nào trụ được lâu như vậy. Nhớ lại cuộc gọi của anh trai cho mình mấy hôm trước, Phùng Thiên Minh cứ tưởng là anh ấy đùa, không nghĩ rằng nó lại là sự thật. Ngoại lệ cho cô gái này đánh chửi, ngoại lệ cho cô ấy cùng đi bên cạnh mặc cho kẻ địch sẽ coi đó là điểm yếu mà sung sướng, ngoại lệ vì cô ấy mà lo lắng không thôi, Lục Tư Thần thật sự đã động lòng.
“Đại ca, hiện tại vết thương của cô ấy có thể coi là đã không còn gì nguy hiểm, chỉ là không nên để thấm nước vào, nếu không sẽ bị nhiễm trùng. Còn việc về nhà máy hạt nhân ngầm của bang Unie, anh định tính sao”
“Đợi cô ấy khỏi hẳn chúng ta sẽ đi, muộn vài ngày cũng không có sao, cứ để cho hắn tự dương tự đắc, đến lúc đó tôi sẽ cho chúng biết động vào người của Lục Tư Thần tôi sẽ có hậu quả gì”
Ánh mắt lại bắt đầu hiện lên những tia máu đỏ, hai tay nắm chặt thành quyền đến nổi gân xanh, Lục Tư Thần toàn thân toát ra sự chết chóc, hơi thở mang theo tiếng gọi của thần chết. Việc đại ca tức giận là chuyện bọn họ không phải là chưa từng thấy, chỉ là tức giận vì một người phụ nữ mà muốn giết chết tất cả, e rằng là lần đầu tiên.
“Không còn việc gì thì chú có thể đi ra ngoài”
Còn lại một mình trong căn phòng tổng thống rộng lớn, Lục Tư Thần nhìn Hạ Phương Kiều vẫn đang nằn mê man không chịu tỉnh, khuôn mặt trắng bệch đối lập hoàn toàn với lúc sáng, luôn tràn đầy sức sống và sự ương bướng. Lần đầu gặp mặt, cô trong bộ váy ngắn cũn cỡn đến xin việc, mặc dù cố tỏ ra bình thường nhưng anh biết là cô ấy hận không thể chửi thề mà tháo nó ra. Lần thứ hai là trên con đường núi Cách Lâm, nếu không có sự xuất hiện đột ngột của cô, thì có lẽ anh không chết thì cũng bị thương nặng. Và rồi những lần khác nữa, Hạ Phương Kiều, cái tên xa lạ tưởng chừng không quan trọng nhưng lại chẳng thể không quan tâm. Leo lên giường, Lục Tư Thần một tay nâng đầu cô lên gối vào bắp tay của mình, một tay vòng qua eo người con gái ấy, đôi mắt từ từ nhắm lại chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, bên ngoài hành lang không một tiếng động, nhưng ánh mắt của người nằm trên giường đã mở bừng, ẩn hiện bên trong đôi đồng tử đen đặc đấy là những tia máu đỏ sọng như diêm vương.Hơn mười năm tung hoành trong giới hắc đạo, Lục Tư Thần đã trải qua không biết bao nhiêu gian khổ, đâu dễ dàng bị ai qua mắt bởi những mánh khóe trẻ con này. Phun thuốc mê, thật nực cười, bản thân anh lại có một khác lạ là dị ứng với những thành phần gây mê mà gây tê, nên mỗi khi bị thương anh thường đều không dùng thuốc. Tiếng bước chân như tiếng gió, trong căn phòng tối om, một bóng dáng màu đen từ từ tiến lại chiếc giường, khi nòng súng chĩa về phía người nằm trên đó, liền bị một cánh tay săn chắc chặn lại, rất nhanh liền chĩa vào cổ họng của mình. Nhưng tên sát thủ này cũng không phải hạng tầm thường, những đòn hắn giáng xuống đều thâm hiểm, nếu không muốn nói là có thể gần bằng với anh. Từng nắm đấm rơi xuống, từng động tác quyền đạo đưa ra, hai người bất phân thắng bại. Mười phút sau đó, kẻ sát thủ cuối cùng cũng bị thương, một chân quỵ hẳn xuống sàn, mất vài giây không đứng lên được. Khi một đòn hiểm từ Lục Tư Thần chuẩn bị giáng xuống, rất nhanh hắn liền quay tròn một vòng, chạy nhanh ra ngoài cửa sổ, đu theo đường ống nước xuống bên dưới, người bên trên bất chợt hiện lên một cái nhíu mày, rất nhanh liền giãn ra.
Bên ngoài tiếng bước chân rìch rịch chạy lại gần phía cửa phòng thì dừng lại, Lục Tư Thần biết đó là đám người Bạch Chính Phong, đi đến gần cánh cửa mở hé ra, chưa kịp nói gì thì Phùng Thiên Minh đã vội vàng.
“Đại ca, chúng em nghe thấy trong phòng có tiếng đánh nhau, anh không sao chứ”
Lục Tư Thần lắc đầu, không nói câu gì định đóng cửa lại thì một âm thanh rên rỉ phát ra, chẳng thèm để ý đến những người bên ngoài liền bật điện chạy vào. Bóng đèn sáng lên, người con gái trên giường khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, chạm tay vào muốn lau đi thì giật mình vì quá nóng, Hạ Phương Kiều đã bị sốt rồi.
“Vũ, vào đây, nhanh lên”
Càng lúc càng thấy cô mê man lầm bầm trong miệng, Lục Tư Thần đâm ra lo lắng mất kiểm soát, hét lên với người bên ngoài.
Phùng Thiên Vũ không chậm trễ nửa giây, lấy chiếc máy đo nhiệt độ bấm vào thái dương của người con gái ấy, đôi lông mày nhíu nhíu chặt lại.
“Đại ca, cô ấy đang sốt, bây giờ trước tiên em sẽ tiêm cho cô ấy một mũi hạ sốt đã, xong sẽ truyền thêm dịch. Nhưng trước hết em cần lau sạch mồ hôi trên cơ thể người bệnh đã”
Bản tính chiếm giữ đã ăn sâu vào máu, Lục Tư Thần đáy mắt hiện lên giận dữ, cố kiềm chế lắm mới không thể cho tên đó một cú đấm. Hạ Phương Kiều là người phụ nữ của anh, da thịt trên người cô ấy cũng là của anh, bất kể ai cũng không được chạm vào. Nếu không phải cô bị thương quá nặng, nhất định sẽ không bao giờ có chuyện Mộ Vân Triệt và Phùng Thiên Minh được nhìn thấy chiếc eo nhỏ nhắn đó.
“Lau như thế nào, tôi tự lau được, khi nào lau xong tôi sẽ gọi chú vào”
Phùng Thiên Minh ngạc nhiên vài giây, nhưng cũng gật đầu đi ra ngoài, không hề lưỡng lự nán lại thêm chút nào. Có lẽ cô gái đó đã thành công khiến cho Lục Tư Thần trở nên nhiều lần mất kiểm soát, dường như địa vị quan trọng của cô ấy trong lòng đại ca cũng đã ngang với sinh mệnh của bọn họ.
Qua một đêm, Hạ Phương Kiều rốt cuộc cũng hạ sốt, giấc ngủ đã sâu hơn không còn những tiếng rên rỉ đau đớn nữa, chỉ tội cho lão đại nào đó cả đêm thức trắng hầu hạ lau mồ hôi. Quần áo trên người cô được anh lột ra hết, những đường cong mặn mà khiến cho cổ họng anh khô khốc, lửa nóng lại bừng bừng lên. Nghé sát miệng xuống tai của Hạ Phương Kiều, Lục Tư Thần mấp máy chỉ đủ để cô nghe thấy, giọng nói mang theo sự đe dọa.
“Hạ Phương Kiều, nếu em dám rời bỏ tôi, đừng trách tôi độc ác, thế nên hãy tự biết điều mà sống xót”
Tiếng gõ cửa cộc cộc bên ngoài vang lên tiếng thứ tư cánh cửa cũng được mở ra, Lục Tư Thần trong bộ vest đen sang trọng trông không khác gì một vị thần lạnh lẽo của cái chết. Đôi mắt anh trở nên sắc lạnh, không còn dịu dàng như lúc ở bên người con gái xinh đẹp ấy. Bên ngoài là Mộ Vân Triệt, cùng với đám Bạch Chính Phong đã đứng đợi sẵn từ bao giờ.
” Kemira Saken gọi điện đến muốn gặp riêng cậu, Thần, bọn chúng thật ra không hề đơn giản như bên ngoài đâu. Việc cậu bị ám sát ngay tối hôm qua cũng không phải là cảnh cáo, có khi nào bọn chúng muốn chúng ta không thể quay trở về Trung Quốc nữa”
Lục Tư Thần vẫn bước sải đều trên hành lang khách sạch, tầng này là tầng cho những phòng tổng thống, bên dưới chân là một mặt kính, in rõ hình ảnh phản chiếu xuống dưới, môi nhếch lên nụ cười tàn độc.
“Tôi đây chính là muốn xem chúng sẽ giết tôi kiểu gì, bản lĩnh lớn đến bao nhiêu. Một tên Bộ trưởng nhỏ nhoi mà muốn đứng lên thâu tóm cả hắc đạo với chính trị, cậu nghĩ hắn có gan đó không”
Mộ Vân Triệt nhíu chặt lại đôi lông mày, nhìn Lục Tư Thần như muốn đính chính lại”Cậu nói là bọn Paulie sao”
Lục Tư Thần không trả lời, bước chân vẫn sải dài đi xuống dứới đại sảnh, đi đến điểm hẹn là toà biệt thự cách đó vài cây số ở khu ngoại thành. Trước khi đi, anh có dặn dò Phùng Thiên Vũ ở lại theo dõi tình trạng bệnh của Hạ Phương Kiều, cũng đỡ lo đi phần nào. Buổi gặp này không gặp không được, mà đi thì bọn chúng sẽ lợi dụng sơ hở bắt cô uy hiếp anh. Lục Tư Thần trầm ngâm tự hỏi rằng liệu khi cô rơi vào tay địch, anh có sẵn sàng chấp nhận những điều kiện vô lý của chúng hay không, hay sẽ để mặc cô mà coi như không quen biết. Xe chạy một đoạn khoảng mười phút thì đến nơi, trước mắt anh là một tòa nhà truyền thống của những người hồi giáo, bên ngoài có ba người đàn ông mặc quân phục đứng canh gác, trên vai ai cũng khoác một khẩu súng trường loại tiên tiến nhất. Bước nhanh đi vào bên trong, tại giữa phòng khách đã có mấy vị cán bộ cấp cao ngồi đó, trong đấy có cả tên Unie. Unie là một tên cáo già chính hiệu, đã ngoài năm mươi tuổi nhưng vẫn rất tham vọng, muốn gì được đấy. Xét về thời gian tung hoành giang hồ có lẽ Lục Tư Thần vẫn chưa là gì, thậm chí anh chỉ đáng tuổi con trai của lão, nhưng xét về độ tàn ác, chắc chắn lão sẽ không bao giờ bằng được anh. Hai ánh mắt nhìn nhau bình thản nhưng thật sự ẩn sâu bên trong là sự cười nhạo và nguy hiểm, Lục Tư Thần vẫn nhàn nhã xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út, môi nhếch lên một đường cong, hơi thở dần dần trở nên rét lạnh khiến người khác nhìn vào đều run lên vì sợ hãi.
Kemira Saken thấy không khí đột nhiên trở nên im lặng, bao quanh là những cái nhìn không khác gì dao găm, đành mạnh dạn đứng lên phá tan bầu không khí khó chịu ấy.
“Kìa Lục lão đại, cậu ngồi đi chứ, tất cả mọi người đã đến đông đủ hết cả rồi chỉ còn mình cậu là người đến muộn nhất đó..(quay sang những người khác cười tươi giải thích)..Mọi người thông cảm, có lẽ đêm qua ngài ấy ngủ không được đủ giấc nên sáng nay dậy có hơi trễ, chúng ta đều là những người rộng lượng, không nên vì điều này mà chấp nhặt với thế hệ đi sau, đúng không nào”
Đưa tay chặn Bạch Chính Phong đang định xông lên lại, Lục Tư Thần vẫn bình thản như cũ, nói đều đều.
” Kemira Bộ trưởng nói phải, đúng là hôm qua tôi không ngủ được ngon giấc chỉ vì bị những kẻ râu ria không đáng để vào mắt quấy rầy. Tuy nhiên tôi đang thắc mắc một điều là ngài sao lại biết được tôi ngủ không ngon, phải chăng ngài ở tận nơi này ‘đánh hơi” được điều đó”
Hai từ”đánh hơi” từ miệng của Lục Tư Thần phun ra khiến cho Kemira Saken giận tím mặt, hai bàn tay bên dưới đã nắm chặt lại thành quyền, nổi đầy gân xanh chỉ muốn lao ra động thủ. Vốn dĩ biết tên máu lạnh này chẳng để ai vào mắt, nhưng hắn vẫn cứ nghĩ rằng ít ra cái thân phận bộ trưởng của mình cũng không phải là nhỏ bé, phục hay không phục Lục Tư Thần vẫn phải biết điều không dám khiêu khích, nhưng người tính không bằng trời tính, giữa sự có mặt của tất cả những kẻ có tiếng tăm này tên đó nói hắn là chó, đây thực sự là một sự sỉ nhục.
“Thôi nào thôi nào, hiếm khi mới được họp mặt đầy đủ như vậy, không nên vì chuyện bé mà xé ra chuyện to vậy chứ”
Unie nhìn tên Kemira Saken gần như mất khống chế muốn xông lên liền lên lập tức lên tiếng, mọi cạm bẫy trong căn phòng này hắn đã cho người mai phục hoàn hảo. Mục đích hôm nay gặp mặt chính là muốn cùng Lục Tư Thần đàm phán về vấn đề tiếp tục trồng cây anh túc ở khu vực Tam Giác vàng, sản xuất ma túy, nếu đồng ý thì có thể lành lặn mà ra về còn không thì đành dùng vũ lực để cưỡng chế. Trong giới hắc đạo ai cũng biết Lục Tư Thần là kẻ máu lạnh, giết người không ghê tay, biết việc đó là liều lĩnh nhưng Unie vẫn tự trấn an bản thân rằng hắn có nhiều người, với cả thế chủ động thuộc về hắn, chắc chắc sẽ không sao.
Lục Tư Thần nhếch mép cười lạnh, từ trong túi áo vest lấy ra khẩu súng ngắn bắn bốn phát lên tầng trên, ngay lập tức bốn kẻ sát thủ đều ngã lộn xuống, mi tâm xuất hiện một lỗ đen ngòm.
” Kemira Saken, cách thức chào đón khách của ông thật khiến cho tôi cảm thấy mở mang tầm mắt ấy”
Những khẩu súng đã lên đạn lập tức chĩa về phía bọn họ, những kẻ cố vấn cao cấp bao gồm cả Unie cũng thế, Lục Tư Thần ánh mắt đã chuyển sang màu đỏ, cơn tức giận đã chính thức bùng nổ, những tên sát thủ trên tầng lầu cũng đã bị Bạch Chính Phong và Mộ Vân Triệt hạ hết không còn tên nào. Bất chợt chiếc ti vi 52inch treo trên tường nhập nhằng rồi bật sáng, một bóng dáng nhỏ bé hiện ra, trái tim Lục Tư Thần như bị ai đó đâm vào một dao. Hạ Phương Kiều trong chiếc áo sơ mi màu trắng của hắn bị trói chặt trên một cái ghế, một bên eo máu đã loang ra thấm đầy ra bên ngoài,.Chiếc ghế đặt ở giữa cửa sổ phía đuôi máy bay, bốn chân đều được dây xích cột chặt lại. Tóc cô bay rối loạn trong gió, rất dễ để nhận ra chiếc máy bay này đang bay trên bầu trời ở độ cao bốn năm nghìn mét. Màn hình tắt đi, một bóng lưng người đàn ông mặc bộ vest màu xám hiện ra, theo đó là giọng nói bình thản nhưng lại là uy hiếp.
“Lục Tư Thần, muốn chứ người tình bé nhỏ không, tầng cao nhất khách sạn Dimond, cậu có hai mươi phút, chậm một giây, liền biết hậu quả”
Chương 13
Trên màn hình chỉ có bóng lưng người đàn ông đang uy hiếp ấy, đám Mộ Vân Triệt nhíu mày không biết là ai, duy chỉ có một người là Lục Tư Thần không có phản ứng gì, môi vẫn mím chặt thành một đường. Lại nhìn sang hình ảnh của Hạ Phương Kiều đang ở góc bên màn hình, gió thổi mạnh như muốn kéo cô theo, chẳng hiểu sao tâm anh lại hẫng đi một cái, rất nhói. Đau là thế, nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng ấy vẫn không hề tỏ ra một chút quan tâm, vẫn quét cái nhìn chằm chằm vào đám người không dám nổ súng kia. Mộ Vân Triệt từ lâu cũng đã nghe về Paulie, một kẻ biến thái điên rồ lúc nào cũng chặn ngang đường bọn họ bất cứ việc gì, khu Tam Giác Vàng thuộc sở hữu của Lục Tư Thần, cái hắn muốn chính là cái đó, muốn trồng cây anh túc để sản xuất ra thuốc phiện, bởi vì đấy chính là nguồn thu nhập lớn không mất sức, ai chả hám miếng đất màu mỡ này.
“Paulie, mày nghĩ sao khi lại có thể ngu ngốc mang cái con đàn bà kia ra để uy hiếp tao vậy. Mày cũng thừa biết xưa nay Lục Tư Thần tao không bao giờ cho ai có cơ hội nắm thóp phần đầu, mày đừng có mà tự tin quá”
Tiếng cười trầm thấp vang lên, ngay lập tức một họng súng đen ngòm liền chĩa vào thái dương Hạ Phương Kiều, người con gái ấy tuy không còn mê man nhưng lại rất yếu.
“Đã từng nghe qua, nhưng mà tao tin lần này đích thân mày sẽ đến, chúng ta cùng nhau thử nhé, xem độ lì của ai gan hơn. Lục Tư Thần, mày cũng biết đấy tao đây rất thích chơi trò tìm chết…ha ha ha… ”
Tên Paulie vừa dứt lời, những quả bom được đặt ở bốn chân ghế, đã chuyển sang chế độ hẹn giờ là một tiếng, những tiếng tít tít bắt đầu vang lên. Cùng lúc này điện thoại của Phùng Thiên Vũ gọi đến, cậu ấy nói Hạ Phương Kiều đã bị một đám bắt đi, còn bản thân thì bị hai sát thủ tập kích, không cho cơ hội lùi và tiến, đến khi giết được hai tên đó thì cô đã bị khiêng lên máy bay rồi.
“Vũ sao rồi”
Lục Tư Thần quay lại hỏi Thiên Minh, nhận được cái gật đầu mới thả lỏng người không lo lắng. Đừng nói lão đại vô tình không có tình cảm, người đàn ông này tuy bên ngoài lạnh lẽo bất cần, nhưng không bao giờ để cho người của mình thiệt thòi hay mất mạng. Đám Bạch Chính Phong khi biết được tên trên màn hình kia là Paulie thì có chút bật ngờ, không nghĩ rằng cái tên đó chính là cái tên của lão đầu xỏ này. Ban đầu họ chỉ nghĩ rằng Paulie là một băng đảng muốn cạnh tranh với Lục Tư Thần khu vực Tam Giác vàng, nhưng càng lúc bọn chúng càng thâm độc, những lần chạy rượt đuổi trên đường bộ, rồi lại hàng không, hành động ấy không còn là đe dọa nữa mà là đuổi giết.
“Mày nghĩ tao sẽ vì một người phụ nữ mà mặc kể đồng đội không có cơ hội sống sót hay sao, Paulie, mày nhầm to rồi đấy. Lục Tư Thần tao gặp dịp thì chơi, không gặp thì thôi, không có cũng chẳng sao. Nhìn đi nhìn lại cô ta cũng đẹp đấy chứ, nếu mày muốn, thì tao nhường cho mày”
“Lục Tư Thần, tao đang muốn biết bây giờ trông mày như thế nào, hận không thể giết chết tao ư. Nếu mày đã nói con đàn bà kia không liên quan đến mày, ha..ha., tốt thôi, nhìn qua cũng rất nuột, bọn đàn em tao rất thích”
Ngay lập tức hiện lên trên màn hình cảnh Hạ Phương Kiều dãy dụa khi bị một người đàn ông ngồi lên, bàn tay bẩn thỉu ra sức nhào bặn một bên bánh bao nhỏ, ngay lập tức toàn thân anh bừng bừng lửa giận. Vốn dĩ anh nghĩ rằng hắn sẽ không bao giờ dùng cái cách không ra sao ấy, không ngờ hắn chẳng thèm quan tâm cái hành động kia là hèn hà hay không hèn hạ, trong mắt hắn chỉ có sự thù hận tột độ với Lục Tư Thần. Chỉ cần cái việc nào có thể khiến cho anh phải khốn đốn, thì hắn sẽ không bao giờ bỏ qua.
“Còn bốn mươi phút, quả bom sắp phát nổ rồi, Lục Tư Thần, tao đợi mày”
Tập đoàn Trần Thị, thành phố Lâm
Trần Thiệu mệt mỏi ngồi trong phòng giám đốc, trên mặt bàn chính là hình ảnh của Hạ Phương Kiều trong quán trà sữa, hai mắt cong cong lại khi cười để lộ rõ núm đồng tiền. Nụ cười ấy rất dịu nhẹ, khiến cho tâm tình anh cũng vì thế mà vơi đi, mấy ngày không gặp, không biết cô bây giờ như thế nào, Lục Tư Thần có làm khó cho cô không nữa. Bất chợt một cái tay đưa đến giật phăng khung ảnh ném xuống đất, Trần Thiệu giận dữ ngẩng mặt lên, đập vào mắt anh chính là Bạch Tố Lâm trong bộ quần áo công sở bó sát, nhìn qua rất quyến rũ, nhưng với anh nó chẳng có tác dụng gì cả. Lại nhìn xuống dưới, khung ảnh đã vỡ tan tành, chỉ còn lại tấm ảnh của Hạ Phương Kiều, Trần Thiệu đang định chạy ra nhặt lên thì lại bị chậm một bước, nó lập tức bị Bạch Tố Lâm xé làm nhiều mảnh. Dằn xuống cơn tức giận, Trần Thiệu hận không thể một khắc bóp chết cô ả, nếu không phải Bạch Tố Lâm là con gái cưng của Bạch Chính Lập, anh sẽ không bao giờ nhẫn nhịn như vậy.
“Tại sao cô ở đây, còn nữa, đây là phòng giám đốc, trước khi muốn vào cô nên hỏi thư kí của tôi xem tôi có bận hay không đã”
Bạch Tố Lâm nhìn Trần Thiệu uất ức, không nghĩ rằng anh lại có thể nói với cô như vậy. Cứ tưởng chiếc ô đó chính là sự quan tâm của anh vẫn còn nên cô mới đem lòng ấp ủ càng nhiều hơn. Chỉ là không ngờ rằng, thì ra chỉ là do cô tự ảo tưởng, chỉ một mình cô tự suy diễn tình cảm của Trần Thiệu đối với mình mà thôi. Thưa kí nói anh bận, thì ra cái anh bận chính là ngồi đây ngắm nghía vuốt ve cái hình của Hạ phương Kiều, cho dù Bạch Tố Lâm có đứng trước mặt cũng chẳng hề chớp mắt.
“Từ bây giờ em chính là thư kí của anh”
Trần Thiệu nhíu mày, chẳng thèm nhìn cô thêm một lần nào nữa, trở về vị trí chiếc ghế ngồi xuống, tay lật lật mấy cái hợp đồng cũng dự án trên bàn.
“Bạch Tố Lâm, tôi là Tổng giám đốc, tôi có quyền tự chọn cho mình một thư kí riêng, e rằng cô không phù hợp với nó lắm. Nếu thật sự thích đi làm như vậy, thì hãy gọi điện cho cục trưởng, ông ấy sẽ phân việc cho cô”
“Trần Thiệu, em không quan tâm anh có đồng ý hay không, nhưng cái chức trợ lý này em nhất định sẽ làm. Em cũng chẳng cần sự cho phép của ba, bởi vì ba không bao giờ cấm đoán em điều gì cả”
Trần Thiệu nhíu mày nhìn Bạch Tố Lâm, chẳng thèm trả lời lại, mắt liên tục đảo qua những con số trên màn hình máy tính. Tập đoàn Hạ Âu do Lục Tư Thần mở ra, các cổ đông không có nhiều, nên việc thu mua cổ phiếu gần như không có khả năng, căn bản 92% số cổ phiếu đều nằm trong tay của người đàn đông này. Sắp tới bên Hạ Âu sẽ tham gia một cuộc đấu đầu xây dựng khu nhà chung cư bậc nhất ở khu vực ngoại thành, ước tính giá thành đầu tư rất là cao, nếu bên Trần Thị có thể dành được miếng mồi ngon này, chắc chắn Hạ Âu sẽ bị đẩy xuống một bậc.
“Được rồi, cô muốn làm như thế nào thì tùy cô, nhưng tôi nói trước cho cô biết, Bạch Tố Lâm, những gì trong căn phòng này tôi thấy nó bị thiếu hụt hay sứt sát, thi đừng trách tôi không nể tình thầy trò với ba cô, đến lúc ấy tự biết hậu quả sẽ là gì”
Đáy mắt Bạch Tố Lâm đã hiện lên những đốm lửa giận dữ, tại sao lúc nào cũng là Hạ Phương Kiều, tại sao lúc nào con nhỏ ấy cũng được anh che chở. Trong căn phòng Tổng giám đốc này, từng ngóc ngách trang trí đều nhẹ nhàng, thậm chí Trần Thiệu còn treo của một khung ảnh to của Hạ Phương Kiều cùng với anh ngồi dựa vào nhau ngắm bình minh ở bờ biển Cách Lâm. Bức ảnh trai xinh gái đẹp hòa mình vào ánh mặt trời trông lung linh huyền ảo, cảm giác hạnh phúc lan tràn trong đôi đồng tử của bọn họ, càng khiến cho cô hận không thể giết chết.
“Trần Thiệu, anh ngu hay giả ngu vậy hả, anh nghĩ Hạ Phương Kiều thánh thiện vậy sao. Vậy em nói cho anh biết, cô ta ti tiện đến mức sẵn sàng đem bản thân ra trao đổi để đạt được mục đích của mình. Nhìn đi, nhìn mà xem người em gái của anh ngoan tới cỡ nào”
Dứt lời là một loạt sấp ảnh được ném tung lên, Trần Thiệu nhặt một tấm gần nhất trên mặt bàn lật lại, trái tim anh đau nhói đến nỗi chẳng thể nào thở được. Trong hình chính là Hạ Phương Kiều, cô bé chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơ mi trắng của đàn ông, ngồi trên trước giường King Size, từng đường cong ẩn hiện thật quyến rũ người nhìn. Bức thứ hai, rồi bức thứ ba, tất cả đều là hình ảnh cô thân mật cùng với Lục Tư Thần, hai chân vòng qua eo của hắn, tóc dài xoăn đen xõa trên ga màu trắng muốt, không có vẻ gì là cam chịu hay tức giận, nó giống cảm giác hưởng thụ hơn. Toàn thân Trần Thiệu chấn động, thân hình cao lớn run lên, trái tim như bị ai đó cầm dao cắt từng miếng từng miếng một, đau đến chẳng thể nói lên lời. Hất tất cả mọi thứ trên bàn xuống dưới đất, nhìn Bạch Tố Lâm cẫn còn đứng đó, Trần Thiệu tay chỉ ra cửa gào lên.
“Cút, cút ra ngoài cho tôi..”
Chửi thế, nhưng anh quên Bạch Tố Lâm là ai ư, một cô gái không để ai vào mắt, một cô gái không phải vô dụng, không dễ dàng bị ai uy hiếp. Nhìn thấy anh mất chống chế mà chửi ầm lên như vậy, Bạch Tố Lâm càng thêm uất hận, không thèm để ý đến cảm xúc của anh, nói ra hết tất cả càng đổ thêm dầu vào lửa.
“Trần thiệu, anh tỉnh táo lại đi, cô ta không phải là hạng người thánh thiện ngoan ngoãn như bề ngoài đâu, cô ta làm như vậy đều là có mục đích cả đấy. Mới có mấy ngày mà sẵn sàng leo lên giường của Lục Tư Thần, anh phải biết rằng Hạ Phương Kiều ti tiện đến mức nào chứ”
Đau là thế, giận cô là vậy, nhưng hề nghe thấy ai nói xấu về cô thì Trần Thiệu càng không chịu được. Đây là cô gái của anh, bọn anh cùng nhau bên cạnh mười năm, Hạ Phương Kiều là hạng người gì sao anh lại không biết chứ. Chắc chắn là cô ấy bị tên kia cưỡng ép, chắc chắn là như vậy. Hai mươi hai năm cô bé chưa từng yêu bất kì ai, chưa từng một lần hôn môi với đàn ông, sao có thể tự mình dâng lên miệng cọp được chứ. Nếu như không phải bọn họ ép Hạ Phương Kiều đi làm nội gián bên Lục Tư Thần, thì cô ấy đâu bị như hôm nay, tất cả đều là do bọn họ thông đồng đẩy cô ấy vào nguy hiểm.
“Bạch Tố lâm, tốt nhất cô nên cút ra khỏi đây trước khi tôi nổi giận. Còn tôi nói cho cô biết, Hạ Phương Kiều là hạng người gì, tôi đây cùng cô ấy mười năm bên nhau, tôi tự cảm nhận được điều ấy. Cô ấy có ra sao cũng không đến lượt cô phán xét, cô hiểu không hả. Nếu còn để tôi một lần nữa nghe thấy ba từ Hạ Phương Kiều từ miệng cô phát ra, tôi thề sẽ chẳng thèm nể nang ai mà động thủ đâu”
Cánh cửa đóng rầm một tiếng thật lớn, Trần Thiệu tức giận đi ra ngoài, bỏ lại một mình Bạch Tố Lâm trong căn phòng hỗn độn ấy. Tại sao chứ, tại sao cho dù con nhỏ ấy có bị nhơ nhớp bẩn thỉu anh vẫn quan tâm tới, tại sao anh không nhìn về cô một lần nào khác, tạo sao tất cả mọi thứ cô muốn đều không thể. Lấy điện thoại ra, bấm vào dãy số mới nhất trên màn hình điện thoại, chỉ chờ bên kia bắt máy, Bạch Tố Lâm nói luôn.
“Tôi đồng ý chuyện sáng nay, ông muốn tôi làm gì”
Bên đầu kia vang lên một giọng nói lạnh lẽo, có thể nói nó ngang với Lục Tư Thần, đều là hiện thân cho tiếng gọi của Thần Chết.
“Việc của cô là đừng để cho Trần Thiệu kia rời cô nửa bước”
Tắt máy, Bạch Tố Lâm hít một hơi thật dài, mắt nhìn vào tấm ảnh treo trên tường miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ.
“Hạ Phương Kiều, để xem trong cuộc chiến này, tao với mày, ai sẽ là người thắng cuộc”
—
Lục Tư Thần nhìn đám Mộ Vân Triệt đang đứng đằng sau chờ đợi câu trả lời, lại nhìn lên màn hình Hạ Phương Kiều liên tục giãy dụa, nước mắt đã tràn hết trên khuôn mặt xinh đẹp, hai tay nắm chặt thành quyền, hận không thể một khắc bay tới giết chết kẻ đang làm nhục cô. Thời gian cứ chầm chậm trôi đi, chiếc đèn đỏ ở bốn chân ghế vẫn vang lên tiếng tít tít đều đều, Lục Tư Thần cuối cùng cũng lên tiếng.
“Được, tao cũng muốn biết xem Paulie mày lợi hại đến mức như thế nào mà lại dám ngáng đường chân tao đi”
Quay người đi thẳng về phía cửa chính dẫn ra ngoài, Lục Tư Thần mặc kệ những tiếng can ngăn của đám Phùng Thiên Minh, ngồi lên chiếc xe BMW nổ máy lao vút đi, chỉ để lại câu nói trấn an cho bọn họ.
“Đừng lo, tôi không sao, tôi là lão đại của các chú, đâu có dễ dàng chết được. Triệt, lúc tôi không có mặt, hãy giúp tôi quản lý tất cả, chúng ta hẹn ngày tái ngộ”
Chiếc BMW như một cơn gió lao nhanh trên con đường dẫn ra khách sạn Dimond, lạn lách giữa những dòng xe cộ đông đúc, vượt qua không biết bao nhiêu chặng đèn đỏ, đâm lật đổ hai chiếc ô tô đi cùng chiều, ngay lập tức nó liền trở thành con mồi của cảnh sát giao thông. Một màn rượt đuổi không khác gì phim hành động của holyhood, đến một ngã tư, Lục Tư Thần xoay tròn chiếc xe 180 độ đẩy văng bốn chiếc mô tô đi từ bốn hướng ngược lại. Bên cạnh có ba người là cánh tay đắc lực của mình, Lục Tư Thần rất ít khi động tay vào việc lái xe. Nhưng không vì thế mà kĩ năng của anh bị sụt giảm, một khi tức giận đã lên đến đỉnh điểm, anh còn ác hơn cả Bạch Chính Phong, lập tức đâm trực diện khiến đối phương không thể sống sót. Tất nhiên việc làm được như vậy mà không khiến cho bản thân bị thương, Lục Tư Thần anh đã không ít lần suýt chết hoặc rơi xuống vực sâu, cận kề với cánh cửa địa ngục.
Xe dừng trước khách sạn Dimond, một tiếng kít kéo dài xuống mặt đường vệt đen dài 50 mét, Lục Tư Thần một thân tây trang đen, khí thế vương giả bước xuống, ngay lập tức đã có hai người ra dẫn đường. Khách sạn vẫn người người qua lại bình thường, Lục Tư Thần được dẫn vào thang máy, ấn vào số 52. Thực chất khách sạn này không hề có tầng thứ 52, nó chỉ có 51 tầng, nhưng Paulie lại nói như vậy, ắt hẳn ở đây còn một thang máy rời, và chính thang máy rời đó sẽ dẫn bọn họ lên chiếc máy bay cách hai nghìn mét kia. Đúng như anh đoán, khi trên bảng hiện lên số 52 đỏ chót, ngay lập tức anh thấy rung lắc nghiêng ngả, cảm giác như bọn họ đang ở giữa không trung. Vài phút sau, cánh cửa thoát hiểm ở dưới gầm máy bay mở ra, chiếc thang máy cũng được kéo lên, lúc này Lục Tư Thần mới cảm thấy yên tĩnh nữa, có lẽ anh đã đứng trên máy bay rồi.
Cửa mở ra, Lục Tư Thần được bọn họ dẫn vào khoang chính, ngồi ở ghế mặc chiếc vest xám kia chính là kẻ vừa nãy xuất hiện trên ti vi, đó là một người Mỹ da trắng, Paulie.
“Lục Tư Thần, không nghĩ tới cậu thật sự lại giữ lời hứa, tôi cản thấy dường như tài phán đoán mình lại tăng thêm một bậc. Nào, cũng lúc nào rồi không gặp lại, uống một chút rượu chứ, là vang ủ từ năm 1966 đấy, giờ mới khui lên, cũng phải hơn năm mươi năm rồi, mùi vị rất tuyệt”
Lục Tư Thân ngồi xuống chiếc ghế của mình, hai chân vắt lên mặt bàn tùy ý, mắt phượng nhíu lại nguy hiểm. Anh biết bọn chúng luôn truy đuổi cùng giết tận anh về việc gì, chẳng phải là muốn bản vẽ thiết kế của vũ khí siêu tối tân nhất mà Lục Gia đã chết tạo ra sao. Thật ra nó chẳng phải là vũ khí cồng kềnh, nó chỉ là một con chíp nhỏ, nếu cấy vào trong người sẽ khiến cho người ấy có một sức mạnh bằng năm người khác, vết thương sẽ rất nhanh lành, và nguy hiểm hơn là nó có thể lợi dụng gió, sấm sét để hủy diệt kẻ thù, thậm chí nó có thể khiến cho bầu trời đang trong xanh liền tối sầm, kéo sấm sét đến, nó khiến cho thiên nhiên nổi giận theo ý của mình. Điều mà bọn chúng cay cú chính là Lục Gia đã tuyên bố sẽ không bán nó cho bất kì ai, mà cũng không có sản xuất thêm bất cứ cái nào khác ngoài một cái duy nhất đã thành công sai bao lần thất bại. Và hơn hết nữa là chính Lục Tư Thần anh là kẻ thiết kế nó ra, chỉnh sửa lại hoàn hảo cũng là anh, nên mới xảy ra chuyện như vậy. Tất nhiên con chíp ấy vẫn do anh giữ, nhưng bây giờ thì không, anh đã để nó ở một nơi rất an toàn, một nơi chẳng ai có tìm được.
“Paulie, tao không có thời gian chơi đùa cùng với mày, mau thả cô ấy ra”
“Lục Tư Thần, có lẽ chúng ta nên bàn bạc một chút, có được hay không”
Paulie với chiếc điều khiển bật lên, trên màn hình lại hiện ra hình ảnh Hạ Phương Kiều, ánh mắt ấy vô hồn không còn cảm xúc nhìn chằm chằm về phía trước. Lòng anh tự dưng có một trận chua xót kéo đến, ánh mắt ấy dường như nhìn thấu vào anh, căm hận đến tận xương tủy.
“Mày muốn gì, Tam Giác Vàng sao”
Tên Paulie lắc đầu, ly rượu vang đỏ sóng sánh trong ly thủy tinh như máu, nhìn Lục Tu Thần cười nhạt.
“Rất tiếc, tôi lại không hứng thú với Tam Giác Vàng, cái tôi hứng thú chính là con chíp của Lục Gia”
Lục Tư Thần xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út, đứng thẳng người dậy, nhìn vào chiếc camera, nhếch lên nụ cười chết chóc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!