[Nữ phụ văn] Tôi là đuôi nhỏ của cô ấy - Chap 1: Đông Tịch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


[Nữ phụ văn] Tôi là đuôi nhỏ của cô ấy


Chap 1: Đông Tịch


Đông Tịch sống trong quyển tiểu thuyết “Tất cả đều vì em” đã hơn 4 tháng, mọi chuyện vẫn vô cùng trôi chạy, ít nhất thì nguyên chủ của cô cũng là một cái nhân vật qua đường đáng yêu với cái kết cục không hề máu chó. Đông Tịch luôn cảm thấy nữ chính xuyên không kiểu này đều tránh xa nam chính hay là ở gần thì cũng đều thu phục họ, vậy có ai từng nghĩ đến việc kết thân với nữ chính hay chưa? Đã thế nữ chính người ta dịu dàng, cứ đem người ta bôi đen là sao? Cướp vai chính của người ta xong lại hỏi ta đã làm gì sai à? Eo ôi! Giả tạo chết cô. Đông Tịch không phải là nữ chính giấu diếm thực lực vì căn bản vòng tay không gian cô chẳng hề có, chỉ có cái thân xác dát vàng của nguyên chủ này thôi. Đông gia lớn mạnh vậy, cả đời làm sâu gạo cũng được?!

Thôi ngay kiểu suy nghĩ kia đi! Có làm mới có ăn nhé!

Khoác chiếc áo đồng phục của trường Bách Trục lên, Đông Tịch mở cửa xuống nhà ăn sáng. Mới 6 giờ sáng, cả nhà chẳng có ai dậy ngoại trừ mấy cô giúp việc. Đông Tịch nhàn nhạt ngồi trên ghế, chờ bữa sáng được bưng lên. Bữa sáng hôm nay gồm có súp và bánh mỳ, còn có cả cà phê nhưng cô từ chối cà phê, chỉ yêu cầu làm một tách hồng trà như bình thường. Đông Tịch thường có thói quen của người Anh quốc, thích uống trà! Bởi lẽ sống tại Anh quốc 4 năm, cô cũng ảnh hưởng ít nhiều. Đông Tịch chính mình không biết tại sao lại tới đây, thậm chí 3 tháng đi khám sức khỏe một lần cũng không có xác định cô bị cái bệnh gì,
có lẽ chỉ đơn giản là ngủ gật trong lúc dịch phần bản báo cáo giáo sư nhờ từ tiếng Pháp sang tiếng Anh.

Đông Tịch sau khi ăn xong ưu nhã lau miệng, chào tạm biệt mọi người rồi ra ngoài cổng, ngồi lên chiếc Lincol đang đợi trước cổng. Trời hôm nay có chút âm u, tâm trạng của Đông Tịch cứ vậy mà kém đi một ít nhưng dù gì cũng chỉ là một ít, không ảnh hưởng quá nhiều.

Chen chúc xem danh sách lớp dán ở bảng thông báo nhà trường, Đông Tịch thầm phỉ nhổ, trường cao cấp sao vẫn phải chen chúc thế này? Khốn nạn! Đạo đức các người ở đâu? Còn không bằng một kẻ nhận học bổng toàn phần 5 năm tại trường Havard!

“A!” Tiếng kêu nhỏ của một cô gái vang lên, Đông Tịch thấy gần mình mà tiện tay kéo cô ấy cho khỏi mất thăng bằng

“Cảm ơn…” Tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, đương nhiên, Đông Tịch vẫn nghe thấy “Mình tên Mễ Lạp…” Nói xong còn liếc nhìn biểu cảm của Đông Tịch

Hửm? Mễ Lạp? Nữ chính hả?

“Xin chào, tôi là Đông Tịch” Đông Tịch lịch sự đưa tay ra, tất nhiên, cô không phải loại người đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, cô gái này chính là người đứng sau cô trong bảng xếp hạng thi đầu vào “Cô là người đứng thứ 3 trong bảng xếp hạng bài thi đầu vào phải không?”

A?! Đây là Đông tiểu thư? Cô ấy thật xinh đẹp còn vô cùng quý phái và lịch sự, ít nhất cũng không làm khó cô như những học sinh kia, cô ấy chính là người đứng no.1. Thần thái tựa như một quý cô Anh quốc vậy. Tự nhìn lại chính mình, Mễ Lạp có cảm giác như mình chỉ là một con chuột nhắt bé nhỏ

Vươn tay ra nắm lấy tay Đông Tịch, Mễ Lạp thầm cảm thán. Tay Đông tiểu thư thật đẹp, đã trắng lại còn thon dài. Dáng người cũng vô cùng chuẩn, đây chính là “Băng sơn mĩ nhân” chính cống. Nhan sắc khác hoàn toàn với đám hoa khôi thích khoe khoang kia.

Bắt tay xong, Đông Tịch chào tạm biệt Mễ Lạp sau đó xoay người bước về hướng dãy lớp học. Trường Bách Trục là trường quốc gia, liên thông từ mần non cho đến đại học, chia ra làm 4, 5 khu vô cùng rõ ràng, đặc biệt là trường cấp tam, không phải thiên tài thì cũng là con ông cháu cha học ở đây. Nữ chính Mễ Lạp là kiểu người nghèo điển hình nhờ có thành tích học tập xuất sắc mà được vào học sau đó kết thân với ba vương tử trong trường.

Có nhớ tên hay không?

Không có, làm sao mà nhớ được chứ? Gặp thì sẽ nhớ thôi

Trí nhớ cô vốn không tồi mà

Đeo tai nghe lên, Đông Tịch tới phía nhà nghiên cứu. Nhà nghiên cứu nói nhỏ thì cũng không hẳn là nhỏ nhưng cũng không quá lớn chỉ là Đông Tịch là chủ ở đó. Câu lạc bộ khoa học công nghệ cấp cao cũng chỉ có cô là thành viên duy nhất, điều này đã được ấn định từ hè.

Nhà nghiên cứu thực chất là một cái nhà kính lớn chỉ là nó có lắp một hệ thống màng che. Đeo găng tay cao su vào, cầm con dao mổ lên, Đông Tịch bắt đầu giải phẫu con cá mặt quỷ trên bàn. Tuy cá mặt quỷ không phải giống loài mới mẻ gì nhưng nếu để nói thật thì cái gì tự mình giải phẫu cũng thích hơn là chỉ xem mấy tấm tranh ảnh bình thường. Mùi tanh của cá hòa lẫn với mùi máu đặc biệt khó ngửi, hệ thống thông khí cũng được bật lên nhưng vẫn chưa thấy bay hết mùi. Đông Tịch đối với mùi hương này đặc biệt không có biến hóa gì quá lớn, ngay cả một cái nhíu mày cũng không có, vô cùng chăm chú tiếp tục giải phẫu con cá trước mặt.

“Đoành” Cửa mở ra phanh một cái, Đông Tịch chính mình sửng sốt đến nỗi suýt đánh rơi con dao mổ bạc trên tay

Không cảm xúc nhìn về phía cửa, Đông Tịch như nào lại thấy nữ chính Mễ Lạp đang ở đó!

“Cô, đang làm cái gì?” Điệu bộ này so với dáng vẻ ôn ôn nhu nhu, băng lãnh như ngọc lại có chút khác

“Cứu tôi!” Mễ Lạp rùng mình một cái xong lại vội vã nói

Đông Tịch nhíu mày, cầm theo con dao đến chỗ nữ chính, Mễ Lạp thấy vậy thêm một lần nữa rùng mình. Hé cánh cửa ra, Đông Tịch thấy một tốp nam sinh dáng vẻ hổ báo đang bao quanh bên ngoài

Hửm? Chuyện này…

“Ồn ào cái gì vậy?” Gạt Mễ Lạp sang phía sau cánh cửa, Đông Tịch mới mở cửa

“Là băng sơn mĩ nhân Đông tiểu thư” Tên bên cạnh thì thầm vào tai kẻ hổ báo nhất

Đông gia là gia tộc lớn, bọn họ cũng khó có thể đụng vào huống hồ…

“Đông tiểu thư, làm phiền rồi, cô có thấy một cô gái đang ôm một chiếc túi không?” Huống hồ cô còn là đối tượng của hầu hết nam sinh trong trường!

Đông Tịch nhẹ lắc đầu

“Xin lỗi, tôi không thấy nhưng mà các anh có thể nhỏ tiếng một chút được không? Tôi đang giải phẫu nốt một con có mặt quỷ” Giọng Đông Tịch nhẹ nhàng lại ôn nhu, nam sinh không khỏi cảm thấy tim đập thình thịch

“Không cần không cần, Đông tiểu thư nói không có chính là không có, hi vọng cô mau chóng hoàn thành công việc của mình” Kẻ kia vội vàng lắc đầu, Đông Tịch cảm ơn một cái họ đều rời đi

“…Đông tiểu thư, cảm ơn cô” Giọng Mễ Lạp thực sự nhỏ như tiếng muỗi kêu

Đông Tịch cầm con dao trở lại bàn mổ, nhàn nhạt nói

“Bạn học, cô ở lại một chút, tí nữa hẵn đi”

Mễ Lạp vội vã gật đầu, chăm chú nhìn Đông Tịch giải phẫu con cá kia. Đông Tịch bỗng khựng lại, cô đang phá hủy tình tiết truyện đúng không?

Mà thôi kệ đi!

Cô vừa cứu người mà

“Đông tiểu thư,…à thì… cô kèm tôi môn sinh học được không?…” Mễ Lạp mở lời

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN