Nhàn vương phi - Nhạn Tuyền - Chương 5. Ta đến thăm ngươi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Nhàn vương phi - Nhạn Tuyền


Chương 5. Ta đến thăm ngươi


   Sau khi Tĩnh vương âm thầm giao chứng cớ cho thân tín Lĩnh Nam hầu phủ, Hoàng thượng ngoài mặt không nói nhưng trong lòng chắc chắn đã dấy lên nghi ngờ. Tối hôm qua, Lĩnh Nam hầu được tuyên vô tội, giao cho Tĩnh Vương an ủi thanh quan và hộ tống về đất phong. Lĩnh Nam hầu vì muốn chứng minh lòng trung thành, tự mình ở lại kinh thành, để nhị đệ trở về trấn thủ.

   Trời còn chưa sáng, Lý Liên Thành ngồi đằng sau thư án, sắc mặt âm trầm nhìn những người đang quỳ rạp dưới đất. Giọng nói bình thản mà chứa hàn khí lạnh thấu xương:

– Các ngươi nói, ám vệ không biết rõ đã xảy ra chuyện gì? Bổn vương có nên khen các ngươi tận trung với cương vị không?

– Xin vương gia trách phạt.

   Tiếng đồng thanh vang lên. Đám thuộc hạ nơm nớp lo sợ, núi Huyền Quan vốn gồm hai ngọn núi, bọn hắn theo dõi lối vào đằng trước không sơ sót gì, nhưng ai ngờ động tĩnh lại phát sinh ở ngọn núi phía sau. Khi chạy đến nơi hiện trường chỉ là những thi thể rời rạc nằm la liệt trên mặt đất, những cái xác xanh tím trong đầm lầy. Không khí ngày càng bị dồn nén khó thở, vẫn là Hổ Phách- thân tín của Tĩnh vương dẫn đầu lên tiếng.

– Vương gia, người của Kỳ vương đã sớm âm thầm bao vây chân núi, xác của Lưu Vệ và đồng bọn được tìm thấy gần vách đá. Người của chúng ta còn nhặt được thứ này.

   Lý Liên Thành khi nhìn sang vật Hổ Phách đang cầm thì giật mình, đây không phải ngọc bội tuỳ thân của Lãm Ngọc sao? Nó bị mẻ một miếng, còn vương vài vết máu khô cho thấy chủ nhân đã trải qua giằng co quyết liệt. Ngoài người của Kỳ vương thì không tìm thấy thi thể nào khác…

– Thông báo với Lĩnh Nam hầu nhị lão gia, trời vừa sáng liền khởi hành.

Núi Huyền Quan.
  Tần Giai Nhiên bị lay tới tỉnh, mở mắt ra đã thấy khuôn mặt phóng đại của Triệu Quân Hạo, hắn đang sốt ruột liên tục gọi tên nàng.

– Ta gọi mãi ngươi không dậy, ta còn tưởng ngươi sắp đi gặp Diêm vương rồi.

– Thân thể ta suy nhược còn không phải nhờ một chưởng của ngươi?

  Tuy vết thương phần bụng được xử lí hoàn hảo nhưng không dùng bất cứ dược liệu gì hỗ trợ, cộng thêm tiêu hao sức lực cùng nội lực, Tần Giai Nhiên uể oải chống người dậy. Trời tảng sáng, trong rừng vẫn là một mảng tối tăm, tán cây quá rậm rạp ngăn cản ánh nắng len lỏi vào đây.

– Sao còn chưa xuống núi?

  Triệu Quân Hạo đang chìm trong sự áy náy thì chợt nhớ ra điều gì, mặt hầm hầm làm bộ dáng lấy khẩu cung:

– Đã là hảo huynh đệ, ngươi còn không giao giải dược ra?

– Hả? Giải dược?

   Tần Giai Nhiên ngớ người, trong chốc lát không hiểu hắn nói cái gì. Đừng nói với nàng, hắn thực sự tin đan dược màu đỏ kia có thể làm yết hầu hắn lở loét đấy nhé? Trò này hài tử ba tuổi cũng không gạt được.

– Triệu huynh, cái đó…là thuốc bổ thận tráng dương.

  Sau khi cam tâm tình nguyện để Triệu Quân Hạo lăng mạ chửi rủa, cuối cùng nàng cũng đuổi được hắn đi. Hang này nằm ở lưng chừng vách đá nên cho dù bọn Dực Tử đến đây cũng không tìm được. Tần Giai Nhiên thở dài, men theo lối mòn lặc lè quay về.
  Ra khỏi đường hầm, bụng trái Tần Giai Nhiên bắt đầu rỉ máu, vết thương trên toàn thân dồn dập truyền đến từng trận đau nhức. Đến rừng trúc nàng lắc nhẹ một cái, sử dụng toàn bộ sức lực để dành, dùng khinh công bay đến nơi gần nhất- Thuỷ Nhược các.

  Sau này nghĩ lại, đây là việc đúng đắn nhất nàng từng làm.

  Tần Giai Nhiên chuẩn bị đáp xuống sân viện thì mắt mờ đi, lảo đảo ngã từ trên không xuống, gây ra tiếng động đủ lớn để người bên trong ra ngoài. Thấy dáng người quen thuộc đến gần, nàng lười ngồi dậy, chỉ cười nói:

– Sư phụ, tháng này đồ nhi phải ngừng huấn luyện rồi.

– Nhiên nhi?!

   Tần Giai Nhiên vội nói không sao, thấy rõ sự đau lòng trong mắt sư phụ mà cảm thấy ấm áp vô cùng. Đáng lẽ phải gọi một tiếng sư mẫu, nhưng người không thích vậy, nên như thường lệ gọi sư phụ.

– Đúng lúc ta định đi tìm con, mau lên, Tử Hiên hắn ta bị thương rất nặng.

-…..

  Được rồi. Là nàng tự mình đa tình. Người ta đau lòng cho tình nhân. Còn đệ tử thì tháng nào cũng hận hành hạ chưa đủ, lấy đâu ra vẻ mặt khẩn trương thế kia.

– Sư phụ, người còn kéo nữa chân tay con sẽ rời ra thật đấy–

  Tần Giai Nhiên bị lôi xềnh xệch vào trong phòng, vừa nhìn thấy tình trạng nam tử bên trong thì im bặt, quên luôn thân thể mình nhào đến bắt mạch. Người gọi là Mộ Dung Tử Hiên bị trúng một mũi tên gần tim, chỉ lệch vài tấc nữa thì nàng trực tiếp giúp hắn đào huyệt rồi. Độc Trùng Thảo phát tác, bên má hắn nổi lên những đường ngoằn nghèo màu đỏ như rễ cây. Tử Hiên phun ra một ít máu, có lẽ phổi cũng bị tổn thương.

Tần Giai Nhiên ấn vào động mạch từ tim đến vết thương, lại vớ vội băng gạc sư phụ đưa đến băng xung quanh. Nàng lê đến kệ sách lấy một quyển bách khoa dược liệu, tay lật liên tục, ” xoạt xoạt”  xé ra vài trang có hình vẽ minh hoạ.

– Sư phụ, con không còn sức đi lại nữa. Người vào rừng tìm những thứ này, con ở lại giúp hắn kìm hãm độc tố.

    Thuỷ Nhược ngay lập tức lấy đà phóng vụt đi. Kinh nghiệm đúc kết sau ngần ấy năm ở chung với đồ đệ ngoan chính là phải nghe lời thầy thuốc. Nhiên nhi trọng thương không còn bao nhiêu nội lực có thể dùng, nhưng chỉ nó mới biết trị thế nào. Cho dù đổi cho nàng làm thì khả năng cả hai cùng tẩu hoả nhập ma rất cao.

    Tần Giai Nhiên đỡ Mộ Dung Tử Hiên đang mê man ngồi thẳng dậy, khuôn mặt làm say mê bao cô nương đã trắng bệch, môi tím tái dần đi, đường màu đỏ đã lan xuống ngực. Nàng dồn nội lực vào hai tay áp lên lưng hắn, thăm dò từng mạch máu để tìm dấu vết độc Trùng Thảo. May mắn, nó còn chưa vào lục phủ ngũ tạng, nàng một bên kìm hãm độc, một bên cầm máu. Chưa đầy một khắc, Tần Giai Nhiên cảm thấy ngực như bị người ta đạp một cái đau điếng, hô hấp cũng khó khăn. Xem ra nội thương của hắn phải chờ sư phụ rồi.
  Lúc Thuỷ Nhược ôm một rổ cây thuốc về sắc mặt Tử Hiên đã tốt hơn, nhưng khoé miệng đồ đệ ngoan đã chảy một đường đỏ sậm.

– Sư phụ, đổi chỗ.

   Trước khi bị sư phụ cưỡng chế lôi ra, Tần Giai Nhiên chủ động đề nghị. Dùng nội lực trị thương bình thường không có gì phức tạp, nhưng để người mù y thuật mãn tính như sư phụ chế thuốc giải, chỉ sợ Mộ Dung Tử Hiên chết rồi cũng quay lại bóp cổ nàng.

   Vật lộn từ sáng sớm đến xế chiều, căn phòng trở thành bãi chiến trường sư đồ hai người mới đỡ bệnh nhân nằm xuống sạp. Tần Giai Nhiên thoát khỏi trạng thái căng thẳng thần kinh liền mềm nhũn ngã trên tay Thuỷ Nhược.

– Nhược nhi, người này là ai?

Giọng trầm khàn của Mộ Dung Tử Hiên vang lên, hắn vừa tỉnh dậy thì thấy người trong lòng ôm chặt một nam nhân toàn thân nhuốm máu. Tần Giai Nhiên nhớ ra mình vẫn chưa xoá dịch dung, lại thấy tư thế của hai người rất thuận tiện, thản nhiên nhìn hắn:

– Ngươi mà dám chết, ta sẽ thành thân với Thuỷ Nhược.

Mộ Dung Tử Hiên dường như thực sự bị kích động, nhìn sang Thuỷ Nhược. Trong khi đó sư phụ phủ nhận đến đâu, đệ tử ngoan lại vận dụng khả năng bịa chuyện đến đấy, dính chặt vào người nàng không rời. Cuối cùng Thuỷ Nhược bất lực lườm một cái sắc lẹm, dùng nội lực truyền đến: ” Nghịch đồ!”

Mộ Dung Tử Hiên từng gặp qua Nhiên nhi, nhưng chưa đụng phải “Lãm Ngọc”. Thường thường mỗi lần đến Thuỷ Nhược các luyện võ, Tần Giai Nhiên dùng khuôn mặt thật chứ không dịch dung. Nếu vị sư công tương lai kia hiểu nhầm người trong lòng mình thu nhận nam đệ tử, chắc chắn nàng sẽ bị hắn chỉnh đến chết.
   Sợ sư công tương lai ăn quá nhiều dấm ảnh hưởng thương thế, Tần Giai Nhiên đành lấy ra một lọ nước, chà chà lên khuôn mặt mình. Gương mặt nam tử tuấn tú bỗng biến thành dung mạo tuyệt sắc giai nhân, cùng bộ dạng te tua tàn tạ có chút không phù hợp. Nàng cười tươi như hoa:

– Bái kiến sư công.

– Nói bậy! Ai là sư công? Ngươi đủ lông đủ cánh rồi nên cả sư phụ cũng dám bán?

   Thuỷ Nhược quát khẽ, mặt lại xuất hiện rặng mây đỏ hồng, bên kia Mộ Dung Tử Hiên dường như vô cùng thích kiểu xưng hô này, luôn miệng gọi đồ nhi ngoan. Tần Giai Nhiên nhìn sư phụ mà tặc lưỡi, dù sao người ta cũng là một cô nương hơn nàng vài tuổi, bình thường chín chắn cao ngạo, trước mặt nam nhân lại biến thành dạng kia.

– Đông Cảnh sóng ngầm ngày càng mãnh liệt, lần này bị ám sát ta cứ nghĩ không thể qua khỏi nên cố chạy tới nói câu vĩnh biệt với Nhược nhi. Ai ngờ lại gặp được đồ nhi ngoan, ha ha, quả thật số chưa tận.

  Tần Giai Nhiên trầm mặc, lại là chuyện tranh giành quyền thế muôn thuở, nàng gặp nhiều đến phát ngấy rồi. Quái lạ, sao gần đây toàn đụng phải những nhân vật như thế này?

– Vậy lần sau không may bị ám sát, sư công biết nên đến nơi nào rồi đấy. Nếu người dám xuống dưới kia uống canh Mạnh Bà trước, con sẽ tự tay kén rể cho sư phụ.

– Được, ta sẽ chờ sư phụ con xuống cùng uống.

  Sư công…đó không phải trọng điểm. Mà thôi, hiện nàng không còn sức trêu ghẹo nữa, bỏ sang phòng bên nghỉ tạm.
  Trong mơ Tần Giai Nhiên thấy một bóng người nhuốm máu bị cây kiếm đâm xuyên qua bụng, thều thào lặp đi lặp lại: ” Nếu có kiếp sau, nguyện không đầu thai vào hoàng thất. Nếu có kiếp sau…”. Nàng bừng tỉnh, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh. Nhìn sắc trời đã khoảng canh hai, cũng đã đủ sức dùng khinh công, nàng sang phòng sư phụ mượn đồ dịch dung, vì không có nam trang để thay nên mặc luôn y phục cũ. Trước khi rời đi, Thuỷ Nhược lưu luyến níu tay nàng:

– Nhiên nhi, mấy bữa nữa sư phụ sẽ cùng Tử Hiên đi Đông Cảnh, sau này khó có cơ hội gặp được con.

– Thân phận sư công như vậy, người sẽ chịu nhiều thiệt thòi.

Thấy sắc mặt kiên định của sư phụ, Tần Giai Nhiên thở dài. Thôi vậy, chỉ cần người không hối hận.

– Nếu có kẻ khi dễ người, cần chửi cứ chửi, cần đánh cứ đánh, không được vì sư công mà trở thành phụ nhân đoan trang hiền thục dễ bắt nạt. Các loại độc nữ nhân hay hạ thủ, con đã viết thành sách cho sư phụ rồi.

– Nha đầu thối, ta không khi dễ người ta thì thôi… Khoan hãy nói, con cũng nên về nhà đi. Sớm muộn cũng phải cởi chiếc mặt nạ này xuống, có thể trốn tránh được bao lâu? Còn nữa, với thân thể gió thổi cũng bay của con, chuyện gì cũng phải cẩn thận, đừng cậy vào tí võ công mà lao đầu vào rắc rối.

– Người cứ như không định gặp lại đồ đệ này vậy. Đồ nhi sẽ thường xuyên quấy rầy sư phụ cùng sư công, đến lúc đó đừng chê con phiền mà đuổi đi. Tần Giai Nhiên con, sẽ về kinh thành chết thật hoành tráng, sau đó là tự do tự tại rồi.

Thuỷ Nhược thật không còn cách nào với đồ đệ ngoan nữa, đưa cho nha đầu một chiếc ngọc bội, trích nguyên lời của Tử Hiên: “Nếu có việc cần, sư công dù nhảy vào núi đao biển lửa cũng giúp con.”

Như Ý quán.
Lúc Tần Giai Nhiên vất vả đáp xuống sân sau, Như Ý quán đèn đuốc sáng trưng, phía sảnh ngoài ồn ào náo nhiệt. Tuyết Mai, Dực Tử, Triệu Quân Hạo, còn có…hắc y nhân? Nàng bỗng nhớ lại tối hôm qua cùng việc Mộ Dung Tử Hiên bị ám sát, toàn thân vô thức nổi lên sát khí. Cái thứ gọi là quyền lực, quả thật bám người dai như đỉa.

Lý Liên Thành nghe chi tiết xong, cau có nhìn Triệu Quân Hạo:

– Ý ngươi là, ngươi bỏ hắn ta lại hang đá trong tình trạng trọng thương?

– Phải. Lúc đó Lãm Ngọc nếu dùng khinh công cũng có thể về đây. Khoan đã, ngươi là ai? Ta chưa từng nghe Lãm Ngọc có bằng hữu bên ngoài.

Tĩnh vương không thèm đáp lời, hôm đó tuy Triệu Quân Hạo truy đuổi thích khách nhưng chưa nhìn rõ mặt, nếu không nhận ra thì cho qua luôn đi. Quan trọng là Lãm Ngọc biến mất gần một ngày, hắn cũng không hy vọng ân nhân cứu mạng xảy ra chuyện gì.

– Còn một nơi, nhưng…không có sự đồng ý của công tử, không thể tới.

Tuyết Mai lên tiếng, nếu tiểu thư vẫn mất tích, nàng sẵn sàng xông vào Thuỷ Nhược các. Lý Liên Thành cùng Triệu Quân Hạo đang định tra hỏi thì nhân vật chính đã bước ra trong sự kinh ngạc của mọi người.
Lãm Ngọc một thân phong trần mệt mỏi đi tới, bạch y bị xé rách một mảng, màu đỏ sậm cùng bùn đen nhuốm kín từ cổ đến chân, vết thương trên bụng đã thấm máu ra phần băng gạc mới tinh. Lý Liên Thành vốn quen vẻ phong tao văn nhược của nàng nên bị sát khí ghê người kia làm chấn động. Triệu Quân Hạo ồ lên trầm trồ, bị nàng quắc mắt mới rụt cổ lại:

– Lãm Ngọc, ngươi trông còn thảm hơn lúc ta rời đi nữa. Đừng nhìn ta như vậy, chính là tên thị vệ của ngươi lôi ta ra từ trong chăn mỹ nhân hỏi tung tích công tử nhà hắn. Còn tên kì quái kia… theo đuôi bọn ta.

Nhận được lí do chính đáng, Tần Giai Nhiên bắn ánh mắt lạnh lẽo sang phía người còn lại. Hôm nay hắn lành lặn, không gãy tay cụt chân thì mò đến đây làm gì?

– Ta đến thăm ngươi.

– Được, đa tạ hảo ý. Cửa bên kia, không tiễn.

  Lý Liên Thành mặt dày đi theo nàng vào nhà, lông mày nhướng lên nhìn trời, ý bảo đã khuya rồi. Tần Giai Nhiên không còn sức so đo với hắn, sai Tuyết Mai sắp xếp phòng cho hai vị khách bất đắc dĩ kia.

Tắm rửa sạch sẽ, Tần Giai Nhiên lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được. Nàng khoác thêm áo ngoài, dạo một vòng ra bờ hồ ngắm trăng. Hôm nay trời đặc biệt quang đãng, ánh sáng yếu ớt phủ xuống mặt nước làm nó lóng lánh như dát bạc.

  Tần Giai Nhiên nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, hắc y nhân ăn mặc chỉnh tề đi tới chào hỏi. Nàng gật đầu đáp lại, tiếp tục công việc nhìn vào khoảng không. Lý Liên Thành hiếm khi chủ động bắt chuyện:

– Ta không ngờ Lãm công tử lại mạo hiểm giúp Triệu Quân Hạo. Chuyện Lĩnh Nam hầu phủ, ngươi nghĩ thế nào?

Tần Giai Nhiên cố gắng không tỏ rõ sự chán ghét của mình, miễn cưỡng mở miệng:

– Quân muốn thần sống, thần sẽ sống. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Hoàng thượng chỉ cảnh cáo Lĩnh Nam hầu phủ, hắn sợ làm quá sẽ bức người không phản thành phản thật, tiện tay thị uy quyền lực một chút. Muốn dùng Kỳ vương kìm hãm Tĩnh vương, nhưng đến vai ngư ông đắc lợi cũng sắm chưa xong. Chậc, ấu trĩ.

Lý Liên Thành sửng sốt, rốt cuộc người này còn bao nhiêu bản lĩnh đang che giấu? Ngay cả những mưu sĩ trong phủ cũng không dám đưa ra suy nghĩ như vậy, hắn bật cười:

– Ta cam bái hạ phong. Lãm công tử không chỉ uyên bác, lá gan so với hùm còn to hơn. Những lời phạm thượng này nếu ta truyền ra ngoài, cẩn thận cái đầu của ngươi.

– Ngươi nghĩ ta chỉ cứu người thôi sao? Muốn thử khả năng dùng độc của bổn thần y không?

  Bị nhìn bằng ánh mắt khinh khỉnh, Lý Liên Thành liền nổi hứng tò mò, Lãm Ngọc biết rõ bí mật của Kỳ vương, có vẻ có giao tình với Lĩnh Nam hầu, lại sở hữu nguồn thông tin nhanh nhạy như vậy, chẳng lẽ…

– Lãm đệ thực sự không biết ta là ai sao?

  Tần Giai Nhiên có chút không vui với cách xưng hô của hắn, nhướng mày:

– Ta có nên biết không?

   Lý Liên Thành lắc đầu. Hắn chắc chắn Lãm Ngọc sẽ không biến thành kẻ nịnh bợ vì địa vị tiền tài, nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện tranh giành quyền thế hắn ta đều lộ rõ vẻ khinh thường, có lẽ không muốn dính đến giới vương tôn quý tộc.
   Dù miệng nói vậy nhưng Tần Giai Nhiên vẫn đảo lại tất cả nhân vật mà mình quen, nàng biết mặt toàn bộ hoàng tử cùng phần lớn thân vương, không có hắc y nhân trong số đó.

– Hai chữ Lãm đệ từ miệng ngươi nghe rất chướng tai. Cứ như thường lệ là được.

– Ta với ngươi cũng coi như người quen, suốt ngày cứ công tử này công tử kia phiền lắm. Nhìn ngươi ít tuổi hơn ta, sau này gọi ta là Lý huynh, thế nào?

  Lý huynh? Tần Giai Nhiên giật giật khoé mắt, nàng có thể gọi Triệu huynh, nhưng riêng đối với hắc y nhân trời sinh mất thiện cảm, không thể.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN