Nơi mình dừng chân
Part 16:
_ Trước đây, trong tôi không có khái niệm về cà phê cho đến khi gặp cô ấy.
Tôi không nói gì, mà biết nói gì bây giờ. Tình yêu của anh đẹp thật nhưng cũng đau đớn thật. Giá mà người ta đi mang theo những hồi ức khi ở bên nhau thì tốt biết mấy.
Sau khi Tử Phong mang cà phê lên, Trương Kỳ bắt đầu giảng bài cho tôi. Anh ta giỏi thật, những gì tôi hỏi anh ta, anh ta đều biết. Lúc tôi làm bài thì anh lấy sách trên kệ để đọc và nhâm nhi ly cà phê. Hai người cứ như vậy cho tới khi tôi làm bài xong. Tôi nhìn đồng hồ đã 9h, tôi định gọi anh nhưng khi ngẩng mặt lên thấy anh đang đăm chiêu, tôi không nỡ gọi. Ly cà phê đã nguội đi như gương mặt anh bây giờ vậy. Khuôn mặt ấy quá đẹp, gương mặt mang cảm giác thư thái, dễ chịu. Bỗng hình ảnh đôi mắt ấy hiện lên trong đầu tôi. Rốt cuộc là như thế nào?
Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài xe cộ đã vơi dần, chỉ còn những con người bé nhỏ d đang đi bộ trên vỉa hè. Cái cảm giác ngồi nhâm nhi ly cà phê trên cao nhìn xuống con đường buổi tối ngập ánh đèn, thật hạnh phúc nhưng cũng thật cô đơn. Không hiểu vì sao hạnh phúc và cũng không hiểu vì sao cô đơn.
_ Em thật sự…
Tôi hơi giật mình, quay sang nhìn anh. Anh đang hướng mắt ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt mang vẻ vương vấn buồn.
_ Hả?
_ Em xong rồi à, về thôi.
_ Vừa nãy anh định nói gì đó.
_ Không có gì, mau về thôi.
_ Vậy để tôi đi gọi Tử Phong.
Tôi dọn sách vở sau đó đi kêu Tử Phong.
_ Này Tử Phong, cậu tan làm chưa, về thôi.
_ Lát nữa tớ mới về được.
_ Tớ gửi tiền cà phê.
_ Anh Trương Kỳ trả rồi.
_ Vậy tớ về trước, lát cậu về cẩn thận nha.
Buổi học hôm nay hiệu quả đấy chứ. Mà công nhận anh ta giỏi thật, cái gì cũng biết. Dọc con đường bao phủ ngập ánh đèn vàng, ánh sáng lung linh, huyền ảo. Giữa hai con người đang đi trên vỉa hè có cảm giác thật ngượng ngùng. Tôi tự hỏi bản thân, không biết đã bao lâu tôi chưa có cảm giác tự do, thanh thản như vậy. Bầu trời đầy sao lung linh, xếp thành các hình thù khác nhau. Đắm chìm trong không gian ấy, tôi bật lên thành tiếng:
_ Anh có thấy bầu trời thật đẹp không?
_ …
_ Giá mà ngày nào cũng có cảm giác yên bình như thế này thì thật tốt nhỉ?
_ Vậy từ bây giờ, buổi tối nào cũng học, được không? Nế học mỗi ngày thì ngày nào em cũng sẽ được đi bộ ngắm sao như thế này.
_ Tôi chẳng hiểu mẹ tôi thích anh ở điểm gì nữa.
Anh ấy cười. Lúc tôi lén nhìn anh, anh đang nhìn lên bầu trời. Anh cười nhẹ nhàng, nói cũng nhẹ nhàng:
_ Đẹp thật!
P/s: Part này cũng thật nhẹ nhàng :))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!