Nơi mình dừng chân
Part 15:
_ Nhà anh cách nhà tôi hai trạm xe buýt, có thể hiểu là anh đi xe buýt tới nhưng anh không có phương tiện đi lại nào à?
_ Có, chỉ là em không biết thôi.
_ Hôm ở nhà anh, tôi có thấy đâu.
_ Chẳng lẽ tôi phải mang ra giới thiệu cho em à?
Đột nhiên Tử Phong chen ngang:
_ Cậu đến nhà anh ấy khi nào vậy?
Lúc này tôi mới giật mình, phải trả lời sao đây?
_ Em ấy đến hôm trước để lấy tập tài liệu photo.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tự nhiên chói mắt quá, phía trước là một chiếc xe lao tới với một tốc độ cao. Tôi nheo mắt lại, lấy tay che trước mặt. Người tôi chao đảo, bị một cánh tay kéo mạnh và nhanh. Tôi có thể cảm nhận được sức gió khi chiếc xe kia phóng qua, khoảng cách rất gần, gần lắm, chỉ một chút nữa là chiếc xe đó sẽ đâm vào tôi.
Lúc tôi mở mắt ra, Tử Phong đang ngồi dưới đất, may mắn không sao, vậy người đang ôm tôi là… là Trương Kỳ. Tôi ngước lên thấy ánh mắt anh đang hướng theo hướng chiếc xe kia. Khuôn mặt ấy tôi chưa từng thấy từ anh, là ánh mắt lạnh lẽo, không phải ánh mắt mọi khi tôi thường thấy. Tôi hơi cựa quậy, anh ấy buông tôi ra. Tôi cúi xuống, nhìn sắc mặt của Tử Phong không ổn lắm.
_ Tử Phong, cậu sao vậy?
_ Là chiếc xe đó.
_ Hả?
_ Là chiếc xe lần trước gây tai nạn cho tớ rồi bỏ chạy.
Như vậy là sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ người ta muốn giết Tử Phong hay sao? Nhưng Tử Phong thì liên quan gì tới chiếc xe đó, hay có chuyện gì mình chưa biết? Có điều gì đó không ổn. Trương Kỳ quay ra với chúng tôi:
_ Đi thôi.
Tử Phong đứng dậy rồi ba người đi tiếp. Tôi vẫn không sao dứt bỏ được cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.
_ Em sợ sao?
_ Em ổn.
Tôi chợt nhận ra, không phải chuyện này quá trùng hợp sao. Hôm Tử Phong bị tai nạn Trương Kỳ cũng có mặt, hôm nay cũng như vậy, y hệt hôm đó. Chẳng lẽ là liên quan đến Trương Kỳ? Còn ánh mắt ấy, làm sao đây?
Đến quán cà phê, Tử Phong đưa chúng tôi tới một căn phòng cách âm, bên trong khá rộng rãi, có một số người đã ở đó, họ đều lặng lẽ làm việc, không gian cách biệt với sự ồn ào tấp nập bên ngoài. Chúng tôi chọn chiếc bàn gần cửa sổ, từ bên trên có thể nhìn thấy toàn thành phố về đêm. Tử Phong hỏi:
_ Hai người có muốn dùng gì không?
_ Capuchino.
Tôi và Trương Kỳ đồng thanh nói.
_ Vậy hai người đợi chút nha.
Tôi lấy sách vở ra, nhìn lại một lượt bài tập. Anh tiện tay cầm tập của tôi lên xem. Đột nhiên anh hỏi:
_ Em thích capuchino à?
_ Tôi từ nhỏ đã thích cà phê rồi, có thể uống nhiều đến mấy cũng không chán. Từ khi biết tới capuchino thì hầu như ngày nào cũng uống.
_ Uống nhiều không tốt.
_ Tôi cũng biết vậy. Còn anh, anh cũng thích nó sao?
_ Tôi không thích, là cô ấy thích.
P/s: Làm sao đây :(((
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!