Nơi mình dừng chân - Part 20:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Nơi mình dừng chân


Part 20:


Vẫn là cái tâm trạng thất thần ấy, tôi cứ nhìn đồng hồ từng phút trôi qua. 7h tối, tôi ra khỏi nhà để đến nhà Trương Kỳ học. Đã là buổi tối nhưng hơi nóng dưới lòng đường bốc lên vẫn khiến người ta thấy khó chịu. Tôi- một con người luôn thích đi bộ mà còn không chịu nổi. Tôi có nên làm theo lời Tử Phong nói hay không?
Bỗng nhiên phía xa có một người vẫy tay về phía tôi, dưới ánh đèn vàng tôi nhận ra đó là Trương Kỳ. Sao hôm nay anh lại tới đây nhỉ? Không ngờ người con trai này lại là người đã quan tâm, chăm sóc tôi suốt 1 năm qua khi tôi chuyển nhà tới đây.
_ Tiểu Mỹ, tối nay anh đưa em tới một nơi.
_ Nhưng còn học…
_ Không sao, em cũng sắp trở lại trường rồi, nghỉ ngơi chút đi, cả kì nghỉ hè em đều học rồi còn gì.
Tôi hơi lưỡng lự.
_ Vậy cũng được.
Cả quãng đường, anh đều không nói gì về chuyện hôm qua. Khoảng 10 phút sau chúng tôi đến nơi. Nơi anh đưa tôi đến là quảng trường trung tâm thành phố. Vào buổi tối, nơi đây rất đẹp. Giữa quảng trường là một cái hồ, xung quanh được xây bằng đá cẩm thạch, bên dưới có ánh đèn đủ màu sắc. Mọi người ra đây hóng mát khá đông. Đột nhiên Trương Kỳ đặt hai tay lên vai tôi.
_ Đẹp không?
_ Rất đẹp. Cảm ơn anh đã đưa em đến đây.
_ Em vui là được rồi.
Nơi này rất rộng, tôi đi bộ mãi vẫn chưa hết một vòng.
_ Em ngồi đây đi, anh đi mua nước, em muốn uống gì?
_ Capuchino.
_ Bây giờ uống capuchino sao?
_ Em quen rồi.
_ Vậy đợi anh.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, nhìn theo bóng lưng của anh. Có một số cô gái lấy điện thoại chụp trộm anh. Tôi cũng lén chụp một bức. Thật đẹp. Hay là, tôi nên cho anh một cơ hội? Tôi bất giác bật cười, ánh mắt vẫn hướng về bóng lưng của anh.
Bỗng có một chiếc xe con lao tới, dừng đột ngột trước mặt anh. Cứ thử nghĩ nếu Trương kỳ không dừng lại ngay thì sẽ bị như thế nào khiến tôi nổi hết da gà. Chiếc xe màu đỏ, bóng loáng, trông thật sang trọng. Cánh cửa xe bật mở, hai bên hai con người bước ra, một nam một nữ. Không am hiểu về đồ hiệu cũng biết trên người họ không có gì ngoài hàng hiệu. Mọi người dần tụ tập lại chỗ đó. Ai cũng nói họ thật đẹp đôi, thật hoàn hảo. Mọi người thấy họ bước ra đã bắt đầu xì xầm.
Tôi hướng tới đám đông đi đến, mãi mới len lên được. Trương Kỳ đứng đấy, tay đút túi quần. Gần chết đến nơi rồi mà còn tỏ ra thần thái.
Người con trai kia bước đến trước mặt Trương Kỳ, theo sau là người con gái kia. Người con trai lên tiếng trước:
_ Trương Kỳ, lâu rồi không gặp.
Trương Kỳ không hề đáp lại. Anh quay lưng định bỏ đi thì người con trai đó cản lại.
_ Chẳng lẽ giữa chúng ta không có gì để nói với nhau sao?
_ Tôi không có.
P/s: ^_^
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN