Tôi sẽ cưới - Chương 4 - Chuyện cũ nên quên đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Tôi sẽ cưới


Chương 4 - Chuyện cũ nên quên đi


Một bàn đồ ăn nhiều như vậy cũng chỉ có Trương Lệ một mình ăn, còn cô từ lúc bước vào tiệm đồ cay à không phải nói là từ lúc ra khỏi nghĩa trang đầu óc cứ như ở trên mây vậy. Có khi Trương Lệ còn tưởng rằng mình đang nói chuyện với không khí. Có nói cô cũng không đáp hỏi cũng không trả lời.

“Này Bạch Cốt Tinh sao cậu không ăn? Sao vậy, đồ ăn không ngon? ” thấy cô cứ thẫn thờ Trương Lệ liền hỏi.

Cô cười cách máy móc :” Không có, chỉ là tớ thấy không có khẩu vị. “

“Không cười được thì không cần miễn cưỡng, cậu như vậy còn xấu hơn cả khóc nữa”.

Cô im lặng không nói gì, đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn ra ngoài. Cách một con đường cô nhìn thấy những bông hoa cẩm chướng trắng, hồng, tím đang khoe sắc rực rỡ dưới ánh mặt trời vàng tươi.

Trong tâm trí cô lại vang lên câu nói quen thuộc: “Cậu biết không, cậu rất giống những đoá hoa cẩm chướng này. Đặc biệt là cẩm chướng trắng đấy “. Đấy là câu nói mà Mạc Tề Phi nói với cô nhiều nhất khi đi qua những cửa hàng hoa. Mỗi lần như vậy cô đều hỏi “Giống chỗ nào ?” . Nhưng anh chỉ cười rồi nói : “Sau này nhất định sẽ nói cho cậu biết “.
Nhưng cô nào biết rằng sẽ không có sau này và cô cũng sẽ không bao giờ biết được cô và hoa cẩm chướng trắng giống nhau ở đâu.

“Hiểu Phù! Hiểu Phù! Này….. ” Lệ Lệ khua khua tay gọi cô.

“Hả .?? ” Cô giật mình.
“Hiểu Phù này…. “
“Hửmk.??” Mạnh Hiểu Phù nghi hoặc nhìn Trương Lệ. Quen biết bao lâu nay cô chưa từng thấy cô ấy ấp úng như thế bao giờ.

“Hiểu Phù à, chuyện cũng qua lâu như vậy rồi cậu cũng nên quên đi. Dù sao cái chết của Mạc Tề Phi năm đó cũng không phải lỗi do cậu mà đúng không? Thế nên đừng tự trách mình nữa. “

Cô lại cứ thế im lặng không phản kháng cũng không hưởng ứng. Biểu hiện này của cô thật làm Trương Lệ không sao hiểu nổi.

Cô lại nói tiếp:
“Hiểu Phù, nghe mình nói, hãy quên cậu ấy đi, quên những gì đã xảy ra trong quá khứ đi, tìm một người đàn ông thật tốt rồi bắt đầu một mối quan hệ mới, tớ nghĩ như vậy sẽ tốt hơn cho cậu. “

Mạnh Hiểu Phù vẫn cứ như vậy cúi đầu vân vê chiếc khăn trải bàn.

“Cậu biết không, trước đây mình cũng như cậu vậy, không chịu buông bỏ quá khứ cứ cố chấp ôm lấy nỗi đau của chính mình rồi tự mình làm khổ mình. Nhưng sau này tớ hiểu được rằng mỗi người ai cũng có số phận riêng được Thượng Đế sắp đặt sẵn. Chính vì thế Mạc Tề Phi số phận của cậu ấy dừng lại ở tuổi 17 còn cậu, ông trời đã định cậu phải tiếp tục chiến đấu thì phải chiến đấu đến cùng bởi vì cậu có cuộc đời của cậu. Cậu còn ba mẹ mà không phải sao?.

Thật ra đúng hay sai, nhớ hay quên rốt cuộc cũng chỉ là một chấp niệm mà thôi.

Cậu đấy cũng nên nghĩ thoáng hơn một chút
Đừng tự trách mình nữa. Cậu như vậy chỉ khiến ba mẹ lo lắng, đau lòng. Mạc Tề Phi trên trời có lẽ cũng mong cậu bỏ qua đoạn kí ức này mà sống thật tốt.
Hiểu Phù à…. “

Cô gượng cười :”Ừ, tớ biết rồi”.

Nhưng sau nụ cười ấy dường như là ánh mắt u sầu, phiền não cùng đau khổ, nhưng nó chỉ hiện lên một giây ngắn ngủi mà thôi. Nhưng ánh mắt đó vừa hay lại bị Dương Gia Huân vừa bước vào bắt được. Tuy nhiên nó lại khôi phục lại vẻ hoạt bát, đẹp đẽ ban đầu khi mà cô nói chuyện với Trương Lệ, giống như những lần anh bắt gặp trước đây.

Anh thật tò mò muốn biết đôi mắt ấy còn biết nói bao nhiêu điều nữa. Anh càng muốn biết hơn là chuyện gì có thể làm cho cô mang đôi mắt bi thương, buồn bã như vậy suốt mười mấy năm trời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN