Chỉ là vai phụ - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Chỉ là vai phụ


Chương 8


Trời gần sáng Mễ Đóa mới chợp mắt được một chút vì chờ Vương Tử Vũ suốt cả đêm. Nhưng lại bị Đinh Lãm đánh thức bằng những tiếng chuông điện thoại liên hoàn. Mễ Đóa nổi cáu ném hết gối xuống đất rồi với tay lấy điện thoại: “Alo, cậu gọi gì mà lắm vậy?”

Đinh Lãm nhìn qua kính chiếu hậu trên xe để sửa sang lại đầu tóc rồi nói: “Ra đi, tớ đang ở trước cửa rồi.”

Mễ Đóa chợt nhớ ra cuộc hẹn sáng nay của Đinh Lãm liền vội vàng cúp máy, sau đó mệt mỏi đi vào nhà vệ sinh, tân trang lại nhan sắc nhợt nhạt rồi uể oải đi thay quần áo. Tâm trạng còn chưa tốt hơn chút nào lại gặp ngay cảnh tình cảm của đôi uyên ương ngoại tình kia. Mễ Đóa vốn chẳng muốn quan tâm gì đâu, nhưng những hành động cố tình áp sát lấy Vương Tử Vũ của Kỳ Anh đúng là làm cho Mễ Đóa thấy vô cùng chướng mắt mà. Bọn họ rốt cuộc đang coi cô là cái gì vậy? Là không khí hay sao? Mễ Đóa ngao ngán thở dài rồi đi đến trước mặt hai người bọn họ, cố tỏ vẻ bình thản nói:

“Tiểu Vũ, hai người cả đêm qua bên nhau vẫn còn chưa đủ thì cứ tiếp tục quấn lấy nhau đi. Nhưng anh cũng đừng ngoại tình quá công khai trước mặt vợ anh như thế chứ?”

Nói rồi cô đi thẳng ra ngoài, cũng không quên liếc xéo Kỳ Anh một cái. Nếu như Kỳ Anh vẫn muốn đấu với cô, nhất định cô sẽ đấu đến cùng, bởi vì cô có một lòng tin, dù là trước đây hay sau này, cô ta cũng không thể thắng được cô. Lên xe của Đinh Lãm, cô liền nhắm mắt lại một phần là vì mệt, còn một phần là vì muốn che đi cảm xúc hỗn loạn trong đôi mắt. Cô cũng không hỏi Đinh Lãm muốn đưa cô đi đâu vì có hỏi, cậu ta cũng không nói. Cho dù bây giờ cậu ta có bắt cóc cô đi bán thì cô cũng chẳng quan tâm nữa. Đến nơi, Đinh Lãm lay lay người Mễ Đóa để đánh thức cô dậy sau đó xuống mở xe cho cô. Trước mắt Mễ Đóa bây giờ là một tiệm bánh ngọt được trang trí giống như bài vẽ về ước mơ năm lớp 10 của cô. Cô không ngờ, tiệm bánh đó lại ở ngay trước mắt cô. Đinh Lãm mở cửa tiệm rồi kéo tay cô vào trong rồi nói:

“Tớ vốn định tặng hôm sinh nhật cậu, nhưng lúc đó lại có quá nhiều chuyện xảy ra.”

Đúng là lúc đó rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng căn bản là Mễ Đóa đang bận chìm đắm vào phong cách trang trí của tiệm bánh nên cũng chẳng để tâm đến câu nói vừa rồi của Đinh Lãm. Nó hoàn toàn giống với những gì cô nói với Vương Tử Vũ nhưng sao người biến nó thành sự thật lại là Đinh Lãm chứ? Trang trí theo phong cách dễ thương có anime, chủ đạo là màu hồng, có hai tầng, tầng một là cửa hàng, tầng hai có phòng gác mái. Mễ Đóa không ngờ nó lại xuất hiện ngay trước mắt cô vào lúc tâm trạng cô đang không tốt như vậy.

“Tại sao cậu lại biết tớ thích một tiệm bánh như thế này?” – Mễ Đóa quay sang nói.

“Năm lớp 10, buổi học vẽ đầu tiên, cô giáo nói hãy vẽ về ước mơ của mình, cậu đã vẽ một tiệm bánh và nói muốn làm chủ một tiệm bánh vì muốn được ăn bánh thỏa thích.” – Đinh Lãm nhìn Mễ Đóa nói sau đó ấn Mễ Đóa xuống ghế rồi lấy bánh kem ra cho Mễ Đóa. – “Không phải cậu nói bánh kem chính là một phần cuộc sống của cậu sao? Tớ đã dựa vào đó để trang trí tiệm theo phong cách ngọt ngào dễ thương đó.”

Vế trước là thật nhưng vế sau thì không đúng cho lắm. Đinh Lãm đã nghe lén được cuộc nói chuyện của Mễ Đóa và Vương Tử Vũ nên mới biết rõ về giấc mơ của Mễ Đóa như vậy. Kể từ đó, Đinh Lãm đã coi ước mơ của Mễ Đóa là ước mơ của mình, bằng mọi cách, cậu phải thực hiện được nó. Cậu đã kiên trì học làm bánh kem, thứ mà cậu ghét nhất trên đời.

“Ngon không?” – Đinh Lãm hỏi.

“Ừ.” – Mễ Đóa lạnh nhạt trả lời.

“Chỉ ừ thôi sao, không thể chân thành hơn sao?” – Đinh Lãm có chút thất vọng nói.

“Tiểu Vũ làm vẫn ngon hơn cậu.” – Mễ Đoá ăn được hai miếng rồi hạ dĩa xuống. Có lẽ vì ăn quen đồ ăn của Vương Tử Vũ làm rồi nên ăn những cái khác có vẻ không ngon miệng. Giống như lần ăn gà, mặc dù Mễ Đóa ăn rất nhiều nhưng cô lại không có cảm giác gì là đang ăn cả, cứ ăn trong vô thức mà thôi.

“Trừ tiền ra, tớ có gì không bằng Vương Tử Vũ chứ?” – Đinh Lãm cúi mặt xuống hỏi nhưng một lúc vẫn không thấy Mễ Đóa trả lời liền ngẩng đầu lên. Cậu hoảng hốt chạy đến bên Mễ Đóa khi cô đang ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, hơi thở gấp gáp, mồ hôi như mưa. – “Tiểu Đóa, cậu sao vậy?”

Mễ Đóa ôm bụng, đau không nói lên lời. Ngay cả bản thân cô cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, cô chỉ biết sau khi ăn bánh xong, cảm giác rất khó chịu thôi. Đinh Lãm vội vàng chạy bế Mễ Đóa lên rồi đưa tới bệnh viện. Sau hơn một tiếng cấp cứu, Mễ Đóa cuối cùng cũng được chuyển sang phòng điều dưỡng. Đinh Lãm nhìn Mễ Đóa sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt liền không khỏi trách bản thân. Cậu đau khổ ngồi xuống ghế, ký ức hồi nhỏ lại ùa về trong tâm trí cậu.

Năm đó cậu năm tuổi, hồi đó cậu cũng giống Mễ Đóa, rất thích ăn bánh kem, lần nào đi học về cũng đòi mẹ mua bánh kem. Hôm đó gần nhà cậu có một quán bánh kem mới mở, hương thơm của nó như có một thứ sức mạnh vô hình hút cậu lại vậy. Cậu cứ nằng nặc đòi mẹ mua bánh ở quán đó cho cậu. Về đến nhà, cậu ăn thấy nó rất ngon nên mẹ cậu ăn cùng, cậu liền bón một miếng cho mẹ cậu nhưng lúc đó mẹ cậu cứ lắc đầu như ý muốn nói không ăn. Cậu giả vờ giận dỗi nói:

“Mẹ hết thương Tiểu Lãm rồi đúng không? Nếu thương Tiểu Lãm, mẹ sẽ ăn cùng Tiểu Lãm.”

Mẹ cậu vì muốn cậu vui nên đã ăn một miếng. Sau đó Đinh Lãm thấy sắc mặt mẹ cậu tái nhợt lại và mẹ cậu ngã xuống sàn nhà, hơi thở hổn hển, cả người nằm co cắp trên sàn. Cậu lúc đó chỉ biết ngồi khóc cho đến lúc ba về. Lúc đó cậu mới biết mẹ cậu bị dị ứng nặng với hạnh nhân, chỉ cần ăn một chút xíu thôi cũng đã nguy hiểm đến tính mạng rồi. Kể từ đó cậu ghét bánh kem đến tận xương tuỷ, bởi vì bánh kem đã cướp đi người phụ nữ cậu yêu nhất. Nhưng vì người con gái cậu yêu lại thích bánh kem, nên cậu đã cố dồn nén cái quá khứ đáng sợ đó vào sâu trong lòng và lừa dối ba cậu để học làm bánh kem rồi mở một cửa hàng bánh kem nữa.

Lúc nãy, khi nghe bác sĩ nói Mễ Đóa bị dị ứng với hạnh nhân, nếu như cậu mà đưa đến trễ một chút nữa, có lẽ sẽ không kịp nữa. Lúc đó cậu thực sự rất sợ. Đinh Lãm nắm chặt tay của Mễ Đóa rồi cắn môi ngăn tiếng khóc phát ra rồi nói:

“Mễ Đóa, cậu có biết cậu làm tớ sợ lắm không? Mẹ tớ chết vì ăn bánh kem hạnh nhân ngay trước mặt tớ, còn cậu cũng vì bánh kem hạnh nhân mà suýt mất mạng trước mặt tớ. Cậu nói tớ phải tha thứ cho bản thân mình như thế nào đây?” – Đinh Lãm hôn lên bàn tay gầy guộc của Mễ Đóa một lúc lâu sau đó lau nước mắt đi rồi nói. – “Tại sao cậu lại ngốc đến vậy? Mẹ tớ vì không thể nói được nên không giải thích, còn cậu biết rõ bản thân không ăn được hạnh nhân, lại có thể nói được nhưng sao lại không nói. Tại vì hạnh nhân là đồ Vương Tử Vũ thích sao? Cậu đến bao giờ mới biết lo lắng cho bản thân đây. Hay là cậu muốn tớ sống cả đời trong ân hận?”

Ngừng một lúc để kiềm chế cảm xúc, Đinh Lãm nói tiếp:

“Sau cái chết của mẹ, cả tớ và ba đều rất ghét bánh kem. Nhưng vì cậu, tớ đã lén lút đi học bánh kem, lừa dối ba tớ để mở một cửa hàng bánh kem. Tớ làm mọi thứ vì cậu, cậu có thấy cảm động không?” – Đinh Lãm cười buồn rồi đứng dậy hôn lên trán Mễ Đóa nói tiếp. – “Cậu tất nhiên là sẽ không cảm động rồi, vì người duy nhất khiến cậu cảm động cũng chỉ có Vương Tử Vũ mà thôi.”

Đan Sa đứng ngoài nghe Đinh Lãm nói mà không biết bản thân khóc từ lúc nào. Lúc nãy cô đến để kiểm tra sức khỏe, vô tình thấy Đinh Lãm bế Mễ Đóa chạy vào nên đã đi theo nhưng chỉ đứng từ xa nhìn. Cô thật không ngờ Đinh Lãm đáng ghét của mọi ngày lại trải qua một quá khứ đau lòng như vậy. Đan Sa cất điện thoại vào túi xách rồi quay lưng đi: ‘Nam phụ đáng thương si tình hoá ra không chỉ tồn tại trong phim mà có cả ở ngoài đời sao?’

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN