Chỉ là vai phụ
Chương 18
“Em chỉ muốn nấu cơm cho anh ăn thôi, em muốn nấu cơm giỏi như Kỳ Anh để anh không chạy qua bên đó.”
Vương Tử Vũ nghe vậy liền xoa đầu cô, giọng nói của anh có phần ấm áp lạ thường:
“Đừng vào bếp nữa, nó có thể làm em bị thương.”
Mễ Đóa bất ngờ ngẩng mặt lên nhìn anh, cô cứ ngỡ mình nghe nhầm bởi vì cô đã quen với sự lạnh nhạt của anh rồi. Nhưng có khi là cô nghe nhầm thật bởi vì Vương Tử Vũ lúc này đã rút tay lại, ánh mắt anh nhìn xung quanh rồi lạnh nhạt nói:
“Dọn ngay lập tức.”
Nói rồi anh quay người đi lên phòng còn Mễ Đoá lại xị mặt xuống, lúc nãy chắc chắn cô nghe nhầm thật rồi. Vương Tử Vũ làm sao có thể ấm áp với cô như ngày trước được cơ chứ?
Trong khi Mễ Đoá đang vất vả thu dọn tàn cuộc thì Đinh Lãm cũng đang bị dày vò bởi sự càm nhàm của Đan Sa. Chỉ là cậu lại trượt cả ba môn thi lại thôi mà, có gì đáng nói đâu sao mà Đan Sa cứ nhắc đi nhắc lại hoài vậy. Đinh Lãm quay sang trợn mắt nhìn Đan Sa quát:
“Câm miệng.”
Đan Sa giật mình đưa tay lên ôm tim rồi nhìn Đinh Lãm với ánh mắt trêu ngươi:
“Đinh thiếu gia tưởng tài giỏi lắm, thi đến lần thứ hai vẫn trượt.”
“Nói đủ chưa, đủ rồi thì biến.”
“Tất nhiên là chưa đủ rồi. Tôi nói anh nghe…”
“Cô muốn nói thích tôi à? Vậy thì xin lỗi, tôi cực kỳ không thích cô.” – Đinh Lãm chặn lời Đan Sa nói.
Đan Sa chỉ định nói “Tiểu Đoá và Vương Tử Vũ bây giờ rất hạnh phúc, anh nên quên chị ấy đi” thôi chứ ai thèm thích cậu ta. Đan Sa hai tay chống hông, vênh mặt nói:
“Tôi có người yêu rồi, anh có tặng bản thân miễn phí cho tôi thì tôi cũng chẳng thèm.”
Lời nói của Đan Sa lại như một nhát dao cứa tiếp vào tim Đinh Lãm vậy. Hoá ra bản thân anh lại vô dụng đến vậy, anh suy cho cùng cũng chỉ là một món đồ thôi sao? Với Mễ Đoá anh chỉ là một món đồ rẻ tiền, còn với Đan Sa là một món đồ miễn phí không ai cần. Anh tự hỏi ‘Trên đời này còn ai coi tôi là một điều quý giá không?’.
“Anh…” – Đan Sa định hỏi xem Đinh Lãm có sao không khi thấy cậu tự nhiên đứng lặng người suy tư như vậy nhưng không ngờ cậu lại nói lời trêu tức với cô như vậy.
“Cô có người yêu sao? Chắc anh ta mù rồi nên mới yêu cô.”
“Vậy sao?” – Jun đi từ phía đối diện đến khoác vai Đan Sa rồi nhìn Đinh Lãm nói. – “Có thể tôi đúng là mù rồi, cho nên bây giờ mới tìm thấy đường đến trái tim cô ấy.”
Đinh Lãm đời này ghét nhất là phải đối diện với những đôi yêu nhau hạnh phúc bởi vì cậu quen chứng kiến tình yêu đau khổ rồi. Nhìn Jun và Đan Sa lúc này thật chướng mắt nhưng dù sao hai bọn họ cũng tìm thấy nhau rồi thì cậu cũng không đành ở lại phá đám. Nhưng trước khi Đinh Lãm quay người đi, Jun đã khoác vai Đan Sa quay đi trước rồi. Và có lẽ cuộc đời này, cậu cũng đã quen với việc bị bỏ lại phía sau rồi cho nên không cảm thấy hụt hẫng lắm. Dù suốt ngày cãi nhau với Đan Sa nhưng cậu vẫn luôn coi Đan Sa là người bạn thân. Thời gian qua, nếu không nhờ Đan Sa, có lẽ cậu đã rất cô đơn vì bị Mễ Đoá né tránh rồi.
“Cấm đến gần Đinh Lãm.” – Jun nhìn Đan Sa nói.
“Tại sao?”
“Anh không thích.” – Sau đó Jun chợt nhớ ra điều gì đó liền cười rạng rỡ nói. – “Chúng ta còn chưa kịp se duyên mà hai người đó đã đến với nhau rồi.”
“Anh thấy chúng ta có nên đổi nghề không?” – Đan Sa gật đầu nói, chính vì vậy mà mấy ngày nay cô suốt ngày bị Mễ Đoá bỏ quên.
“Ừ, anh thấy chúng ta khá hợp với thân phận ông Tơ bà Nguyệt đấy.” – Jun gật gù nói.
“Có nên đi mua đồ đến nhà họ chúc mừng không?” – Đan Sa hỏi.
“Nên để cho họ có không gian riêng.” – Jun nói.
“Nhưng em thấy chúng ta nên cứu Tiểu Đoá, em thấy bất an khi chị ấy vào bếp.”
Nghe hai chữ “vào bếp” Jun liền lo lắng rồi vội vàng lôi Đan Sa về khu biệt lập để nhờ bà Vương nấu đồ ăn cho. Nếu để Mễ Đóa vào bếp chắc chắn 100% là không có gì ăn được. Jun không mua đồ ăn ngoài là bởi vì từ trước đến giờ Vương Tử Vũ vẫn coi trọng nhất là sức khỏe của Mễ Đoá, do đó nếu bây giờ anh và Đan Sa mang đồ ăn mua từ bên ngoài chắc chắn sẽ bị vứt đi. (Au: Anh nhầm rồi, Vũ ca đã đưa Mễ Đoá ra ngoài ăn rồi.)
Sau khi Mễ Đoá thu dọn xong liền vác thân xác mệt mỏi lên phòng của Vương Tử Vũ, lý do vì phòng cô vẫn chưa sửa đèn. Bây giờ cô đã được nếm trải cảm giác mệt mỏi khi phải thu dọn tàn cuộc của bản thân rồi. Vậy mà từ trước đến giờ cô chỉ biết bày ra cho người khác dọn thôi. Thấy Mễ Đoá chuẩn bị nằm xuống giường, Vương Tử Vũ vội lấy cái khăn tắm đang vắt trên vai trùm lấy cô rồi bế cô thả vào bồn nước nóng đã chuẩn bị sẵn. Anh cũng định dọn hộ cô nhưng anh muốn để cô tự nếm trải cái mùi vị dọn dẹp một lần để xem lần sau cô còn dám phá nữa không?
Mễ Đoá nằm ngâm người trong làn nước ấm mà thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô ước cô và Vương Tử Vũ sẽ mãi mãi như bây giờ, không quá hạnh phúc nhưng lại yên bình. Mễ Đoá bật cười rồi nhắm mắt lại thư giãn, bỗng cánh cửa phòng tắm mở ra, Vương Tử Vũ đi vào nói:
“Đừng có ngủ quên.”
Mễ Đoá giật mình, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, dù hiện tại cô vẫn đang mặc quần áo nhưng anh cũng không nên tự đẩy cửa xông vào chứ? Trước khi cô đuổi anh ra thì anh đã đóng cửa ra ngoài rồi. Cô tắm một cách nhanh nhất rồi mặc quần áo để ra ngoài. Hình như bộ này không phải của cô, đúng hơn là lâu lắm rồi cô chưa mua quần áo mới. Có khi nào anh mới mua cho cô không, cô lớn rồi mà sao anh lại mua mấy kiểu đồ ngộ nghĩnh như vậy chứ? Nhưng mà cô thích. Mở cửa phòng tắm ra thấy Vương Tử Vũ đang nằm trên ghế sofa, cô liền nhẹ nhàng đi tới lấy chăn đắp cho anh. Chắc anh đang rất mệt cho nên khi ngủ mới nhăn nhăn như vậy. Mễ Đoá mỉm cười định cúi xuống định hôn anh bỗng anh mở mắt ra làm cô giật thót. Cô đứng bật dậy định chạy ra ngoài, nhưng lại bị anh túm lại, mọi thứ diễn ra như chớp mắt một cái đã chuyển cảnh vậy. Bây giờ cô đang ngồi trên chân anh, anh nhìn cô chằm chằm khiến tim cô càng lúc đập càng nhanh. Tiếp theo anh để cô ngồi xuống ghế rồi lấy máy sấy để sấy tóc cho cô làm tim cô cứ đập loạn nhịp không ngừng. Cô hỏi vu vơ:
“Tiểu Vũ, tại sao ngay từ đầu anh đã biết mọi chuyện không phải do em làm mà vẫn giận em?”
“Vì em không biết yêu bản thân.” – Anh trả lời ngay khi cô đặt dấu chấm hỏi cuối câu.
Anh giận cô không phải vì cô làm sai mà bởi vì những hành động của cô đều làm hại đến chính bản thân cô. Có lẽ cô không biết, anh còn thương cô hơn những gì người khác thấy.
“Vậy nếu bây giờ em đã biết yêu bản thân rồi anh sẽ yêu em chứ?”
“Đợi khi nào em yêu bản thân rồi chúng ta nói tiếp.”
Câu trả lời này của anh lại làm cô nhớ hè năm lớp 11, khoảng thời gian cô vừa mới nhận ra mình thực sự rất thích anh. Lúc đó cô vì giận anh đi chơi với Kỳ Anh không cho cô đi cùng nên đã bắt xe về quê bà nội để cả nhà láo loạn lên đi tìm. Đúng như cô nghĩ, người đầu tiên tìm thấy cô vẫn là anh, lúc đó là buổi hoàng hôn, cô đã hỏi anh khi anh vừa mới ngồi xuống:
“Tiểu Vũ, nếu mặt trời mọc ở phía Tây thì anh sẽ thích em chứ?”
“Đợi khi nào mặt trời mọc ở phía Tây anh sẽ nói. Còn giờ về cùng anh.”
“Mặt trời sẽ chẳng bao giờ mọc ở phía Tây, cho nên anh sẽ chẳng bao giờ yêu em.” – Cô cúi mặt xuống nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!