Chỉ là vai phụ
Chương 17
“Tiểu Đoá, sao vậy?”
“Không có gì. Chỉ muốn mua một chút đồ thôi.”
Đan Sa nhìn đống đồ trong xe đẩy chỉ biết lắc đầu. Đấy là một chút của Mễ Đóa sao? Nó nhiều đến mức có thể mở được một cửa hàng tạp hóa mini kìa. Sau khi mua đồ xong, Mễ Đóa lại đến nhà Vương Tử Vũ. Cô phải thay đồ trong tủ lạnh bằng đồ cô mua, cô không muốn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến Kỳ Anh ở trong nhà nữa. Ảnh chụp chung của anh và Kỳ Anh bị cô ném ra thùng rác hết, cả đồ ăn trong tủ cũng vậy, cô vứt hết không để lại một thứ gì. Tiếp theo cô đeo tạp dề để bắt đầu nấu ăn theo video hướng dẫn trên mạng.
Hai tiếng sau…
Vương Tử Vũ trở về, vừa mở cửa phòng khách, anh thấy sặc mùi khói cùng mùi cháy khét. Đi vào đến trong bếp thì rau cỏ, túi bóng các loại ngổn ngang khắp nơi. Trong không trung đang bị bao phủ bởi một bầu không khí đục đục giống như khói ở bột mì, Vương Tử Vũ nhìn Mễ Đóa sắp hóa thành công chúa rau xanh khiến anh cười không được mà khóc cũng không xong. Đây đúng là tiểu yêu tinh chuyên phá phách của anh đây mà. Cô sắp phá tan cái bếp nhà anh rồi.
“Em phá đủ chưa?”
Mễ Đóa giật mình, cô còn chưa nấu xong món nào mà anh đã về rồi. Cô dừng mọi hoạt động chạy ra tính đẩy anh ra ngoài liền bị anh quát:
“Đứng im đó.”
Anh tưởng cô chạy ra ôm mình nên mới quát. Nhìn người cô không chỉ rau dính khắp người mà còn đủ thứ khác nhìn không khác gì người vừa chui từ trong thùng rác ra cả. Mặt mũi thì dính bột mì tèm nhem hết cả. Anh lấy giấy ăn lau mặt giúp cô sau đó nhặt rau dính trên tóc cô rồi nói:
“Em định phá bếp hay sao?”
“Không có, em chỉ muốn nấu ăn cho anh thôi.” – Mễ Đóa cười cười.
“Phá đủ rồi thì lên tắm đi.” – Vương Tử Vũ lạnh nhạt nói.
“Rốt cuộc thì em quan trọng hơn hay cái bếp của anh quan trọng hơn?” – Mễ Đóa nhìn anh hỏi.
“Cái bếp.” – Anh trả lời không cần suy nghĩ.
Mễ Đóa bực tức quay lưng lên phòng để tắm rửa. Còn Vương Tử Vũ lại phải thu dọn bãi chiến trường của cô. Lúc nãy anh nói “Cái bếp” nhưng không phải cái bếp quan trọng mà nghĩa là cái bếp không quan trọng bằng cô, nhưng nó lại bị rút gọn một cách khiến cho người khác hiểu lầm. Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng cái bếp cũng tạm ổn, sau đó anh mở tủ lạnh ra để lấy đồ ăn nhưng trong tủ lạnh trống trơn. Lúc chiều, mẹ anh có hỏi anh mật khẩu để mang đồ ăn đến nhưng sao hiện giờ trong tủ lạnh lại chẳng có gì vậy. Đúng lúc đó Mễ Đóa đi xuống, cô thấy anh đứng cạnh tủ lạnh liền cười nói:
“Em vứt hết đồ ăn rồi, cả ảnh của anh và Kỳ Anh nữa. Em không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến chị ta ở trong nhà này.”
“Em biết đồ ăn đó là ai làm không?”
“Ngoài Kỳ Anh ra còn ai nữa.”
“Là mẹ đó. Mẹ lo em không được ăn uống đầy đủ nên đã làm cho em đấy.”
Nghe Vương Tử Vũ nói xong mặt Mễ Đóa méo mó đến khó coi. Nếu bà Vương mà biết cô vứt hết đồ ăn bà làm đi, chắc chắn bà sẽ cho cô vào nồi hầm mất. Vương Tử Vũ đưa cho Mễ Đóa một cái thẻ bằng bạch kim rồi nói:
“Gọi đồ ăn đi.”
“Ăn đồ ăn ngoài không an toàn.” – Mễ Đóa bắt chước cái giọng điệu ngày trước của anh.
“Vậy thì nhịn.”
Nói rồi anh đi lên phòng để tắm rửa còn Mễ Đóa cầm thẻ đi lên phòng. Đứng trước cửa phòng cô, cô mới chợt nhớ điện phòng cô vẫn chưa sửa cho nên đêm nay lại ở nhờ phòng của Vương Tử Vũ rồi.
Nửa đêm…
Bụng của cả hai cùng biểu tình không ngừng. Mễ Đóa lén lút quay sang nhìn anh, anh vẫn nằm quay lưng lại với cô. Cô thấy lạ khi anh không sang phòng làm việc ngủ nhưng như thế này cũng tốt. Tốt vì hai người có lẽ hơi giống một cặp vợ chồng nhưng cô vẫn chưa quên cái vụ lúc sáng anh mắng cô. Càng nghĩ càng thấy bực. Nếu không phải vì kế hoạch mai mối, có đánh chết hôm nay cô cũng không trở về đây để vừa phải nhịn đói lại vừa phải chịu bực bội như thế này. Cô ngồi dậy với tay lấy cái thẻ mà Vương Tử Vũ đưa rồi ném cho anh nói:
“Em đói rồi.”
Anh im lặng.
Mười phút trôi qua, anh vẫn không có động tĩnh gì, vẫn quay lưng lại với cô/ Cô bực mình nằm xuống giường tiếp tục quay lưng lại với anh. Vài giây sau đó, anh ngồi dậy rồi rời khỏi giường, cô giả bộ như không quan tâm nhưng khi anh vừa ra đến cửa cô liền ngóc đầu dậy hỏi:
“Anh đi đâu? Tìm Kỳ Anh sao?”
“Đi ăn.”
“Sao không rủ em?”
“Con gái thường không ăn khuya vì dễ tăng cân.”
“Em không sợ tăng cân.”
Nói rồi cô nhảy nhanh xuống giường rồi lao về phía anh. Đã rất lâu rồi cô mới cùng anh đi ăn ở ngoài như thế này. Cái cảm giác bình yên mang hương vị của hạnh phúc này, cũng đã lâu lắm rồi cả hai không cảm nhận được.
Mễ Đóa ước gì mỗi ngày của hai người đều trôi qua một cách êm đềm như bây giờ, không có đau khổ, không quá hạnh phúc và cũng không có Kỳ Anh.
Ngày hôm sau…
Mễ Đóa đang háo hức vì sắp được đi công viên chơi nhưng lại nhận lại sự thất vọng tràn trề. Bởi vì trụ sở bên Mỹ bỗng nhiên xảy ra chuyện, Vương Tử Vũ cùng Jun phải qua đó gấp để giải quyết. Mễ Đóa chán nản sang nhà Đan Sa, nhưng trái vẻ mặt chán nản của Mễ Đóa là vẻ mặt rạng rỡ của Đan Sa. Đan Sa véo má Mễ Đóa và tươi cười nói:
“Tiểu Đoá, em tỏ tình với Jun rồi.”
“Hả?” – Mễ Đóa ngạc nhiên nhìn Đan Sa, chuyện này là thế nào? Cô vốn lên kế hoạch đi chơi để cho Đan Sa có cơ hội tỏ tình nhưng không ngờ kế hoạch phá sản, Đan Sa cũng tỏ tình xong rồi.
Đan Sa kéo Mễ Đóa vào ghế rồi tươi cười nói:
“Tối hôm qua em đến tìm anh ấy, em nói ‘Em thích anh!’, anh ấy cười rồi nói ‘ừ’.”
Sao lại nhạt nhẽo đến vậy? Mễ Đóa nghe Đan Sa nói mà thấy khó hiểu, cái “ừ” của Jun nghĩa là sao? Rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý đây? Mễ Đóa thở dài, Jun đi theo Vương Tử Vũ lâu như vậy cuối cùng cũng bị lây cái tính keo kiệt lời nói của Vương Tử Vũ rồi. Nhưng nhìn Đan Sa vui như vậy chắc là Jun đã đồng ý rồi.
Những ngày sau đó, Đan Sa ngày nào cũng buôn chuyện cùng Jun và vứt Mễ Đóa sang một bên. Cô không thể gọi cho Đinh Lãm vì sau ngày hôm đó cô thực sự không muốn gặp lại Đinh Lãm nữa. Lúc ở trường có gặp mặt nhau, cô đều quay lưng đi thẳng. Nhưng mỗi ngày, cô đều dành thời gian để nhắn tin cho Vương Tử Vũ hai lần, nội dung chỉ có duy nhất một câu ba chữ “Em nhớ anh” nhưng không tin nào được Vương Tử Vũ hồi đáp. Cô cứ nghĩ anh chắc không nhớ đến cô đâu mà chỉ nhớ đến Kỳ Anh thôi. Nhưng sự thật có phải vậy không? Và sự thật ở bên kia quả cầu, Jun là người nắm rõ tình hình nhất. Jun thấy khi có tin nhắn, Vương Tử Vũ xem xong liền nở một nụ cười hiếm hoi mà lâu rồi cậu mới nhìn thấy. Hơn nữa Jun thấy tâm trạng gần đây của Vương Tử Vũ có vẻ tốt hơn bởi vì Vương Tử Vũ không xuất hiện cùng những đám mây đen xám xịt nữa mà đến cùng với một bầu trời trong xanh.
Jun nhìn Vương Tử Vũ:
“Cậu với Tiểu Đóa bây giờ có vẻ tốt lên rồi nhỉ?”
Vương Tử Vũ “ừ” một tiếng cho qua bởi vì chính anh cũng chẳng biết là tốt hơn hay chưa? Nhưng khi ở bên Mễ Đóa, Vương Tử Vũ mới tìm được cảm giác mà anh đã đánh mất. Anh chợt nhận ra, cảm giác đó trước giờ vẫn luôn đến từ Mễ Đóa, vậy mà anh lại hiểu nhầm nó đến từ Kỳ Anh. Có lẽ anh phải thử cảm nhận lại trái tim của chính mình rồi. Có lẽ chính vì sự nhầm lẫn đó mà anh đã mang đến sự việc như ngày hôm nay.
“Tiểu Đóa sẽ rất vui nếu như biết trong tim cậu từ trước đến nay chỉ có một mình em ấy.”
Nhưng anh vẫn chưa chắc chắn, trong tim anh trước giờ có phải chỉ có Mễ Đóa hay không? Cũng như cảm giác yên bình, hạnh phúc có phải chỉ Mễ Đóa mang lại hay không? Anh thực sự không dám khẳng định.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!