Chỉ là vai phụ
Chương 16
Trước cửa biệt thự nhà Vương Tử Vũ, Mễ Đóa ngồi đó với rất nhiều que diêm đã cháy. Nếu không phải vì cô làm mất chìa khóa nhà, cô chắc chắn không phải ngồi ngoài đợi để được gặp anh như vậy rồi. Trời thì lạnh, tâm trạng lại không tốt làm cho cô càng thêm bực mình. Cô lẩm bẩm một mình: “Cô bé bán diêm quẹt đến que thứ tư đã được gặp bà rồi, em đã quẹt hết 4 hộp rồi sao chưa gặp được anh.”
Trời càng lúc càng lạnh, Mễ Đóa không ngừng hắt hơi. Nếu biết lạnh như này, lúc nãy cô đã chạy vào trong công ty chứ không phải chạy về nhà thế này.
Một đôi giày da màu đen xuất hiện trước mắt cô, cô vội đứng dậy nhìn Vương Tử Vũ sau đó vội vã nói như sợ anh đi mất:
“Tiểu Vũ, em có thể nhờ anh một chuyện không?”
Nhờ sao? Không phải từ trước đến giờ những chuyện cô muốn đều bắt anh làm bằng được hay sao? Anh nhập mật mã rồi đi vào nhà, Mễ Đóa lon ton chạy theo sau. Vương Tử Vũ lấy điều khiển điều hòa tăng nhiệt độ trong nhà lên để cho Mễ Đóa đỡ lạnh và hỏi:
“Chuyện gì?”
Mễ Đóa không để ý câu hỏi của anh mà để ý đến chiếc chìa khoá trên bàn. Cô cầm chiếc chìa khoá lên rồi nói:
“Hoá ra nó ở đây, hẳn nào tìm mãi không ra.”
“Nếu không có chuyện gì thì…” – Vương Tử Vũ đang nói thì bị Mễ Đóa chen ngang.
Mễ Đóa kể toàn bộ kế hoạch se duyên Jun và Đan Sa cho Vương Tử Vũ nghe. Cô tạm thời không giận anh là vì muốn nhờ anh giúp cô thực hiện kế hoạch. Bởi vì còn hai mươi ngày nữa là tết cho nên công việc trong công ty rất bận, chắc chắn anh sẽ không cho Jun nghỉ một ngày nên cô chỉ còn cách kéo sếp nghỉ mà thôi. Hơn nữa dù anh có cho Jun nghỉ thì Jun chắc cũng không nghỉ bởi vì công việc của Jun cũng rất nhiều. Cách duy nhất vào thời điểm này chính là chỉ cần Vương Tử Vũ đi chắc chắn Jun cũng sẽ đi theo lệnh. Đặc biệt là kế hoạch này cũng có lợi cho cô nữa, nhân cơ hội cho Đan Sa và Jun có cơ hội bên nhau thì cô cũng sẽ được bên Vương Tử Vũ mà không có Kỳ Anh.
“Đừng làm cầu nối linh tinh nữa.” – Vương Tử Vũ nói rồi quay lưng đi.
Mễ Đóa làm cầu nối cho một mình anh vẫn còn chưa đủ sao? Lại còn muốn tạo thêm đau khổ cho người khác nữa sao? Anh mặc dù cũng muốn Jun được hạnh phúc nhưng hôm uống rượu anh nghe Jun nói Đan Sa thích Đinh Lãm cho nên anh cũng không muốn giúp, cứ để mọi chuyện theo lẽ tự nhiên có lẽ sẽ tốt hơn.
“Giúp em đi, Sa Sa thực sự rất thích Triết Dạ ca ca, chính Sa Sa đã thừa nhận với em mà.” – Mễ Đóa đi theo Vương Tử Vũ nói.
“Bao giờ?” – Vương Tử Vũ hỏi một câu làm cho Mễ Đóa ngẩn người.
Cô không hiểu anh đang hỏi cái gì. Vương Tử Vũ quay đầu lại nói:
“Bao giờ thì thực hiện kế hoạch của em?”
“Cuối tuần.”
“Ừ.”
Nói rồi Vương Tử Vũ đi về phòng, Mễ Đóa cũng đi về phòng của cô. Mễ Đóa đang tắm thì đèn bỗng bị tắt, cô giật mình hét lên nhưng tiếc là Vương Tử Vũ không nghe thấy vì cách âm quá tốt mà. Cô vội choàng cái khăn tắm lên người rồi chạy nhanh sang phòng Vương Tử Vũ. Lúc này anh cũng vừa tắm xong, anh cũng chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở dưới còn phía trên để trần. Nhìn nửa thân trên cơ bắp cuồn cuộn của Vương Tử Vũ, Mễ Đóa vội quay lưng lại rồi nói:
“Điện phòng em bị hỏng… em…”
Vương Tử Vũ gật đầu, nếu anh đoán không nhầm cô còn đang ngâm người trong phòng tắm vì anh thấy trên cổ cô cùng chân và tóc cô vẫn còn đang dính bọt. Anh quay vào nhà tắm để mặc áo choàng, sau đó điều chỉnh nước trong bồn rồi nói:
“Vào tắm lại đi.”
Mễ Đóa ngượng chín mặt chạy nhanh vào nhà tắm. Ngày trước cô còn tự vạch áo anh ra để ngắm cơ bắp của anh có thấy ngượng chút nào đâu mà sao bây giờ lại ngượng đến vậy? Hơn nữa ngày trước cô còn thường xuyên leo lên giường anh ngủ vì cô nói một mình cô không ngủ được, nhưng bây giờ chạy sang phòng anh cô thấy nó có vẻ không bình thường. Có phải vì bây giờ hai người là vợ chồng không? (Au: Hai người này có cái gì đó sai sai, vợ chồng ngủ chung giường chung gối là chuyện bình thường mà).
Sau khi tắm xong, Mễ Đóa rón rén bước ra ngoài, cô xấu hổ lấy cái khăn trùm kín cả khuôn mặt lại chỉ để hở một con mắt để nhìn đường. Thấy Vương Tử Vũ đang nằm trên giường, Mễ Đóa liền nói:
“Anh tăng nhiệt độ phòng lên đi.”
“Nóng.”
“Nhưng em nằm ở sofa có hơi lạnh.”
“Anh bắt em nằm ở sofa?” – Vương Tử Vũ ngồi dậy hỏi, trước giờ sang phòng anh cô cứ thế leo lên giường, sao hôm nay lại muốn nằm ở sofa? Cô là đang có âm mưu gì đây?
Cô lắc đầu, cô chỉ định thăm dò ý kiến thôi chứ anh bắt cô nằm sofa cô cũng không nằm. Cô nhanh chóng nhảy lên giường nhưng chưa kịp nằm đã bị Vương Tử Vũ quát:
“Xuống.”
Mễ Đóa giật mình nhảy xuống đất, không cho cô nằm ở sofa, cũng không cho nằm giường, chẳng lẽ anh bắt cô nằm đất sao? Mặt Mễ Đóa nhăn nhó đến khó coi, Vương Tử Vũ hỏi:
“Sấy tóc chưa?”
Lúc này Mễ Đóa mới chợt nhận ra tóc mình vẫn còn đang nhỏ giọt, cô liền chạy ra chỗ ghế sofa có cái máy sấy ở đấy. Nhưng cô loay hoay mãi không biết dùng kiểu gì vì nó hơi khác với máy sấy cô hay dùng. Vương Tử Vũ lắc đầu rồi đi đến chỗ cô giúp cô sấy tóc.
Đây có phải là cảm giác hạnh phúc không?
Đã rất lâu rồi, Mễ Đóa không có cảm giác này. Cô cứ ngồi cười tủm tỉm và cầu mong thời gian này đừng biến mất.
Sau khi sấy tóc xong cho Mễ Đóa, Vương Tử Vũ sang phòng làm việc ngủ, còn Mễ Đóa nhanh chóng chạy lên giường. Hai con người ở hai căn phòng sát nhau đều có một điểm chung đó chính là thức xuyên đêm. À không, chỉ có Vương Tử Vũ thức xuyên đêm thôi còn Mễ Đóa gần sáng mới ngủ được chút xíu lại bị đánh thức bởi cuộc gọi khủng bố của Đan Sa. Cô nhanh chóng chạy về phòng để thay đồ rồi xuống dưới nhà, đang định chạy đi học luôn, bỗng ngửi thấy mùi thức ăn trong bếp. Cô cứ tưởng Vương Tử Vũ đang nấu ăn nhưng ai ngờ là Kỳ Anh đang ở trong bếp. Cảm giác hạnh phúc đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự tức giận.
“Tại sao chị lại ở đây?”
“Chị đến nấu ăn cho Vũ. Còn em, sao lại ở đây?” – Kỳ Anh hỏi cô, thái độ khác hẳn vẻ hổ báo ngày hôm qua, nó gần giống kiểu cáo già giả nai tơ.
Cô ta hỏi vậy là ý gì chứ? Cứ như cô ta là nữ chủ nhân của căn nhà này còn Mễ Đóa chỉ là một vị khách xa lạ vậy. Nghĩ vậy, Mễ Đóa liền tức giận hất bát canh trên bàn xuống, không biết có phải là vô tình nên hất vào người Kỳ Anh hay là tự chị ta tiến lên để hứng bát canh. Kỳ Anh hét lên vì đau.
“Tôi là vợ anh ấy, chẳng lẽ tôi không được ở đây sao?” – Mễ Đóa hét lên, tiếng hét còn to hơn cả tiếng hét của Kỳ Anh.
Vương Tử Vũ ở ngoài phòng khách đọc tạp chí bỗng nghe thấy tiếng đổ vỡ rồi la hét om sòm liền chạy vào. Trước mắt cậu là bát canh đã vỡ nằm trên đất còn bốc hơi, bàn tay Kỳ Anh đỏ rực do bị dính nước canh, một mảnh tạp dề ở chỗ bụng cũng bị ướt. Anh quay sang nhìn Mễ Đóa rồi quát:
“Em làm loạn đủ chưa?”
“Chưa.” – Mễ Đóa tức giận nói, anh lại vì cô ta mà mắng cô. Cô có làm loạn gì đâu, chỉ làm việc nên làm thôi. Tự nhiên bị anh quát, cô bỗng nhiên thấy hối hận khi lúc nãy không thẳng tay hất bát canh nóng đó vào mặt Kỳ Anh cho hả dạ. Cô còn cầu mong bát canh đó là axit nữa kìa. Như thế có khi mới đủ để cô làm loạn.
Anh không nói gì nữa mà bế Kỳ Anh ra ngoài phòng khách sau đó chạy đi lấy hộp y tế. Nhìn bộ dạng vội vàng đó của anh, vết thương chưa kịp lành trong tim của Mễ Đóa lại rách to hơn. Mễ Đóa nhìn anh cẩn thận bôi thuốc cho Kỳ Anh mà cảm thấy càng thêm tức tối. Thấy anh định vén áo của Kỳ Anh ra để bôi thuốc ở bụng cô ta, cô bỗng chạy đến để giật tuýp thuốc rồi nói:
“Để em.”
Anh giật lại rồi không nóng không lạnh nói:
“Ra ngoài.”
Cô thấy rõ sự tức giận trên khuôn mặt anh. Anh giận cô vì cô làm tổn thương người phụ nữ của anh sao?
“Em không muốn thấy chị ta ở nhà của chúng ta thêm lần nào nữa.” – Cô siết chặt hai tay nhìn anh nghiêm mặt nói.
“Từ bao giờ em coi đây là nhà em vậy. Đây là nhà anh, người không nên ở đây là em mới đúng.” – Anh vừa bôi thuốc ở bụng cho Kỳ Anh vừa nói.
Mễ Đóa gật đầu rồi quay lưng đi. Đây là nhà của anh, không phải nhà cô, vậy thì cô sẽ càng phải đến thường xuyên hơn. Bởi vì cô không cho phép cô ta ở đây nhiều hơn cô.
Sau khi Mễ Đóa chạy đi, Vương Tử Vũ cảm thấy mình có hơi quá đáng, lúc trước anh còn nói đâu là nhà anh thì đó sẽ là nhà cô, vậy mà lúc nãy anh lại nói cô không nên ở đây. Nhưng anh tin với tính cách của Mễ Đóa, tối nay cô chắc chắn sẽ về đây. Nhưng anh đã lầm, Mễ Đóa tối hôm đó không về nhà anh mà về khu biệt lập. Đến sáng hôm sau cô về lấy sách cũng không thèm nói chuyện với anh, thậm chí không thèm nhìn anh làm anh cảm thấy có chút mất mát.
Anh không biết rằng cô im lặng là vì cô muốn anh lên tiếng trước.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!