Chỉ là vai phụ
Chương 15
“Đừng uống nữa, dạ dày của cậu vốn không khỏe rồi.”
“Sao vào được đây?” – Vương Tử Vũ cầm chai rượu lên uống và hỏi.
Jun ném chìa khoá về phía Vương Tử Vũ, tiện thể cướp luôn chai rượu trên tay anh rồi nói:
“Lấy trộm chìa khóa từ Tiểu Đóa.” – Sau đó hất mặt về phía chiếc điện thoại đang reo và hỏi. – “Cãi nhau với Kỳ Anh à?”
“Không.”
“Sao không nghe máy?”
“Không thích.”
“Cậu đã gặp Tiểu Đóa rồi à?”
“Ừ.”
“Hai người cãi nhau à?”
“Ừ.”
Dù chỉ nhận được những câu trả lời củn ngủn của Vương Tử Vũ nhưng Jun cũng có được đáp án mình muốn rồi. Vương Tử Vũ đang dùng rượu để giải sầu sau khi cãi nhau với Mễ Đóa. Lúc mới đến đây cậu còn nghĩ sẽ về khuyên Mễ Đóa từ bỏ Vương Tử Vũ đi vì hai người sẽ không có kết quả đâu nhưng bây giờ dù Mễ Đóa có muốn từ bỏ, cậu nhất định sẽ cùng Đan Sa kéo hai người họ lại gần bên nhau. Jun đi lấy thêm một cái ly nữa, sau khi rót đầy hai ly liền đưa cho Vương Tử Vũ:
“Mất công rót thì rót nhiều một chút.”
Vương Tử Vũ gật đầu rồi uống một hơi hết ly rượu. Jun lắc đầu rồi nói:
“Tôi đã nói với Tiểu Đóa chuyện cậu đến bệnh viện rồi, nhưng còn chuyện mang Kỳ Anh đi công tác tôi vẫn chưa nói.”
Vương Tử Vũ gật đầu. Chuyện đưa Kỳ Anh đi công tác chỉ là muốn giúp cô bắt đầu lại tương lai ở nơi mà cô đã bỏ lỡ thôi. Vương Tử Vũ không muốn Kỳ Anh vì anh mà đánh đổi cả tương lai cho nên mới giới thiệu cho Kỳ Anh một công ty đào tạo người mẫu tại California để cô bắt đầu lại sự nghiệp. Jun nhìn Vương Tử Vũ:
“Tôi không biết mối quan hệ giữa cậu, Kỳ Anh và Tiểu Đóa là gì nhưng với góc độ quan sát của một người ngoài cuộc, tôi có thể đoán ra, cậu đã đậu thuyền sai bến rồi.”
Đậu thuyền sai bến sao? Nếu tình yêu là một con thuyền, vậy thì bến đỗ của anh chắc là Kỳ Anh. Nhưng ở bên bến đó, anh không tìm được những cảm giác mà anh đã mất đi. Ở bên Kỳ Anh anh không cảm nhận được hương vị của hạnh phúc, không cảm nhận được hơi ấm của tình yêu mà chỉ cảm thấy trống rỗng.
Hai ngày sau…
Mễ Đóa không rời khỏi nhà vì ngày nào Đan Sa cũng ở cùng cô từ sáng đến tối để bày ra bộ mặt bi thương của kẻ thất tình. Mễ Đóa không chịu được sự tò mò liền hỏi:
“Sa Sa, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Em làm chị tò mò sắp chết rồi.”
“Tiểu Đoá, tim em đau lắm, có phải em bị bệnh tim rồi không?” – Đan Sa thở dài hỏi.
Tim đau sao? Có vẻ Đan Sa hỏi đúng người rồi đó. Mễ Đóa nghĩ, chẳng lẽ Đan Sa yêu rồi sao? Nhưng yêu ai được chứ? Trong thời gian qua, ngoài tiếp xúc với Jun, Đinh Lãm và Vương Tử Vũ ra, Đan Sa đâu có qua lại với ai nữa đâu, chẳng lẽ Đan Sa thích ai trong ba người đó sao? Mễ Đóa lại nhớ đến tối hôm đó bà Vương có nhắc đến chuyện Đan Sa sau khi vừa ra khỏi cửa nhà liền vội vàng về với đôi mắt hoe đỏ. Mễ Đóa liền hỏi bởi vì nếu cô đoán không nhầm chắc Đan Sa tối đó đã thấy cô và Jun cười đùa bên đài phun nước và cô nàng đang hiểu nhầm gì đó.
“Sa Sa, em thích Triết Dạ ca ca sao?”
Thấy Đan Sa im lặng quay mặt đi, cô liền nói tiếp:
“Chị, Triết Dạ ca ca và Tiểu Vũ cùng lớn lên, hai người bọn họ đều coi chị như em gái vậy. Nếu em thích Triết Dạ ca ca thì nói cho anh ấy đi, anh ấy không hề mạnh mẽ như em tưởng đâu.”
Nói cho Jun thì có tác dụng gì nữa chứ? Tối hôm đó Đan Sa đã gọi cho Jun và hỏi anh có thích Mễ Đóa không, kết quả anh “ừ” một tiếng rồi tắt máy luôn. Nhưng Đan Sa sẽ không vì chuyện này mà ghét Mễ Đóa, bởi vì so với bi thương trong tình yêu đơn phương của cô dành cho Jun thì cuộc đời của Mễ Đóa còn bi thảm hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau…
Kỳ Anh vẫn như mọi ngày ở bên Vương Tử Vũ, ngắm nhìn anh làm việc. Không hiểu sao cô lại thấy Vương Tử Vũ hình như có gì đó khác khác với mọi khi. Nhưng Kỳ Anh không dám hỏi bởi vì cô sợ đáp án sẽ khiến cô buồn hơn. Ở phía bên ngoài, Jun và Đinh Lãm vẫn đang đứng mắt đối mắt, khoảng nửa tiếng trôi qua, hai người vẫn giữ nguyên tư thế đó, khiến cho những người khác đi qua nhìn mà thấy sợ. Bình thường mọi người trong công ty chỉ cần nghe tên Jun và Vương Tử Vũ ở tầng 60 đã thấy run rồi, nhưng hôm nay bọn họ lên nộp hồ sơ lại thấy thấy ánh mắt đang muốn giết Đinh Lãm của Jun làm bọn họ càng run sợ. Đinh Lãm thấy vậy đành lên tiếng trước:
“Anh thu ánh mắt đó lại đi, bọn họ sợ không dám đưa tài liệu rồi kìa.”
Jun nhìn xung quanh rồi quay lại bàn làm việc, cậu không biết có chuyện gì nhưng đây là lần đầu tiên Đinh Lãm đích thân đến công ty để tìm Vương Tử Vũ.
“Tôi muốn nhờ…”
“Tự vào mà nói. Tôi không phải người mà cậu có thể nhờ vả hay sai bảo.” – Jun cắt ngang câu nói của Đinh Lãm.
Đinh Lãm gật đầu rồi đẩy cửa vào, theo góc độ nhìn từ phía đối diện thì Đinh Lãm chắc chắn hai người trong phòng kia đang hôn nhau. Nhưng thực ra là Kỳ Anh muốn chủ động hôn Vương Tử Vũ nhưng lại bị anh từ chối, hai người họ vẫn giữ nguyên tư thế đơn giản vì chưa kịp thay đổi tư thế khác. Đinh Lãm giả vờ ho nhẹ rồi đi đến trước bàn làm việc của Vương Tử Vũ và nói:
“Biết là sẽ làm phiền hai người nhưng tôi vẫn đến đây chỉ vì muốn nói cho anh biết. Nếu anh thực sự muốn tốt cho Tiểu Đóa thì đừng lạnh lùng với cậu ấy nữa. Tiểu Đóa trở nên như ngày hôm nay, tất cả đều là do sự lạnh lùng, vô tâm của anh gây ra.”
Thực sự là do anh sao? Vương Tử Vũ mệt mỏi tựa người vào ghế rồi xoay 180 độ để ngồi quay lưng lại với Đinh Lãm. Có lẽ là do anh thật rồi, tất cả những hành động của Mễ Đóa đều là vì muốn anh chú ý đến, muốn anh quan tâm nhưng anh lại luôn tỏ ra lạnh lùng và chán ghét cô. Ngay cả khi anh biết cô không làm gì sai, anh vẫn quay lưng lại với cô, không tin cô và còn buông lời tàn nhẫn với cô. Anh còn luôn đổi lỗi cho người khác nuông chiều Mễ Đóa nên mới khiến cô trở nên như vậy, trong khi nguồn gốc của sự việc lại từ anh mà ra.
“Em về đi.” – Anh vẫn không nhìn Kỳ Anh, giọng nói vẫn mang vẻ lạnh nhạt.
Kỳ Anh cười buồn sau đó cùng Đinh Lãm ra về. Ra đến xe, Kỳ Anh nhìn Đinh Lãm với ánh mắt tức giận và nói:
“Tại sao em làm vậy? Không phải em thích Mễ Đóa sao?”
“Đúng, em không chỉ rất thích Mễ Đóa, mà em còn rất yêu Mễ Đóa.” – Đinh Lãm nói.
Kỳ Anh khoanh hai tay trước ngực sau đó nhìn Đinh Lãm nói tiếp:
“Em không thể chờ thêm một thời gian nữa sao? Chỉ cần Tử Vũ và Mễ Đóa ly hôn, đến lúc đó, Mễ Đóa nhất định sẽ thuộc về em.”
Bỗng một giọng nói cao cao và thanh thoát vang lên:
“Vậy phải khiến hai người thất vọng rồi, tôi và Tiểu Vũ sẽ không bao giờ ly hôn.”
Mễ Đóa chỉ định đến tìm Vương Tử Vũ để nhờ anh giúp một chuyện nhưng không ngờ vừa đến lại gặp phải chuyện này. Cô nhìn Đinh Lãm với ánh mắt thất vọng cùng tổn thương sau đó nhìn Kỳ Anh nói:
“Tôi không cần sự bố thí của chị. Cướp người đàn ông của tôi rồi bố thí em trai chị cho tôi để bù đắp sao? Rẻ tiền.”
Trái tim Đinh Lãm như bị ai đó đâm vào vậy. Hoá ra trong mắt Mễ Đóa, Đinh Lãm chỉ là một món đồ rẻ tiền thôi sao? Kỳ Anh thấy Mễ Đóa coi thường Đinh Lãm liền tức giận giơ tay lên muốn đánh Mễ Đóa nhưng chưa kịp hạ tay đã bị Đinh Lãm giữ tay lại.
“Đủ rồi, Kỳ Anh.”
Mễ Đóa nhìn Đinh Lãm với ánh mắt khinh bỉ, cô luôn cảm thấy có lỗi với Đinh Lãm bởi vì cô không thể đáp lại tình yêu của cậu nhưng hoá ra tình cảm ấy vẫn lại là nằm trong kế hoạch của Kỳ Anh.
“Đinh Lãm, nếu có thể thì đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa. Ít nhất hãy để cho tôi thấy, cậu là bạn thân nhất của tôi chứ không phải một món đồ mà người ta sắp bố thí cho tôi.”
“Cô…” – Kỳ Anh nghe vậy liền tức sôi máu, em trai cô vì Mễ Đóa mà phải chịu rất nhiều đau khổ nhưng Mễ Đóa lại không mấy để tâm đến. Đã vậy còn coi cậu như là một món đồ rẻ tiền. Nếu không phải Đinh Lãm ôm cô lại chắc cô lao vào đánh Mễ Đóa rồi.
Sau khi Mễ Đóa đi khỏi, Đinh Lãm mới buông Kỳ Anh ra rồi nói:
“Nếu để Vương Tử Vũ thấy bộ dạng như con cọp bị bỏ đói của chị, không biết anh ta sẽ cảm thấy thế nào?”
“Nhưng cô ta coi em là món đồ…”
Chưa để Kỳ Anh nói hết câu, Đinh Lãm đã gắt lên:
“Vậy gia đình chị không coi tôi và ba tôi là đồ vật sao? Các người đã bao giờ coi chúng tôi là con người chưa?”
Sau khi mẹ Kỳ Anh mất, nhà họ Trịnh đã thâu tóm toàn bộ gia sản Đinh gia, coi Đinh gia là một công cụ để kiếm tiền. Còn Kỳ Anh, trước giờ không ưa gì Đinh Lãm nhưng sau khi biết được Đinh Lãm học cùng lớp Mễ Đóa liền tỏ ta thân thiết. Vì muốn có được Vương Tử Vũ, cho nên Kỳ Anh mới nhờ Đinh Lãm kết thân với Mễ Đóa, mục đích chính không phải để làm quen với Mễ Đóa mà chính là muốn Mễ Đóa yêu Đinh Lãm và rời xa Vương Tử Vũ. Như vậy, Kỳ Anh mới có thể có Vương Tử Vũ một cách dễ dàng hơn nhưng không ngờ lại đẩy tất cả vào một vở kịch bi thảm như bây giờ.
“Chị không cần lo cho tôi, tự lo cho bản thân chị đi. Nếu như mất Vương Tử Vũ bây giờ, cuộc sống của chị mới thực sự là thê thảm.” – Đinh Lãm nói rồi lên xe rồi đi thẳng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!