Câu chuyện của chúng ta - Chương 2: Chỉ là lời nói trong lúc say rượu, đừng để ý
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Câu chuyện của chúng ta


Chương 2: Chỉ là lời nói trong lúc say rượu, đừng để ý


Kết nối với Sâu, chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/
*************************
Thảo luận nửa buổi cũng chẳng có phương án giải quyết nào hợp lí cả khiến tâm trạng của Thanh Trúc xuống dốc không phanh. Lúc ra cửa để chuẩn bị đi học thì điện thoại có tin nhắn, cô mở ra xem, nội dung như sau: “Học xong buổi trưa gặp anh ở canteen”.

Thôi xong rồi, còn chưa biết giải quyết hậu quả thế nào người đã tìm đến cửa. Ai đó hãy tới cứu cô đi mà. Đang định nhắn tin lại kiếm một lí do gì để từ chối thì lại có một tin nhắn nữa: “Anh cảm thấy mình vẫn nên đi đón em thì hơn, để em đi tìm anh không hợp lí lắm. Anh đợi em trước tòa nhà em học”.

Hu! hu! hu! Ý đồ bị nhìn thấu rồi. Anh ấy đã nói vậy thì còn từ chối kiểu gì, đúng là chặn họng người ta mà. Được rồi, nếu không có biện pháp nào vậy thì cứ dùng hạ sách đi, giả ngu đến cùng. Đâu có ai nói dùng hạ sách thì không thành công.

Kết thúc giờ học, Thanh Trúc rời phòng học đi ra ngoài đã nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Thiên.

Gốc phượng trước tòa nhà rất đẹp, cành lá xanh biếc xen lẫn những chùm hoa đỏ rực, người ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu đen đơn giản đứng lặng ở dưới tán cây. Xa quá, Thanh Trúc chỉ nhìn rõ mái tóc đen như mun của anh. Trong lòng khẽ xao động, nhịp tim không tự chủ được mà đập nhanh.

Cố giữ bình tĩnh, bày ra vẻ mặt tự nhiên nhất đi tới chỗ anh, bước chân cũng nhanh hơn vài phần, cô không muốn gây chú ý, anh quá nổi bật rồi.

Từ đằng sau, Thanh Trúc đưa tay đập nhẹ lên vai anh: “Hi, đợi em lâu chưa?”.

Hoàng Thiên mỉm cười đáp: “Anh vừa mới tới chưa được bao lâu. Đi thôi”.

Sau khi chọn món, Thanh Trúc và Hoàng Thiên đều quyết định chọn một chỗ tương đối ít người rồi mang đồ ăn tới bàn đó.

Sáng nay ăn có chút cháo nên tới giờ Thanh Trúc thực sự đã khá đói nên cô không chú ý hình tượng chút nào mà bắt đầu chiến đấu với mỹ thực trước mặt. Đến khi ăn đã no căng bụng, Hoàng Thiên ngồi phía đối diện mới lên tiếng: “Em đã ổn rồi chứ?”.

Nghe anh hỏi làm Thanh Trúc lại nhớ tới sự việc tối qua khiến cô thiếu chút nữa thì bị nghẹn, ho sặc sục. Hoàng Thiên có chút bất đắc dĩ đưa tới cho cô chai nước.

Nhận lấy, uống một ngụm cho xuôi, Thanh Trúc đáp: “Em ổn rồi. Ờm… ờm cảm ơn anh ngày hôm qua đã đưa em về”.

“Không có gì. Em nhớ được việc anh đưa em về, chắc vẫn nhớ tối qua em đã nói những gì với anh chứ?”.

Cô giả ngơ đáp: “Em không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ được một chút vụn vặt thôi”.

“Vậy để anh nhắc lại cho em nhớ. Tối hôm qua, em đã tỏ tình với anh sau đó thì mắng anh là đồ khốn, đã có bạn gái rồi còn thân thiết với em. Nháo một trận rất lớn”.

Thanh Trúc cười gượng gạo đáp: “Chỉ là lời nói trong lúc say, anh đừng để ý”.

“Anh cảm thấy lúc đó em rất tỉnh táo. Hơn nữa, anh rất để ý. Không thể để người đến tay rồi còn chạy mất được”.

Thanh Trúc nghệt mặt, tròn mắt, hỏi: “Hả?”.

“Đầu tiên, anh cảm thấy nhân phẩm của mình không tệ, chắc em cũng thấy vậy. Sau đó, anh muốn đính chính cô gái trong bức ảnh mà anh đăng là chị họ của anh. Hôm nào có thời gian sẽ để hai người gặp mặt”.

“Ừm”.

“Cuối cùng anh muốn nói anh đã thích em từ lần đầu tiên nhìn thấy ở sân trường. Sau đó mới có việc anh tình cờ gặp được em ở thư viện. Tiếp xúc nhiều trở nên thân quen anh đã bị em chinh phục mất rồi. Vậy nên, anh muốn nói, làm bạn gái anh nhé?”.

Lượng thông tin vừa rồi hơi lớn khiến Thanh Trúc chưa thể tiêu hóa kịp. Vốn cô còn cho rằng mình là cọc đi tìm trâu, không ngờ lại là đôi bên cùng có ý, anh tình tôi nguyện. Chuyện tốt đẹp nhất trên cuộc đời này chính là người mình thích vừa vặn cũng thích mình.

Chờ một lát mà không thấy Thanh Trúc có phản ứng gì, Hoàng Thiên liền có chút nóng lòng, giục cô: “Này, em mau trả lời câu hỏi của anh đi”.

“À, ừm, em đồng ý”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN