Câu chuyện của chúng ta
Chương 3: Nụ hôn đầu
Thấy người trước mặt không tập trung, vẫn còn như ở cõi mộng, Hoàng Thiên liền cắn nhẹ lên môi Thanh Trúc để kéo người về hiện tại. Bị đau, Thanh Trúc mới hoàn hồn. Và giờ cô còn một phát hiện đáng sợ hơn, cô đang bị người ta hôn. Đây… đây còn là nụ hôn đầu đó.
Theo bản năng Thanh Trúc đưa tay muốn đẩy Hoàng Thiên ra lại bị anh thuận thế làm nụ hôn sâu hơn. Hơi thở nam tính của anh lượn lờ ở chóp mũi, cuốn sạch ý thức, Thanh Trúc mất dần sức kháng cự. Môi lưỡi dây dưa đến khi Thanh Trúc gần như không khống chế nổi hô hấp nữa, Hoàng Thiên mới lưu luyến dừng lại nụ hôn.
Nhìn người trong lòng đang đỏ bừng mặt, sắp có xu hướng lan đến tai, bộ dạng lúc này cực đáng yêu. Làm sao bây giờ, anh rất muốn bắt nạt người tiếp nhưng sợ dọa cô chạy mất nên đành từ bỏ ý định, đưa tay bẹo má cô: “Tha cho em lần này”.
Hừ, tha gì chứ. Không phải vừa mới nhân cơ hội bắt nạt người ta sao? Quá đáng. Nhưng lời này chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, không thể nói ra.
Biểu cảm của Thanh Trúc thay đổi đến chóng mặt, vừa rồi còn xấu hổ thẹn thùng giờ lại như mèo nhỏ xù lông muốn cào người khiến Hoàng Thiên không khỏi mỉm cười. Anh nhẹ giọng dỗ ngọt: “ Tối nay em có rảnh không? Mang em ra ngoài, thực hiện buổi hẹn hò đầu tiên”.
Thanh Trúc nghiêm túc nhìn Hoàng Thiên đáp: “Mẹ em dặn, buổi tối không được ra ngoài với con trai. Rất nguy hiểm”.
“Sát phong cảnh, tố chất lãng mạn một chút cũng không có”.
“Làm sao? Ai bảo anh bắt nạt em trước”.
“Được, không bắt nạt. Tối nay, 7 giờ anh qua đón em. Giờ anh phải đi rồi, chiều còn phải lên tòa làm trợ thủ cho anh Trung Kiên”.
Thanh Trúc hơi ngạc nhiên khi thấy anh nói phải đi. Cô cứ tưởng anh sẽ ở trường buổi chiều nên mới tới: “Chiều anh cũng bận sao còn về trường?”.
Hoàng Thiên đưa tay xoa đầu Thanh Trúc cười nói: “Chạy về bắt người nếu không em sẽ lẩn mất”.
Mặt Thanh Trúc lại đỏ nữa rồi, cô nhỏ giọng nói: “Anh mau đi đi không lại muộn”.
“Được rồi, anh đi đây. Tối gặp lại”.
Hoàng Thiên rời đi chưa được bao lâu thì Minh Nguyệt cùng Hạ Thùy không biết từ chỗ nào xuất hiện dọa Thanh Trúc một phen hết hồn.
Thanh Trúc ôm ngực hỏi: “Cậu… các cậu từ đâu chui ra vậy?”.
Hạ Thùy chỉ về phía gốc cây to gần đó.
“Vậy… vậy?”.
Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu: “Đúng rồi, chuyện cần thấy đã thấy. Còn có bằng chứng nữa đây này”. Nói rồi cô nàng ra hiệu cho Hạ Thùy ở bên cạnh.
Hiểu ý, Hạ Thùy đưa điện thoại có bức ảnh chụp được cảnh Hoàng Thiên và Thanh Trúc đang hôn nhau ra cho Thanh Trúc xem. Cô không quên cảm thán: “Chụp quá đẹp mà. Aizz! Thật đáng tiếc, sao lúc ấy lại không nghĩ ra việc quay video nhỉ?”.
Thanh Trúc hơi gằn giọng, xung quanh bắt đầu tỏa ra sát khí: “Các cậu theo dõi tớ?”.
Minh Nguyệt: “Là trùng hợp thôi. Hai đứa tớ tới canteen thì thấy cậu bị Hoàng Thiên nắm tay kéo đi. Vì để tiếp ứng, đảm bảo an toàn cho cậu nên bọn tớ mới đi theo”.
Thanh Trúc xoay cổ, bẻ tay nói: “Theo dõi người khác trắng trợn còn lí do lí trấu. Tớ thấy các cậu rất ngứa đòn thì phải”. Rứt lời Thanh Trúc liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hai cô bạn.
Bị tấn công, tất nhiên là không thể đứng yên chịu trận được rồi nên Minh Nguyệt và Hạ Thùy rất ăn ý mà co giò chạy chia nhau mỗi người một hướng. Dù vậy tốc độ của Thanh Trúc cũng rất tốt chẳng mấy đã đuổi kịp Hạ Thùy.
Mắt thấy mình sắp bị tóm, Hạ Thùy vội lên tiếng: “Em biết lỗi rồi chị tha cho em đi. Em xin giao nộp mọi thứ”.
Thanh Trúc hài lòng mỉm cười: “Xem nhưng cưng biết nặng nhẹ. Tha cho cưng đó”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!