|Truyện Ma, Trinh Thám| Anh Trai Của Bạn Gái
Mâu Thuẫn
Qua mấy ngày, Tống Noãn kêu Chu Huy qua Tống gia, cùng ăn cơm gia đình với ông bà Tống.
Này vẫn là lần đầu tiên gặp ba mẹ sau khi bọn họ quen nhau.
Sau khi cúp máy, anh tìm khắp trong tủ quần áo, mới tìm ra một kiện áo sơ mi sạch sẽ tuy có chút phai màu, dùng ấm nước nóng phẳng lại chút, lại dùng khăn ướt đem giày da lau rồi lại lau, tóc cũng dùng sáp chải tóc sửa soạn chỉnh tề. Mân mê một hồi lâu mới ra cửa.
Dung mạo của Tống phụ ở trong trí nhớ của Chu Huy trong không sai biệt lắm, chỉ là hai bên nhiều vài sợi tóc bạc, ông ngồi ở trên sô pha hướng về Chu Huy quắc quắc tay: “Mấy năm không gặp, cũng đã trưởng thành rồi. Đừng đứng, lại đây ngồi.”
Ông hằng năm đều xuất ngoại,chỉ khi còn nhỏ Chu Huy gặp qua ông hai lần. Khi đó Chu Huy còn tuổi nhỏ, nghé con mới sinh không sợ cọp, cũng không nghĩ tới có một ngày Tống phụ sẽ trở thành chính mình tương lai cha vợ, đối ông nói chuyện tùy tiện. Nhưng hiện tại bất đồng, Chu Huy nhân công tác quan hệ, thấy nhiều tới tới lui lui muôn hình muôn vẻ người, lại cùng Tống Noãn ở bên nhau, đối ông ngược lại nhiều vài phần kính sợ cùng cẩn thận.
Chu Huy từng bước một đi đến Tống phụ vị trí bên cạnh, được đến ý bảo sau mới ngồi xuống, tư thế ngồi thẳng thắn , khép lại hai chân, 2 tay đặt bằng ở đầu gối, cúi đầu nhìn chằm chằm tách trà còn đang bốc hơi nóng.
“Cơm còn chưa có nấu xong, trên bàn có trái cây, đói bụng liền ăn điền điền bụng.” Tống phụ dựa lưng vào sô pha, xem báo chí, nhắc nhở một câu.
“A? Nga! Dạ, cảm ơn bá phụ!” Chu Huy tùy tay lấy qua một miếng táo nhét vào trong miệng, nhanh chóng ngẩng đầu đánh hạ Tống phụ. Trừ bỏ tóc hoa râm, cơ hồ Chu Huy đều nhìn không thấy dấu vết tuổi già ở ông. Làn da trắng nõn, mũi cao thẳng, đường nét cằm rõ ràng, trừ bỏ khóe mắt bởi vì lớn tuổi có trùng xuống phía dưới, quả thực là phiên bản của anh trai Tống Noãn khi về già.
Nói lên anh trai của Tống Noãn, người mà trước đó đã qua đời không lâu là con trai duy nhất của Tống gia, Chu Huy khi còn nhỏ gặp qua hắn ba bốn lần, là một người rất kỳ quái. Khi còn nhỏ nhìn thấy hắn, cùng trước mắt Tống phụ, từ bộ dạng đến khí chất thật là giống như đúc.
Tống Noãn đem chén đũa dọn xong, gọi chính mình phụ thân cùng bạn trai lại đây ăn cơm.
Tống mẫu đem đồ ăn bưng lên, nhìn chằm chằm trên bàn chén đũa thất thần trong chốc lát, xoay người lại vào phòng bếp. Lại lần nữa đi ra khi, trong tay bưng một đĩa đồ ăn cùng một bộ chén đũa, đem chén đũa đặt ở một trên vị trí trống.
Tống phụ liếc mắt nhìn kia bộ chén đũa, gắt gao nhíu hạ mày: “Ngươi làm gì vậy? Chê ta không đủ phiền sao?”
Tống mẫu ngồi xuống, mặt không đổi sắc: “Người đều bị ngươi bức chết, ngươi còn có cái gì bất mãn?”
Chu Huy ngồi trung gian của 2 vị trưởng bối, đôi đũa cũng không dám cầm lấy tới, ngơ ngác không biết làm sao. May mắn Tống Noãn đánh vỡ cục diện bế tắc: “Đều đừng ồn, ăn cơm đi.”
Tống phụ khẽ hừ nhẹ một tiếng cầm lấy chiếc đũa, Tống mẫu cúi đầu lau khóe mắt. Người một nhà mới bắt đầu động tác lên.
Chu Huy một bên gắp thức ăn vào trong miệng, một bên thì quan sát thần sắc của 2 vị đại thần, một chút cũng không thưởng thức được hương vị của thức ăn, bữa cơm này có thể hình dung là ăn mà không biết mùi vị gì.
Tống Noãn gắp thức ăn vào trong chén của anh, anh cúi đầu nhìn xuống chén cơm của mình thức ăn được trồng cao cao, hướng Tống Noãn hắc hắc cười vài tiếng.
Tống phụ quay qua nhìn về phía anh hỏi : “A Huy, công tác thế nào?”
Chu Huy chạy nhanh nuốt xuống thức ăn trong miệng , trả lời: “Đều tốt, đều tốt.”
Tống phụ vừa lòng gật gật đầu, lại nói: “Nghe tiểu Noãn nói ngươi ở trong xóm nghèo tại vùng ngoại thành, Tống Hàn đi rồi, phòng nó cũng là trống, bằng không ngươi dọn lại đây ở cùng chúng ta , dù sao về sau cũng là người một nhà.”
Chu Huy lắc đầu, vừa muốn dịu dàng cự tuyệt, đã bị Tống mẫu đánh gãy: “Ngươi điên rồi? Đó là phòng của tiểu Hàn, nó sẽ không cho người bước vào.”
Tống phụ mày nhăn đến càng khẩn: “Muốn ta nói bao nhiêu lần, nó đã chết! Ta chưa từng đứa con trai này!”
Tống mẫu sửng sốt hạ, tiếp theo đặt chén đũa xuống, liền đứng lên.
Tống Noãn và Chu Huy mắt thấy không khí không đúng, mau chống hành động, một cái an ủi Tống phụ, một cái lôi kéo Tống mẫu. Tống mẫu tránh thoát Tống Noãn, chỉ vào Tống phụ: “Đều là ngươi, nếu không phải ngươi đưa nó xuất ngoại, còn đem nó nhốt vào cái loại này địa phương, nó như thế nào sẽ biến thành như vậy?!”
“Kia đều là vì chữa bệnh cho nó, chẳng lẽ ta phải nguyện ý thừa nhận đứa con của bản thân là cái biến thái sao!?”
Tống phụ quơ tất cả vật trên bàn rớt, trừng mắt thở hồng hộc.
“Ha hả, ngươi không cảm thấy chính mình thực buồn cười sao? Tiếp thu tốt nhất giáo dục,mấy năm đều sống ở nước ngoài, nhưng trong xương cốt lại là một người phong kiến cổ hủ. Vì thanh danh của chính mình, ngươi hại chết con trai ruột của bản thân, người thật sự biến thái chính là ngươi!”
Tống mẫu không chịu yếu thế, không hề sợ hãi chữi lại.
Hai vợ chồng cũng chưa nói ra điều gì, nhưng là này khắc khẩu khí thế đủ để cho Chu Huy ở một bên trợn mắt há hốc mồm. Tống Noãn nhìn vào sắc mặt của anh, vội vàng đánh gãy chính mình mẫu thân, lại nháy mắt với phụ thân, mới lôi kéo mẫu thân rời đi nhà ăn.
Buổi tối, Tống Noãn tiễn Chu Huy đi ra đến tận cửa.
Chu Huy dọc theo đường đi muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn không được hỏi: “anh trai ngươi là chết như thế nào?”
Tống Noãn sửng sốt hạ: “Ta cũng không biết, bọn họ không nói cho ta.”
Chu Huy chần chờ nói: “Hắn…… Có phải hay không……”
Tống Noãn đánh gãy lời anh: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta ba mẹ chính là không tiếp thu được hiện thực, tinh thần có chút không được tốt, nói tầm bậy thôi.”
Chu Huy lúc đầu tính toán tới rồi Tống gia liền cùng Tống gia cha mẹ nhắc đến chuyện kết hôn, trạng huống ngay lúc đó quá căng thẳng làm anh sợ tới mức không dám lên tiếng. Anh nắm chặt cơ hội, giữ chặt tay của Tống Noãn : “Tiểu Noãn, chúng ta sống chung đi.”
Tống Noãn cúi đầu nhìn chằm chằm vào cánh tay đang bị nắm: “Vì cái gì……”
“Chúng ta là người yêu của nhau không phải sao?” Chu Huy hỏi. “Chúng ta đây vĩnh viễn ở bên nhau đi?”
Tống Noãn ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm vào mặt của Chu Huy mặt, thất thần hồi lâu.
Qua một hồi lâu, giống bị người ấn đầu xuống dường như, cô cứng ngắc cái cổ, giống như nhân vật trong phim đang được ấn nút quay chậm vậy, hành động một cách thong thả, từng chút từng chút một, gật đầu 2 lần.
Chu Huy mừng như điên , vây quanh Tống Noãn lại nhảy lại kêu, giống con đại tinh tinh đang hưng phấn.
Suốt đêm anh liền về đổi mới giường của 2 người, mua 2 người chăn đệm, hai cái gối đỏ rực đặt ở đầu giường tạo thành một viên màu đỏ tim. Trong đầu hiện lên một vài bức lúc cưới vợ sinh con hình ảnh, ngắn ngủn vài phút anh liền lên tốt kế hoạch về tương lai của chính mình.
Anh rốt cuộc không hề một thân một mình. Anh ngửi mùi thơm ngát phát ra từ đệm chăn, nghĩ đến sắp nghênh đón người sau này sẽ cùng chính mình cùng chung chăn gối , lại nhịn không được ở trên giường lăn qua lăn lại, miệng đều cười đến mỏi luôn.
Sáng ngày hôm sau sáng tỉnh lại, Chu Huy đã có một giấc mộng đẹp, khóe miệng còn treo cười.
Có lẽ là tối hôm qua hưng phấn quá độ, lăn lộn đến quá nửa đêm, nên sau khi thức dậy anh cảm thấy cả người đều đau nhức, nhưng vẫn vui tươi hớn hở mà xuống giường thu thập chăn đệm, để tránh khỏi về sau tiểu Noãn về đây ghét bỏ. Thu thập đệm chăn khi, Chu Huy phát hiện bên kia giường có chút không thích hợp, một bên đệm lưng cư nhiên hơi sụp xuống phía dưới, lõm xuống nhìn như là hình dạng của một người.
“Này giường như thế nào một bên bị lõm xuống…… Nên không phải là tối hôm qua quá hưng phấn lăn đến giường sụp xuống?”
Nhưng nhìn vào chiều sâu của vết lõm này cũng không giống hắn một người có thể ngủ sụp đi xuống, ít nhất phải có đến thể trọng của hai người mới có thể đem nệm áp đến độ lõm như thế.
Anh ngồi xổm xuống đi kiểm tra đáy giường, cũng may ván giường còn hảo hảo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!