Thần y đích nữ
Chương 4.2
Nhưng bò còn chưa được hai bước chỉ thấy một chiếc xe ngựa từ đối diện chạy tới, xe ngựa chạy cực nhanh, cuốn lên cát bụi mịt mù hai mắt của thôn dân vây xem, mãi cho đến trước mặt Từ thị, xa phu đánh xe vung ra một roi khiến cho ngựa hí lên một tiếng, mới miễn cưỡng dừng bước.
” Mắt chó của ngươi mù!” Từ thị dọa đến mặt mũi trắng bệch, chỉ thiếu một chút xíu nàng liền bị con ngựa này đạp cho chết.
Ba!
Phu xe không nói hai lời, một roi lại đánh tới, lực đạo dùng đến mười phần, thẳng đến đem bộ dạng Từ thị biến thành da tróc thịt bong.
Cái này cũng chưa hết, ngay sau đó roi thứ hai tử roi thứ ba tử rơi xuống, Từ thị bò trên mặt đất chỉ còn dư lại hừ hừ.
“Sơn thôn phụ nhân khẩu khí thật lớn!” Cái kia phu xe cười lạnh, “Cũng không mở mắt ra nhìn xem, nhân gia có dạng xe ngựa này ngươi chọc nổi sao ?”
Câu nói này vừa ra, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn đi. Diêu Thị thất tha thất thểu tiến lên hai bước, giữ chặt tay Phượng Vũ Hành mà run rẩy.
“Nương.” Nàng nhìn Diêu Thị một chút, tựa hồ nghĩ tới điều gì, lại đi nhìn xe ngựa kia, quả nhiên, rèm xe vém lên một cái, một cái lão phụ nhân từ trong xe đi ra.
Lão phụ nhân này mặc dù nhìn vào cách ăn mặc liền biết là hạ nhân, nhưng y phục này cũng không người bình thường cũng không tài nào mặc nổi, chí ít đối người ở trong sơn thôn cái này mà nói, chỉ sợ tích lũy cả một đời tiền cũng mặc không lên.
Ký ức Phượng Vũ Hành lại lần nữa sôi trào, Diêu Thị năm đó của hồi môn Tôn ma ma, tại mẹ con ba Diêu Thị bị người đưa đến sơn thôn sau liền bị tạm giam tại Phượng phủ. Không đợi nàng lại nghĩ thêm, chỉ thấy lão phụ nhân kia đi được mấy bước liền chạy vội tới trước mặt Diêu Thị, vừa quỳ bịch: “Phu nhân, ngài chịu khổ!”
Diêu Thị chỉ cảm thấy một màn này dường như đã có mấy đời, ba năm qua nàng lại chưa nhận qua lễ này, cũng lại chưa tiếp xúc qua bất cứ người nào có quan hệ Phượng gia. Tại quan niệm của nàng bên trong, Phượng phủ đã sớm đưa nàng cùng một đôi nữ nhi vào vòng tự sinh tự diệt, dưới mắt nhìn thấy Tôn má má, cái thứ nhất nghĩ tới chính là: “Ma ma cũng bị đuổi ra phủ sao?”
Tôn ma ma nước mắt tuôn đầy mặt: “Không có, không có. Phu nhân, lão nô là tới đón ngài cùng tiểu thư, thiếu gia hồi phủ nha!”
“Hồi phủ?” Không chỉ Diêu Thị, Phượng Vũ Hành cùng Phượng Tử Duệ đều sửng sốt một chút, Phượng Tử Duệ trước hỏi một tiếng: “Hồi cái gì phủ?”
Diêu Thị cũng theo sát lấy hỏi thăm: “Ma ma, đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Làm sao ngươi tới Tây Bình thôn rồi?”
Tôn ma ma nắm lấy tay Diêu Thị, kích động run lẩy bẩy: “Phu nhân, tiểu thư đại hỉ a! Cửu hoàng tử đánh thắng trận, lão gia cùng lão thái thái triệu ngài trở về chuẩn bị việc hôn nhân cho tiểu thư đâu! Xin phu nhân cùng tiểu thư lên xe hồi phủ đi!”
Đột nhiên xuất hiện tin tức bất ngờ giống quả bom nặng bị ném xuống phát nổ, làm ba mẹ con bọn họ kinh hãi, nhất thời nói không ra lời.
“Nương, cẩn thận!” Phượng Vũ Hành nhanh tay đỡ lấy Diêu Thị khiếp sợ suýt nữa té ngã, nàng kiệt lực khống chế lại dòng suy nghĩ của mình trong lượng ký ức dời sông lấp biển, cố gắng trấn định mở miệng: “Chuyện đột nhiên xảy ra, ba người mẹ con chúng ta chưa có bất kỳ sự chuẩn bị gì, còn xin ma ma đợt một lát, chờ chúng ta thu thập xong rồi lại xuất phát!”
Tôn má má xoa xoa khóe mắt, hướng phía Phượng Vũ Hành cung kính cúi bái một cái, “Cửu hoàng tử ít ngày nữa hồi kinh, còn xin phu nhân tiểu thư mau một chút đi.”
Trong xe ngựa không ngừng lắc lư, từ đêm qua bắt đầu cho đến bây giờ ngựa không ngừng vó giày vò để Phượng Vũ Hành không thể không mệt mỏi tựa ở bên cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lời nói của Diêu Thị cùng Tôn má má truyền vào trong tai nàng không sót lấy một chữ.
“Lần này là lão thái thái làm chủ để đón phu nhân, tiểu thư và tiểu thiếu gia trở về kinh thành, có thể trở về đều là nhờ hồng phúc của Cửu hoàng tử.”
“Thế nhưng…” Diêu Thị hơi kinh ngạc, “A Hành bị đưa đến sơn thôn nhiều năm như vậy, mối hôn sự kia sợ là đã không còn tính nữa?”
“Tính chứ, tính chứ!” Tôn má má vừa nhắc tới chuyện này liền cao hứng, “Nếu không giữ lời thì trong phủ sao lại sai phái lão nô tới đón ngài đâu! Ngài không biết, những năm này lão nô trong phủ mỗi ngày đều ngóng trông có một ngày phu nhân có thể trở về.” Tôn má má giọng mang nghẹn ngào, Diêu Thị cũng lau nước mắt.
Phượng Vũ Hành mở to mắt hỏi Tôn má má: “Đã giữ lời, lúc trước Phượng phủ làm sao dám đem mẫu thân cùng tỷ đệ chúng ta mang tới sơn thôn này đến?”
Tôn má má sững sờ, nhìn Phượng Vũ Hành một chút, biểu lộ kinh ngạc.
Diêu Thị tranh thủ thời gian nắm chặt tay của nàng, giải thích nói: “Ma ma không biết, thời gian những năm này sống trong núi thực sự quá khổ, may mắn mà có đứa nhỏ A Hành này trước kia đi theo ngoại công nàng nhìn qua chút sách thuốc, không thì ba người chúng ta thật không có cách nào sống sót. Chẳng qua cuộc sống những năm này làm cho tính cách con bé càng ngày càng lạnh.”
Tôn ma ma gật đầu, nhìn lại Phượng Vũ Hành. Chỉ là lạnh? Vì cái gì, nàng cảm thấy trong ánh mắt vị tiểu thư này lộ ra nhuệ khí?
Nhưng bất kể nói thế nào, tiểu thư dạng này dù sao so ba năm trước đây đã là tốt lắm rồi, Phượng phủ là cái địa phương ăn thịt người, nếu vẫn mặc để cho người ta nhào nặn, chỉ sợ không chống chịu tới khi lấy chồng, liền đã hương tiêu ngọc vẫn .
“Cái này…, lão nô này cũng không biết.” Nhớ tới vấn đề ban nãy Phượng Vũ Hành hỏi, Tôn ma ma nói:”Lúc trước lão nô liền cảm thấy lấy làm kỳ quái, tiểu thư từ nhỏ đã có hôn ước với hoàng gia, sao Phượng gia còn lớn mật như thế. Bây giờ nghĩ đến, chỉ sợ Phượng gia là cũng không nghĩ tới Cửu hoàng tử bây giờ có thế lực lớn đến loại trình độ này.”
“Hắn có thế lực lớn mạnh vậy sao?” Phượng Vũ Hành đối cái với cái vị hôn phu của nguyên chủ này rất có hứng thú.”
“Tiểu thư có chỗ không biết, tử hai năm trước Cửu hoàng bị Hoàng Thượng phong làm đại nguyên soái thống lĩnh binh mã đi đến biên giới phía Tây Bắc mà chinh chiến, bây giờ Tây Bắc đại thắng, Cửu hoàng tử ít ngày nữa liền muốn hồi kinh .”
Nguyên lai là dạng này!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!