Thần y đích nữ
Chương 180 - Ám Vệ Của Phượng Tướng Ngươi Đánh Thắng Được Chúng Ta Sao?
Nàng hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận được sự thực này, hai tay ôm đầu, thét lên một tiếng sau đó liền liều mạng mà chạy ra ngoài.
Lão thái thái bị doạ cho sợ nhưng vẫn hô to: Mau giữ chặt nàng cho ta! Sau đó đẩy người Triệu ma ma: Tìm y phục! Mau tìm y phục!
Lúc này, Triệu ma ma biết đi nơi nào mà tìm y phục, bất đắc dĩ đành phải cởi áo ngoài của mình xuống, thấy hạ nhân bắt Trầm Ngư lại, nhanh chóng tiến tới bọc người nàng lại.
Phượng Trầm Ngư toàn thân cũng run cầm cập, lúc này không thể là giả, thật sự muốn phát điên, một mặt run cầm cập, một mặt miệng không ngừng kêu lên: Giết hắn! Giết Phượng Tử Hạo! Mau! Giết hắn!
Hàn thị nhìn dáng dấp Phượng Trầm Ngư như thế chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái, Phượng Trầm Ngư rơi xuống để nàng thấy được Phấn Đại có hi vọng. Nàng ngó ngó bên cạnh thấy Tưởng Dung bị An thị che mắt, lại cảm thấy lúc này nha đầu này lại vô cùng chướng mắt nàng, nếu như Tưởng Dung cũng xảy ra chuyện, Phượng gia đến thời điểm hiện tại cũng chỉ còn sót lại một vị tiểu thư là Phấn Đại, chính hay thứ thì có quan hệ gì đâu?
Oái! Tiếng Hàn thị lại vang lên, giọng quái ác mở miệng: Người thì sớm cũng đã bị giết chết rồi, còn giết lần nữa thì chính là băm thi thể ra. Chà chà, đại tiểu thư, không nhìn ra a! Ngài bình thường ra vẻ Bồ Tát từ bi, như thế nào lại có bí mặt lớn như thế chứ. Chắc không phải là lần đầu tiên cùng Đại thiếu gia chứ? Ta nhớ rõ năm ấy Đại thiếu gia đã leo lên giường của người, đến gối cũng đã nằm chung.
Ngươi nói bậy! Trầm Ngư giơ tay tính đánh Hàn thị, lại bị Hàn thị xảo trá tránh thoát. Chỉ thấy Trầm Ngư quay mặt sang hướng Phượng Cẩn Nguyên kêu to: Phụ thân, Trầm Ngư là trong sạch! Là trong sạch nha!
Tất cả mọi người trợn trừng mắt, còn trong sạch? Tất cả mọi người trơ mắt nhìn một lát, còn trong sạch cái rắm!
Phượng Cẩn Nguyên xưa nay chưa từng tức giận như vậy, thậm chí hắn sinh ra một chút tuyệt vọng.
Lạnh lùng nhìn Phượng Trầm Ngư, hắn đang suy nghĩ, nữ nhi này đến bây giờ có còn giá trị hay không?
Mà Phượng Cẩn Nguyên, kỳ thật cũng không phải sủng ái Phượng Trầm Ngư, thứ hắn sủng ái chỉ là mệnh phượng từ nhỏ kia của Trầm Ngư. Mệnh phượng này nếu như đổi lại trên người nữ nhi khác thì cũng giống như nhau.
Phượng Trầm Ngư hiểu rất rõ cha của nàng, ngay khi ánh mắt tuyệt vọng của Phượng Cẩn Nguyên sắp lộ thì bị nàng phát hiện, trong đầu nàng liền hiện lên hai chữ: Thôi xong!
Không!
Nàng liều mạng lắc đầu, miệng kêu to: Không! Phụ thân ngươi không thể từ bỏ ta! Ta là Phượng Trầm Ngư của người, là nữ nhi người sủng ái nhất, tương lai sẽ là hoàng hậu nha! Phụ thân! Nữ nhi bảo đảm, khi đã là hoàng hậu nhất định sẽ nỗ lực bảo vệ Phượng gia, Phượng gia đến thời điểm đó có thể hô mưa gọi gió!
Câm mồm! Lão thái thái càng nhìn càng thấy Phượng Trầm Ngư buồn nôn: Ngươi nói năng điên khùng gì đó? Ở đâu ra hoàng hậu? Hoàng hậu còn đang khỏe mạnh ngồi trong cung đấy!
Là sau này! Trầm Ngư hoàn toàn nghe không rõ lời lão thái thái nói, lại không ngừng giải thích: Ta nói là sau này! Sau này ta làm hoàng hậu, tam hoàng tử là hoàng đế! Phượng gia lúc đó sẽ đại phú đại quý! Chỉ cần lão hoàng thượng chết, thiên hạ sẽ là của Phượng gia chúng ta!
Ầm!
Phượng Cẩn Nguyên nổi cơn thịnh nộ tiến tới, tung một cước đá vào ngực Trầm Ngư: Hoàn toàn nói bậy!
Trầm Ngư bị hắn đạp thật xa ra ngoài, một ngụm máu cũng đã phun ra ngoài, có cảm giác muốn hôn mê, nhưng nàng chống đỡ không cho bản thân ngất đi. Ngất đi là chết, nàng bây giờ không còn trong sạch, Phượng gia nhất định sẽ không thương tiếc nàng.
Trầm Ngư cố gắng duy trì thần trí tỉnh táo, vừa ngẩng đầu, vừa vặn tầm mắt nhìn thấy nha hoàn Vong Xuyên đang bên cạnh Diêu thị nhìn về phía nàng. Giật mình, nàng dường như nhớ ra chuyện trước khi thần trí mình mơ hồ, toàn thân đột nhiên khô nóng, loại cảm giác này giống như bị người khác hạ dược, thế nên khi Phượng Tử Hạo chạm vào người nàng lúc đó có cảm giác vô cùng mát mẻ.
Ý thức nàng cảm thấy không đúng, đột nhiên đứng dậy, lảo đảo vài bước đến trước mặt Vong Xuyên, đưa tay tóm lấy cổ áo Vong Xuyên: Là Phượng Vũ Hoành đúng chứ? Nhất định là Phượng Vũ Hoành đã trở lại! Nàng tìm ta báo thù? Ha ha ha ha! Phượng Vũ Hoành, mê dược ấy vốn chẳng phải là ta tặng cho nàng sao, sao nàng không chết cháy trong trận lửa lớn kia? Phượng Vũ Hoành! Mau ra đây cho ta! Ra đây!
Phượng Trầm Ngư giống như phát điên kêu loạn trong phòng, nàng thật sự hi vọng có thể ép Vong Xuyên làm Phượng Vũ Hoành xuất hiện, nhưng tiếc thay chẳng có ai xuất hiện cả.
Diêu thị lại nghe ra ý trong câu nói vừa rồi của Phượng Trầm Ngư, lạnh lùng hỏi Phượng Trầm Ngư: Ngươi nói cái gì mê dược? A Hoành bị ngươi hạ mê dược?
Chính là giống mê dược mà ta trúng phải! Trầm Ngư khàn cả giọng: Mê dược ấy vốn là cho nàng, là ai đưa đến phòng ta? Phụ thân, ta là bị người khác hạ dược a!
Tưởng Dung không chịu được nữa, mở miệng lớn tiếng nói: Đại tỷ tỷ chính người cũng thừa nhận hạ dược Nhị tỷ tỷ, vì sao còn tự dính ngược lại? Rút cuộc là người mang Nhị tỷ tỷ đi đâu rồi?
Tiếc thay, Phượng Trầm Ngư cũng không lại đáp lời nàng, chỉ ngồi sập xuống đất, thất thanh khóc rống.
An thị nhìn Phượng Cẩn Nguyên, bất đắc dĩ nói câu: Lão gia, đối với nhị tiểu thư ngài không cảm thấy thiếu nợ quá nhiều sao?
Kim Trân lau nước mắt, cũng cùng nói: Nhị tiểu thư thật đáng thương.
Đáng thương? Trầm Ngư lại hét rầm lên: Nàng ta có chỗ nào đáng thương như ta? Nàng ta mới là người đáng chết!
Hàn thị như xem kịch vui nhìn Trầm Ngư đùa giỡn quậy ra màn kịch này, nhếch khóe môi, không sợ phiền phức lớn tiếng nói: A! Ta nói, Phượng gia tám phần mười là bị trúng tà, đây chẳng phải là báo ứng sao? Ngẫm lại cũng đúng, trước đây đuổi nhị tiểu thư đi vào núi, kết quả thì như thế nào? Nhân gia trở lại báo thù. Sau này các ngươi lại đuổi tứ tiểu thư đi thôn trang kinh giao, bây giờ thì như thế nào đây? Báo ứng lại tới nữa rồi chứ?
Lão thái thái một tay cầm quyền trượng liền bước qua, đánh thẳng vào Hàn thị, Hàn thị thét lên: Ngao ngao, đánh ta làm gì? Ta nói không đúng sao? Bây giờ đại tiểu thư như phế đi, nhị tiểu thư tám phần mười là chết rồi, Phấn Đại của ta vì sao không thể trở lại? Các ngươi suy nghĩ cho rõ ràng, Phượng gia đã không còn mấy vị tiểu thư!
Lời nói Hàn thị đủ để lão thái thái cùng Phượng Cẩn Nguyên suy nghĩ sâu xa.
Đúng a! Phượng gia đã không có mấy vị tiểu thư, chẳng những không có tiểu thư, cả con trưởng đích tôn cũng chết oan uổng.
Lão thái thái nhìn thi thể Phượng Tử Hạo trong vũng máu, nước mắt nhạt nhòa, không khỏi hướng đến Phượng Trầm Ngư đổ lỗi: Ngươi ấp ủ lòng hại người, tự hại mình không nói, còn có hại chết ca ca ngươi. Phượng Trầm Ngư, cái gì mà mệnh phượng, ta thấy ngươi mới là khắc tinh của Phượng gia! Lão thái thái hung hăng nhìn Trầm Ngư, lên án: Cháu trai ruột của ta cứ như vậy mà bị ngươi hại chết, Phượng Trầm Ngư, ngươi cũng không nên sống trên cõi đời này! Cái gì mà mệnh phượng? Cái gì mà hoàng hậu chứ? Phượng gia vì ngươi mất đi không ít người? Ngươi hại chết Tử Hạo, còn làm hại A Hoành mất tích, Phượng gia không có thứ nữ nhi như ngươi!
Phượng Cẩn Nguyên đi qua nâng lão thái thái: Mẫu thân không nên tức giận, bảo trọng thân thể.
Sao ta có thể không tức giận? Lão thái thái nhìn Phượng Cẩn Nguyên: Căn bản là ta không tán thành chuyện các người bồi dưỡng Trầm Ngư, nếu không vì ba năm trước Thẩm thị cứ thỉnh thoảng đem lời Tử Dương đạo nhân ra khuyên bảo, ta lại thấy ngươi cũng để ý, lúc đó mới gật đầu. Vừa vặn bây giờ, Cẩn Nguyên ta hỏi ngươi, một đứa con gái như vậy ngươi gả nàng ta cho tam hoàng tử, rốt cuộc là muốn thành toàn cho Phượng gia hay là muốn hủy hoại Phượng gia? Tai họa sắp giáng xuống Phượng gia, tai họa sắp giáng xuống Phượng gia!
Đạo lý này Phượng Cẩn Nguyên đương nhiên hiểu rõ, thật sự vừa rồi hắn kích động có ý muốn một cái tát đánh chết Trầm Ngư. Lúc đó hắn giơ tay lên, nhưng vẫn không thể nào hạ xuống được.
Trong lòng luôn ấp ủ một tia hy vọng, việc này chỉ có người nhà họ Phượng biết, nếu như bọn hắn không nói, thì phải chăng tương đương với việc chưa từng xảy ra? Về phần Trầm Ngư, chuyện không còn tấm thân xử nữ, ngày sau chỉ cần nghĩ ra một cái cớ nói dối, chẳng phải là được sao.
Trầm Ngư nhìn ra trên mặt Phượng Cẩn Nguyên hiện lên thương tiếc, trong lòng lại nổi lên một chút hy vọng, nhanh chóng nhào tới bên chân hắn quỳ xuống khổ sở cầu xin: Phụ thân! Đây không phải Trầm Ngư nguyện ý, là ca ca, là ca ca cố ý xông vào nha! Trầm Ngư là bị hại nha! Hu… Phụ thân nhất định phải làm chủ choTrầm Ngư, Trầm Ngư bị hại nha!
Phượng Cẩn Nguyên trong lòng vẫn còn suy nghĩ, cũng không có trả lời ngay, lão tộc trưởng cuối cùng cũng không nhịn được, thở dài, nói: Ta cho các ngươi thời gian hai ngày, sau hai ngày lập tức rời khỏi tổ trạch Phượng gia, cũng không cần lên núi tế bái, từ nay về sau, Phượng Đồng huyện cùng Phượng gia các ngươi không liên quan. Các ngươi… Tự lo lấy a!
Lại là một câu tự lo lấy, lão tộc trưởng không thèm quay đầu lại rời khỏi.
Lần này, lão thái thái không còn mặt mũi đi cầu xin, còn nói lên núi tế tổ, nàng bây giờ còn thể diện gì đi gặp Phượng lão gia tử?
Người đâu! Rốt cục, Phượng Cẩn Nguyên mở miệng nói: Đem thi thể Ỷ Nguyệt thi thể kéo ra ngoài thiêu, thi thể đại thiếu gia cất vào hòm, chôn ở ngoài mộ tế tổ Phượng sơn. Chuyện hôm nay tất cả mọi người phải giữ bí mật, ai nói ra ngoài một chữ, đừng trách bổn tướng vô tình!
Một câu nói, coi như là cho Trầm Ngư một con đường sống.
Diêu thị nhíu mày nhìn hắn, trong mắt nhìn thật kỹ hắn.
Phượng Cẩn Nguyên quay đầu đi chỗ khác không muốn chạm mặt Diêu thị, lại vẫy tay, gọi ra ám vệ đến: Trông chừng đại tiểu thư, không cho nàng rời khỏi tầm mắt các ngươi nửa bước!
Vâng! Ám vệ hơi động, trực tiếp đứng phía sau ở Phượng Trầm Ngư.
Phượng Trầm Ngư giờ đâu để ý có ám vệ trông chừng nàng hay không, chỉ cần cho nàng một con đường sống, kêu nàng làm gì nàng cũng nguyện ý.
Lão thái thái lại nghe Phượng Cẩn Nguyên sắp xếp, trong lòng dần lạnh đi, nhịn thật lâu, có đôi lời rốt cục vẫn hỏi: Còn A Hoành? Một cái nữ nhi khác của ngươi, liệu có tìm nữa không?
Phượng Cẩn Nguyên nói: “Tìm thêm hai ngày, nếu như không tìm được, coi như đã chết.
Phượng Cẩn Nguyên! Diêu thị tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: Ngươi không phải là người!
Phượng Cẩn Nguyên tâm mi nhíu lại, phân phó thêm cho ám vệ: Đem Diêu thị đi, trông coi cẩn thận!
Vong Xuyên cùng Hoàng Tuyền lập tức tiến đến, đồng thanh nói: Ai dám?
Phượng Cẩn Nguyên giận dữ: Chuyện Phượng gia ta, khi nào đến phiên hai nha đầu nhúng tay?
Vong Xuyên, Hoàng Tuyền hai người khi nào sợ hắn? Nhìn chằm chằm Phượng Cẩn Nguyên, hồi lâu thật giống như nhìn kẻ ngốc, sau đó thì nghe Vong Xuyên nói: Chuyện Phượng gia chúng nô tỳ có thể không xen vào, nhưng phu nhân là mẫu thân vương phi tương lai, chúng nô tỳ phải quản. Huống chi… Nàng trừng mắt nhìn Trầm Ngư sau lưng ám vệ: Phượng tướng xác định tên ám vệ này của người có bản lĩnh quản chuyện bên phía chúng ta?
Ám vệ ấy theo lời nói Vong Xuyên cúi đầu, hắn xác định là bản thân không có bản lĩnh quản, chỉ hai cô nàng này cũng đã vô cùng khó giải quyết, huống chi còn tồn tại một tên Ban Tẩu khinh khủng.
Phượng Cẩn Nguyên cũng biết lời nói của Vong Xuyên không phải là sơ ý, chỉ là do mặt mũi không nói không được, vì thế nhìn chằm chằm Diêu thị nói: Nói cho cùng ngươi chính là thiếp Phượng gia ta, nên xử lý thế nào, bản thân ngươi tự suy nghĩ lấy.
Hắn tức giận hừ một tiếng, không nói nữa, cứ nhìn bọn hạ nhân đi ra đi vào thu dọn gian phòng, Trầm Ngư vẫn còn quỳ trên mặt đất, không ngừng nức nở.
Đang lúc này, ánh mắt Kim Trân cong lên, nhìn ra ngoài cửa thấy có nha đầu đang ngó vào.
Nàng chớp mắt đã nhận ra nha đầu kia, nhanh chóng chỉ tay ra ngoài cửa, kêu to: Bắt lấy nàng! Mau bắt lấy nàng!
Đám người không biết câu nói này của Kim Trân có ý gì, nhưng Hoàng Tuyền ngay lập tức dịch người, nghiêng mình giữ chặt nha đầu kia tại trong tay, dùng thêm chút sức, nha đầu kia liền bị đẩy vào trong phòng.
Nha đầu này không phải ai khác, chính là người cùng Phượng Tử Hạo hợp mưu hãm hại Phượng Vũ Hoành.
Nàng bị Hoàng Tuyền đẩy một cái như vậy, vừa vặn đẩy lên thi thể Phượng Tử Hạo chuẩn bị được cất vào hòm, tiểu nha đầu lại nhìn mặt Phượng Tử Hạo, bị doạ A Một tiếng ngất đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!