Cực Phẩm Lang Quân Rất Vừa Mắt: Bảo Bối, Em Đủ Tuổi Rồi Chứ?
Chương 4: Tình Thâm Bất Diệt: Anh Đợi Em Trưởng Thành!
Lớn lên từ nhỏ cùng Đình Đình, cô thật không tin chị ấy không hề có quan hệ gì với mình, hơn nữa, với Phí Nặc Thần mà nói, Phí Đình Đình ngang tàn giống anh nhất, riêng chỉ cô lại không, nhưng mà tờ giấy xét nghiệm ADN đó, nó không phải là giả, rốt cuộc chuyện này là sao chứ?
Lời của Đình Đình văng vẳng bên tai cô, cả đêm khiến cho Tiểu Ngôn không ngủ được, cô lang thang ngoài hồ bơi, vừa đi vừa mâu thuẫn có nên tin lời của Nặc Thần hay không? Trước kia cô có hỏi tại sao mình lại mang họ Hàm, chú ấy lập tức liền trở mặt, bảo cô suy nghĩ nhiều thành bệnh. Có lần cô bạo gan đi giám định, kết quả là bị Phí Nặc Thần phát hiện, lúc đó thậm chí cũng có mặt Đình Đình, rốt cuộc cũng đã giám định được quan hệ, bây giờ cô còn vướng mắc về điều gì?
Còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì từ phía sau xuất hiện một bóng người, anh ta bước đến an nhiên khoác áo lên vai cô.
– Khuya rồi sao không ngủ? Cháu ở đây không sợ cảm lạnh sao?
Cháu sao? Đúng là tình thâm bất diệt mà, chẳng buồn cho cô chỉ có thể ghen tị, thật sự rất tàn nhẫn!
Đình Đình đứng phía sau chứng kiến, môi nhỏ cô chu ra, lập tức, ngày mai cô sẽ tự mình đi kiểm tra ADN một lần nữa, lần này nhất định phải kiếm một bác sĩ giỏi nhất, tốt nhất là không quen biết với chú cô.
– Hừ, hai người quá đáng, quá đáng lắm luôn á!
Nói xong, cô lập tức chạy lên phòng.
***
Không gian tịch mịch chỉ còn lại hai người, Tiểu Ngôn im lặng đứng xoay lưng lại với anh, hai tay cô nắm chặt với nhau.
Thì ra chính là loại cảm giác vừa hạnh phúc nhưng lại không thể bước qua này, có thể yêu một người, nhưng không tài nào vượt qua định kiến đó, kỳ thật chỉ lập tức muốn biến mất.
Phí Nặc Thần cảm nhận được suy nghĩ này của Tiểu Ngôn, tay anh cư nhiên chủ động vòng ra phía trước ôm chặt cô, một lần, một lần quyết tâm không để mất.
Giọng nói trầm khàn nóng ẩm vang bên tai:
– Tiểu Ngôn, sao cháu lại như vậy? Có chuyện gì sao lại không nói chứ?
Ấm áp đến nhường nào, đau đớn đến nhường nào, Tiểu Ngôn dùng sức gỡ tay anh ra nhưng kỳ thật lúc này chỉ trách Phí Nặc Thần giữ quá chặt, cô có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay đó của anh.
Tiểu Ngôn không giống anh, không có một cơ thể dẻo dai đến như vậy!
Cô vừa tủi thân vừa đau lòng, nói:
– Phí Nặc Thần, chú tự trọng một chút có được không? Nếu như để mọi người nhìn thấy, đặc biệt là Đình Đình, chị ấy sẽ nghĩ chúng ta thế nào chứ?
Với Đình Đình mà nói, con bé ngây thơ cho rằng anh chỉ thiên vị một mình Hàm Tiểu Ngôn, nhưng mà bạn nhỏ Đình Đình không biết rằng, với anh, Hàm Tiểu Ngôn, anh thật chất không thiên vị, mà là trân trọng con bé như sinh mạng. Duy nhất một điều, điều mà anh không thể nói ra, cứ như thế chấp nhận cuộc hôn nhân không tình yêu với người khác. Có người từng hỏi anh đau không? Tại sao phải làm vậy?
Đơn giản, bởi vì anh yêu Hàm Tiểu Ngôn, anh muốn con bé được hạnh phúc!
Cả buổi tối anh đều ôm lấy cô, không có bất kỳ hành động khiếm nhã nào…
***
Trời sáng, Tiểu Ngôn tỉnh lại trong phòng Phí Nặc Thần, nhìn kỹ, tay anh vẫn còn ôm chặt lấy hông cô, gương mặt say ngủ làm cô phải dao động.
Ban đầu cô còn sợ hãi không biết phải làm gì, nhưng sau đó liền tự trấn an mình, rốt cuộc cũng chịu xoay người lại nhìn anh, tay dài nghịch ngợm sân si chóp mũi anh.
Càng nhìn lại càng không đành lòng, đáng ra, nam nhân này phải là của cô mới phải chứ?
Hàm Tiểu Ngôn bĩu môi, thừa lúc Phí Nặc Thần còn đang say ngủ hôn môi anh, một cái lướt qua như chuồn chuồn vừa đáp nước.
Cô biết mình không nên làm vậy, nhưng mà ở gần một người hoàn hảo như Nặc Thần, cô chỉ sợ người phạm tội không phải anh.
Hôn xong, cô ngoan ngoãn gối đầu lên tay Phí Nặc Thần, hai mắt nhắm lại ngủ.
Cái hôn vừa rồi của anh là thụ động, anh hoàn toàn là bị cướp, anh có nên bắt Hàm Tiểu Ngôn bồi thường không?
Phí Nặc Thần mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy là Tiểu Ngôn, trong lòng hạnh phúc đến khó tả. Hơn nữa cô đã chủ động cưỡng hôn anh, chứng tỏ trong lòng cô có anh, anh không sợ mình là người đơn phương rồi.
Tay dài ôn nhu vuốt tóc bạn nhỏ Hàm Tiểu Ngôn, Phí Nặc Thần vui vẻ cười:
– Tiểu Ngôn, đợi sau khi em trưởng thành, anh nhất định sẽ không do dự nữa!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!