Cực Phẩm Lang Quân Rất Vừa Mắt: Bảo Bối, Em Đủ Tuổi Rồi Chứ? - Chương 3: Thật Sự Nhìn Thấu!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
236


Cực Phẩm Lang Quân Rất Vừa Mắt: Bảo Bối, Em Đủ Tuổi Rồi Chứ?


Chương 3: Thật Sự Nhìn Thấu!


Đình Đình thấy Phí Nặc Thần không mấy tập trung vào công việc, cô biết ngay anh nghĩ đến Tiểu Ngôn, trong đầu nữ nhân đột nhiên xuất hiện một đám quạ.

Từ Thượng Hải về đây chỉ vì việc Hàm Tiểu Ngôn không đến lớp, hơn nữa khi trở về lại lập tức chăm sóc bạn nhỏ cô, đây căn bản không giống với cách làm của Phí Nặc Thần một chút nào!

Còn chưa kể đến việc mắng cô một trận không ra gì, nghĩ xem, cô cũng là cháu của anh vậy?

Hự…

Càng suy nghĩ càng thấy có gì đó không bình thường, lẽ nào cô không phải cháu của anh? Lẽ nào cô chỉ được nhặt về?

Một đám quạ khác bay vèo ngang đầu cô, chân Đình Đình sắp sửa đứng không vững, lẽ nào… Chẳng lẽ nào…

– Không có việc gì thì cháu về nhà đi, đừng đứng ở đây cản trở chú làm việc. Còn nữa Đình Đình…

Mặt Phí Nặc Thần cau có, anh ngước lên nhìn thẳng Phí Đình Đình, khiến người nào đó trơ ra như cây xanh bị thiếu nước.

Phí Nặc Thần có vẻ rất nghiêm túc, cũng có vẻ nhìn thấu cô, hiểu cô đang suy nghĩ cái gì, tất cả đều thể hiện rất rõ qua đôi mắt.

Đáng lẽ cô không nên nghi ngờ người đàn ông này không cùng huyết mạch với mình thì mới phải, bởi vì trên thực tế mà nói, ngoài anh ba cô ra, cô là người giống với tính cách Phí Nặc Thần chú nhất. Không nên, cô thật sự quá sai lầm.

Phí Đình Đình mặt nặng nề, cô nhìn anh cười gượng gạo:

– Chú không cần nói, sau này cháu sẽ không suy nghĩ linh tinh như vậy nữa!

Người nào đó vừa nói xua tay.

***

Gần nhà có tiệm bánh kem mới mở, Đình Đình trước đó đã cho người lén lút điều tra ông chủ ở đây rồi, anh ta quả nhiên giống như trong suy nghĩ của cô, đích thực là một mỹ nam rất phi phàm, vừa đẹp trai lại vừa có sự nghiệp riêng cho mình, tương lai rất xứng đáng làm chồng cô.

Nữ nhân có ý muốn Tiểu Ngôn đi cùng, dù sao cũng ăn đồng chia đủ, hơn nữa nếu như cô không ăn được thì cũng có thể kết nối anh ta với Tiểu Ngôn.

Nào ngờ chưa gì kế hoạch của cô đã thất bại hoàn toàn.

Roẹt, bức thư tỏ tình của cô bị lão đại thúc ở đối diện xé tan tành, Tiểu Ngôn đứng chứng kiến trợn mắt lên.

Cô vừa vuốt mồ hôi vừa thở phào:

– Cũng còn may mình chưa có đồng ý đi đến đó, nếu không, mình sẽ giống như bức thư kia cho mà xem. Roẹt một cái… Xong, không còn cái gì hết!

Hàm Tiểu Ngôn đứng lảm nhảm, đối diện, Phí Đình Đình mặt mày hậm hực nhìn Nặc Thần, dao búa trong đầu bay tứ tung.

Quá đáng, chú nhỏ của cô thật quá đáng!

Môi nhỏ của Tiểu Ngôn chu ra, cô không chịu được chen miệng vào:

– Chú, chú sao lại hành xử như vậy chứ? Dù gì chị ấy cũng lớn rồi, năm sau có thể thi tốt nghiệp, mấy chuyện tình cảm này của chị ấy chú không nên xen vào, chú làm vậy rất quá đáng!

– Tiểu Ngôn cháu câm miệng!

Anh quát, lập tức, Hàm Tiểu Ngôn im lặng không nói một câu nào, môi cắn chặt với môi.

Rốt cuộc thì Phí Nặc Thần nổi giận với cô vì cái gì?

***

– Thôi mà Đình Đình, chú chỉ giận cho nên mới cấm đoán chị quen bạn trai thôi, chị đừng như vậy có được không?

Tiểu Ngôn mang bữa tối cho Đình Đình, nhân tiện mèo nhỏ cũng muốn an ủi cô.

Trước đây mỗi khi cô buồn cũng chỉ có sự xuất hiện của Đình Đình, dần dần cũng quen với điều đó, ngược lại ngày hôm nay có sự xuất hiện của Nặc Thần, cá nhân cô cảm thấy cuộc sống mình như bị anh xáo trộn.

Từ tình cảm cháu dành cho chú đơn thuần nhất, rốt cuộc là ngày hôm nay cô lại yêu anh nhất. Nói tóm lại, cô thà ngày hôm đó anh không về, anh ở Thượng Hải kết hôn với Tử Nghi, như vậy cô sẽ không cần cảm thấy mình như một kẻ phạm tội nữa.

Yêu một người mãi không thuộc về mình, giữa suy nghĩ còn bồng bột, cô kỳ thật chỉ muốn cá nhân cô không nhớ ra người đó là ai nữa.

Tiểu Ngôn đặt thức ăn lên bàn, sau đó an nhiên ngồi xuống bên cạnh bạn nhỏ Phí Đình Đình.

– Bạn nhỏ Đình Đình này, nếu như tất cả những gì chú làm đều tốt cho chị thì thế nào? Tất nhiên là có cả những nguyên tắc rất vớ vẩn, giống như chuyện của ngày hôm nay vậy, chú ấy không cho chị tiếp xúc với con trai, trong lòng chị rất buồn có đúng không?

Nếu nói không giận cũng không phải, còn nói nếu thông cảm cho anh cũng không phải. Nói tóm lại, cô giống như dở khóc dở cười vậy.

Người ta nói nếu một ai đó nổi giận, hoặc có thể cấm đoán bạn nghĩa là rất quan tâm đến bạn. Nhưng mà ở đây không phải, cô rõ ràng thấy như Phí Nặc Thần đang giận cá chém thớt vậy. Không lẽ không phải vì anh tức giận cô muốn quen bạn trai, mà là…

Con ngươi Đình Đình lập tức hướng về phía Tiểu Ngôn, môi nhỏ cô chu ra:

– Thì ra mọi chuyện là như vậy, thảo nào chú nhỏ lại tức giận với chị, hừ. Tiểu Ngôn, tất cả là tại em!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN