Cực Phẩm Lang Quân Rất Vừa Mắt: Bảo Bối, Em Đủ Tuổi Rồi Chứ?
Chương 2: Anh Về Đây Là Vì Cô
Đình Đình không đành lòng, cô cứ vừa nói vừa lượn qua lượn lại trước mặt anh, khiến Phí Nặc Thần không mấy tập trung giảng bài cho Tiểu Ngôn, đối diện, Tiểu Ngôn hận mình không thể đứng lên bóp chết Phí Đình Đình.
Chuyện lúc nãy cô còn chưa tính với chị ta, bây giờ chị ta lại được đằng chân lân đằng đầu, muốn người đàn ông của cô đi heo hướng diễn viên, thật không thể chấp nhận được.
Cô đã sắp mất Phí Nặc Thần vào tay của Diệp Tử Nghi rồi, cô không cho phép có ai lượn lờ trước mặt của mình để cướp anh đi nữa, được thôi, cô với anh nhất định sẽ gạo nấu thành cơm luôn.
Tiểu Ngôn suy nghĩ đến đây mặt đen như đít nồi, hơi thở cô cũng phát ra hơi nóng rất rõ rệt, bên cạnh, Phí Nặc Thần nhẹ nhàng quay sang nhìn Tiểu Ngôn mỉm cười, người đàn ông rốt cuộc cũng ôn nhu đưa tay vuốt nhẹ lên tóc cô.
– Mặc kệ Đình Đình, chúng ta tiếp tục thôi!
Vẫn là người đàn ông này xứng đáng làm chồng của cô nhất, Tiểu Ngôn dù đang tức giận cũng bị câu nói của anh làm dịu đi, lập tức, vật nhỏ quay sang nhìn anh gật gật đầu:
– Dạ được!
Đối diện, Phí Đình Đình nổi xung thiên, nữ nhân hậm hực cắn chặt môi. Phí Nặc Thần và Hàm Tiểu Ngôn thật quá đáng, hai người bọn họ có cần tình chàng ý thiếp trước mặt của cô như thế không? Hự… Cô hận, cô không chơi với những đứa có người yêu nữa!
Sau đó liền dậm dậm chân mấy cái.
– Nè hai người, cháu đi bụi thật đó, hai người không hề quan tâm cháu. Hàm Tiểu Ngôn, không phải em là chị em tốt của chị sao? Sao cả em cũng không thèm quan tâm đến chị vậy?
Đầu Phí Nặc Thần hắc tuyến bay loạn xạ, bây giờ anh mới thật sự phải công nhận Đình Đình mới là cháu của mình, tính khí thật ngang ngược không khác gì anh một chút nào.
Chưa kể đến việc dạo này Tiểu Ngôn không đi học thường xuyên, cô không nói cho anh, lúc nãy lại cản trở anh tỏ tình, được lắm Phí Đình Đình, chuyện này anh sẽ một lần tính với cô.
Lập tức, Phí Nặc Thần đứng dậy đi về phía của Đình Đình, dáng dấp cao ngạo, điển trai dần dần xuất hiện trước mặt cô, nữ nhân cảm thấy chân của mình đông cứng.
Không phải là đến để quan tâm cô chứ? Ha, quan tâm kiểu này cô không cần!
Không gian trong phút chốc yên lặng, Tiểu Ngôn vẫn ngồi ngậm bút nhìn cả hai đang làm trò, hắc tuyến trong đầu bay tứ tung, cô từ từ xâu chuỗi lại mọi thứ.
Lúc nãy vui quá không suy nghĩ, rõ ràng Phí Nặc Thần bây giờ phải đang ở Thượng Hải mới đúng chứ? Hai năm rồi anh có thèm ngó ngàng gì cô đâu, lý nào đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Còn nữa, nếu như anh trở về thì tại sao quản gia không nói cho cô biết?
Chưa kể là ánh mắt đó của anh dành cho Phí Đình Đình, nó thật sự không giống như bình thường, gần đây Đình Đình ngoài việc giấu chuyện cô bỏ học với anh ra thì chị ta đâu làm gì, chẳng lẽ…
Boong, một hòn đá lớn đập thẳng vào đầu cô, Hàm Tiểu Ngôn buông bút, mặt cô ngay lập tức biến sắc.
Không sai, Phí Nặc Thần về đây là vì cô!
Đình Đình kể cả cô, lần này chết chắc rồi!
Ánh mắt Phí Nặc Thần sau đó cũng thay đổi, anh đã suy nghĩ từ rất lâu việc về đây quản lý Hàm Tiểu Ngôn, vừa hay có thể không phải kết hôn nữa, mọi thứ không phải dễ giải quyết hơn rồi sao?
Đình Đình nhìn Tiểu Ngôn nháy mắt, Tiểu Ngôn ở đối diện hiểu cô muốn nói gì liền nhanh chóng gom tập sách, cô là muốn tẩu là thượng sách nha.
Dáng người nhỏ bé lén lút rời đi như vô tội, Phí Nặc Thần không phải kẻ ngốc, nam nhân nghi hoặc nhìn theo sau, nhìn thấy Tiểu Ngôn đang rời đi liền nheo mày:
– Đứng yên đó Hàm Tiểu Ngôn, cháu mà bước thêm một bước nữa thì đừng nhìn mặt chú!
Tiểu Ngôn nghe thấy cô phanh lại, suýt nữa thì ngã nhào, mồ, đồ cái tên không có tình người, anh biết rõ cô không thể thiếu anh rồi còn gì?
Người nào đó trưng bộ mặt khó coi quay lại anh.
– Đâu phải là không từng nhìn mặt nhau suốt hai năm, không nhìn thêm vài năm nữa thì có gì khác biệt chứ?
Đối diện, Phí Đình Đình ôm bụng cười.
Nữ nhân sau đó cũng nhìn Phí Nặc Thần nói mỉa mai:
– Đáng đời, thật sự rất đáng đời chú, haha!
***
Sau đó… Sau đó thì…
Cả hai bảo bối sau đó bị Phí Nặc Thần tóm cổ lôi đi đến nhà sách, Tiểu Ngôn hận mình không thể cắn chết Phí Nặc Thần, lại càng không thể bóp chết Phí Đình Đình, hai người bọn họ làm cho cuộc sống của cô bị xáo trộn cả lên. Hự…
Đây là khu vực dành cho học sinh yếu Toán ư? Một đống sách để bổ sung kiến thức, sắc mặt cả hai đen kịt lại.
Đình Đình lôi Tiểu Ngôn sang một góc nói nhỏ:
– Chị không thích chơi với bạn Toán đâu, hơn nữa thành tích của chị lại không tốt, trí nhớ chị lại kém, bây giờ chúng ta làm sao đây Tiểu Ngôn?
Tiểu Ngôn còn chưa kịp trả lời đã bị Phí Nặc Thần chen vào:
– Chỉ là những kiến thức rất đơn giản, đâu phải mấy đứa chưa từng học, bây giờ chỉ củng cố lại một chút, hai đứa kêu ca cái gì chứ?
Tiểu Ngôn nhìn Đình Đình bĩu môi, sau đó quay lại nhìn Nặc Thần.
– Nếu như tụi cháu đã từng học qua rồi, vậy học lại làm gì chú? Hơn nữa tụi cháu bây giờ cần học những cái mới, những cái gì qua rồi thì cứ để nó qua mới phải chứ?
Phí Nặc Thần mặt lạnh tanh, Phí Đình Đình ở sau không ngừng vuốt mồ hôi, nên nói Hàm Tiểu Ngôn thế nào đây? Chính là điếc mà không sợ súng nha, ngây thơ như vậy để làm gì?
Người đàn ông nén giận, anh di chuyển về phía của Tiểu Ngôn, sắc mặt đen lại như đít nồi.
– Vậy Tiểu Ngôn chú hỏi cháu, ngày hôm nay cháu ăn cơm rồi, ngày mai cháu có cần ăn cơm tiếp hay không?
Giọng nói có chút kiềm chế, Tiểu Ngôn định trả lời là không thì cảm nhận được Đình Đình đang ở sau giật giật áo của mình, cô còn cãi lời nữa thì sẽ không toàn thây đâu nha. Lập tức, Tiểu Ngôn bất ngờ ôm lấy Phí Nặc Thần, dụi đầu vào ngực anh, cô chiếm tiện nghi công khai làm cho Đình Đình há hốc mồm:
– T-Tiểu…
Cơ mặt Phí Nặc Thần đóng băng, tay dài rắn chắc chầm chậm đặt nhẹ lên hông giữ lấy cô, ý thức trong đầu anh xáo trộn.
Hàm Tiểu Ngôn, anh thật sự muốn phạm tội!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!