Cực Phẩm Lang Quân Rất Vừa Mắt: Bảo Bối, Em Đủ Tuổi Rồi Chứ? - Chương 1: Sói Già Và Cừu Non
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Cực Phẩm Lang Quân Rất Vừa Mắt: Bảo Bối, Em Đủ Tuổi Rồi Chứ?


Chương 1: Sói Già Và Cừu Non


Trong đầu Hàm Tiểu Ngôn lúc bấy giờ xẹt qua một suy nghĩ vẩn vơ, dù trên truyền hình tập phim kia thực tế chỉ là được sắp xếp, nhưng mà, tình cảm của Tử Lam dành cho Tiểu Y thực sự rất sâu đậm, nàng ta có thể làm tất cả chỉ để cứu được người mình yêu, vậy còn tình cảm của cô thì thế nào?

Tiểu Ngôn cắn môi dưới, đầu óc cô mơ hồ, tập phim vừa rồi cũng kết thúc, trên màn hình ti vi đang chuyển sang bộ phim khác.

Gần đây Tiểu Ngôn thường xuyên không đến lớp, thậm chí cô còn không thèm liên lạc với mọi người, suốt ngày nhốt mình ở trong phòng xem ti vi, đôi lúc cô còn không rõ mình đang làm cái gì, tin tức này sau đó cũng đã nhanh chóng truyền thẳng đến tai Phí Nặc Thần – chú của cô, anh ta rốt cuộc cũng không đợi được đến ngày mình đính hôn trực tiếp quay trở về, ngay sau đó thông tin này hoàn toàn được giấu kín.

Ngày hôm sau cô thức dậy đã là một buổi sáng rất trong lành, bước xuống giường, Tiểu Ngôn từ từ di chuyển bàn chân bé nhỏ của mình đến ban công, chiếc váy ngủ mỏng dính bao trọn thân hình cô càng thêm tôn lên đường nét hoàn hảo của thiếu nữ.

Nữ nhân bé nhỏ ngày nào đã trưởng thành, trở nên hoàn hảo đến như vậy, căn bản làm anh rất vừa mắt.

Phí Nặc Thần quen thuộc với nơi này, không ngoại lệ việc anh mở khóa được phòng cô, đi vào một cách rất tự nhiên, không khỏi làm cho Tiểu Ngôn phải kinh sợ nếu quay lại, nhưng mà, nữ nhân đối diện của anh thật ngây thơ, con mèo nhỏ ấy hoàn toàn không biết gì, hoàn toàn không biết đến người ở phía sau chính là anh.

Phải, người từng cho mình là thông minh với anh, bây giờ căn bản thật ngốc nghếch!

Mười lăm năm anh ở bên cạnh cô, thay ba cô chăm sóc cô trưởng thành, căn bản không phải là chuyện dễ, hơn nữa với một người đàn ông mà nói, từ lâu anh cũng đã không còn coi cô là cháu gái của mình rồi, chỉ là, anh không cho phép mình phạm tội.

Sắp tới anh sẽ đính hôn với Tử Nghi, điều này với cô thật tàn nhẫn, Tiểu Ngôn suy nghĩ đến ngày Phí Nặc Thần trở thành chồng người ta, không hiểu sao nước mắt lại chảy dài. Với anh mà nói cô chính là cháu gái, chỉ duy nhất một cương vị như vậy, cô thật sự không cam lòng.

Nữ nhân đưa tay quệt nước mắt, nam nhân ở sau chứng kiến không hề lệch một giây, giọng nói trầm khàn vang lên giúp cô trấn an được tiềm thức.

– Tiểu Ngôn, lâu nay cháu ổn chứ?

Thanh âm ấm áp truyền thẳng đến tai cô, xung quanh dường như ngưng đọng lại, Hàm Tiểu Ngôn mỉm cười trong nước mắt, nữ nhân sau đó lập tức quay đầu nhìn, giương thẳng con ngươi đen huyền đẫm lệ về phía anh, chưa đầy năm giây đã ôm chặt lấy Phí Nặc Thần, cô còn không tin đây chính là sự thật.

Phí Nặc Thần, người đàn ông của cô đã trở về rồi sao?

Giọng nhỏ cô nghẹn ngào:

– C-Chú, chú về với Tiểu Ngôn rồi sao?

Phí Nặc Thần im lặng trong vài giây, nam nhân không quá vội trả lời, tay dài to khỏe rụt rè một lúc cũng chịu ôm lấy cô, chiếc eo bé nhỏ của Tiểu Ngôn trong tích tắc cũng đã bị người đàn ông ở đối diện thôn tính, môi mềm hôn nhẹ lên tóc cô. Giờ phút này, tim anh như đang bị ai đó dùng tay bóp mạnh vào. Cảm giác này, cảm giác này rốt cuộc là sao đây?

Da thịt mạnh mẽ chạm vào nhau, Tiểu Ngôn còn trách mình nghe nhầm, lý nào nhịp tim của Phí Nặc Thần còn đập nhanh hơn cả cô chứ?

Chưa kể hai người không cùng họ, cô họ Hàm, anh họ Phí, căn bản không giống nhau một chút nào!

Lúc trước cô còn hoài nghi mình và anh không có quan hệ gì, nhưng rõ ràng mọi thứ chứng thực đều rành mạch, cô có khẳng định mình và Phí Nặc Thần không có quan hệ gì cũng không thể, thực tế mà nói, anh vẫn là chú của cô, sự thật hoàn toàn không thể nào thay đổi được.

Tiểu Ngôn không biết mình đã nín khóc từ lúc nào, vật nhỏ giờ phút này rất hạnh phúc, hai tay thon mềm ôm chặt lấy anh cảm thấy đủ rồi cũng chịu buông, khiến người đàn ông trước mặt cô hụt hẫng.

Nam nhân sắc mặt trầm luân nhìn Tiểu Ngôn, tay dài vươn ra nắm lấy cánh tay cô, luyến tiếc kéo cô vào trong lòng, không cho vật nhỏ có cơ hội phản kháng.

Nếu như là lúc trước, anh chắc chắn sẽ bảo cô tránh xa mình ra rồi, nhưng mà, bây giờ anh không muốn.

Phí Nặc Thần ôm chặt lấy hông Hàm Tiểu Ngôn, môi mềm hôn nhẹ lên tóc cô, hai mắt nam nhân nhắm chặt lại, giọng nói người đàn ông dứt khoát:

– Tiểu Ngôn, nếu như ngày hôm nay em nói em giữ anh, Phí Nặc Thần anh nhất định sẽ không kết hôn nữa!

Bỗng nhiên cửa phòng lúc này mở bung ra, nữ nhân ở sau chứng kiến mặt ngây ngốc, hai mắt Đình Đình mở to ra hết cỡ. Vừa rồi là phim tình cảm à? Cô thật không ngờ chú nhỏ của cô diễn đến đạt như vậy! Cô có nên khuyến khích Phí Nặc Thần đổi nghề không?

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN