Tổng giám đốc ư, đừng đi theo tôi nữa - Chương 5: Ăn cơm cùng anh.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Tổng giám đốc ư, đừng đi theo tôi nữa


Chương 5: Ăn cơm cùng anh.


Do hôm qua bận suy nghĩ về anh, nên cô thức khuya làm cho hôm nay dậy muộn, cũng mai đến kịp không là bị trưởng phòng Trần la rồi. Đang suy nghĩ mong lung, phó phòng Cao đứng trước mặt với giọng điệu bỡn cợt:
– Mẩn Nhi à, em nay sao đi làm trễ vậy có cần Bằng Ca Ca pha cho em tách cafe không em.
Vừa nói phó phòng nắm tay cô làm cho cô giật mình né anh ta ra.
– Em không có thói quen uống cafe cám ơn anh nhe, giờ e phải làm việc rồi không chị Trần la em.
Từ chối khéo khiến Cao Bằng không biết nói gì đành về chỗ tìm cách để chiếm được thân thể Tuệ Mẩn, nghĩ tới là Toàn thân Cao Bằng chịu không nỗi , liền gọi điện cho nhân viên trong phòng thiết kế vào phòng phó phòng và đóng cửa lại.
Mạc Hi Viên vừa vào đã xà vào lòng của Cao Bằng nũng nịu.
– Ca ca quên Viên Nhi rồi sao, không nhớ viên nhi nữa hay sao.
Cao Bằng cười với giọng cười dâm đãng một tay bóp lấy nhũ hoa của Hi Viên, một tay luồng vào bờ mông gợi cảm của cô.
– Anh nhớ em chết đi được, không sao giờ anh gọi em vào hả, Viên Nhi. Nào làm cho anh đi, anh nhớ Viên Nhi chết mất.
Những tràn cười dâm đãng, những màn uốn éo đầy dục vọng của hai người trần truồng trong phòng làm việc…
Đến giờ ăn trưa. Chi Trần nhờ Tuệ Mẩn mua ít đồ ở văn phòng gần công ty. Nên cô vui vẻ đi mua đồ. Đang đi nữa đường chợt tiếng chuông điện thoại reo lên:
– Alo ai vậy
– Là tôi, Khải Phàm đây. Định hỏi cô có rảnh không đi ăn trưa cùng tôi.
– Ưm à tôi rảnh nhưng tôi đang ở dưới công ty tôi đi mua tý đồ, anh đợi tôi tý được không.
– Không cần, cô ra bãi giữ xe đi tôi chở cô đi ăn ở ngoài.
– vậy tôi đợi anh ở bãi xe.
Thiên Vương rủ Tuệ Mẩn ra ngoài cũng bởi vì anh là tổng giám đốc nếu đi cùng nhân viên sẽ gây bàn tán xôn xao ảnh hưởng đến cô, một phần anh che dấu thân phận anh với cô, làm sao mà ăn ở công ty được.
– Hôm nay tôi sẽ mời anh nhe, để trả ơn bữa quá gian anh về, với xin lỗi mấy lần đụng trúng anh.
Anh im lặng như lời đồng ý.
Nhà hàng Lan Hoa nổi tiếng ở đây với những món ăn có một không hai.
Ăn ở đây phải đặt bàn trước, còn không phải đợi vì khách quá đông, tất nhiên giá cả của nó cũng phải trên trời.
Tuệ Mẩn hối hận vì lời đề nghị vừa rồi. Ăn ở đây không biết số tiền mình trả đủ không, mà lỡ nói rồi không biết làm sao.
Ngồi vào bàn với phong cách tao nhã, cô nhìn menu thôi đã thấy chóng mặt. Quyết định cô vẫn phải nói ra:
– Khải Phàm à, anh có thể đến nơi khác ăn được không?
Anh nhìn cô với anh mắt ngạc nhiên, không lẻ cô chê ở đây nhỏ sau
– Anh đừng nhìn tôi vậy, tại tôi làm công ăn lương mới đi làm nên tiền tiết kiệm tôi chỉ đủ mời anh món bình dân thôi, tôi hứa với anh sau nay tôi thành công tôi sẽ mời anh ăn tại đây. Cô cố cười để che đi sự xấu hổ ở khuôn mặt đang đỏ ửng.
– Cô đừng lo, để phụ nữ trả tiền không phải là phong thái của tôi.
– Nhưng mà… Tuệ Mẩn chưa kịp thốt ra thì đã bị Thiên Vương ngắt lời
– Ăn đi, lần sau tôi sẽ để cô mời tôi.
Tuệ Mẩn miên man suy nghĩ vậy là còn lần sau nữa ư, đi ăn với tên này tuy đẹp trai nhưng mà sao lanh lùng , tên này không biết cười ha gì vậy ta. Thôi kệ ăn trước tính sao.
– Vậy lần sau tôi mời anh nhé.
Thức ăn đem chất chồng như núi , toàn là những món sơn hào hải vị, cô chưa từng ăn, cô cũng có khả năng ăn những món này nhưng do cô phải tiết kiệm để dành cho mình không phiền tới ba mẹ.
Thiên Vương thấy cô ngồi thần ra mà chưa ăn lìn quan tâm hỏi :
– cô sao vậy sao không ăn đi
– Tôi thấy đồ ăn nhiều quá sợ ăn không hết .. Tuệ Mẩn vừa cười vừa nói.
– Không sao cô cứ ăn cô gầy thế này ăn cho mập lên.
– Anh cũng ăn đi .
Ăn xong cô cảm thấy sảng khoái lâu rồi không được ăn nhiều và ngon như vậy. Thanh toán xong Thiên Vương chở cô đi mua đồ cho chị Trần rồi quay về công ty.
– Khải Phàm, anh có thể để tôi gần công ty không.
Thiên Vương nhìn cô bằng đôi mắt khó hiểu
– Tại vì tôi mới vô làm, tôi không muốn người ta đồn thổi này kia đâu. Tôi muốn người ta biết đến tôi vì năng lực của tôi.
Thiên Vương ngạc nhiên nhưng cũng đồng ý vì cũng hợp lý.
Tạm biệt nhau xong Tuệ Mẩn đi lên tầng 19 để làm việc, cô chợt nhớ ra rằng quên hỏi Khải Phàm làm ở tầng nào, gõ vào đầu cô tiếp tục công việc của mình.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN