Lão công, nhìn em một chút!
Chương 2: Vợ chưa cưới của Lục Dư Minh
Tuy nói anh không có ấn tượng gì với cô vợ sắp cưới này, nhưng nếu gặp mặt thì anh đã gặp cô một lần rồi.
Cộc cộc…
Sau một hồi gõ cửa, người bên ngoài không nghe thấy tiếng trả lời từ bên trong thì tự giác đẩy cửa đi vào. Trợ lí Chu khép nép xem xét sắc mặt của ông chủ, cảm thấy anh không giống như đang tức giận, ngược lại sắc mặt lại rất ôn hòa thì khẽ thở phào một hơi. Vội vàng đem đống tài liệu mình thu thập được đến trước mặt anh, “Tổng giám đốc, hồ sơ về Dương tiểu thư đã được thu thập đầy đủ rồi ạ.”
Lục Dư Minh lúc này mới chú ý đến anh ta, đôi mắt mê người của anh liếc qua đống hồ sơ trên tay trợ lí, trầm giọng nói, “Mang qua.”
“Dạ.” Chu Lí đem hồ sơ đặt trước mặt anh.
Lục boss lật hồ sơ lên xem. Dương Tiểu Tình sinh ngày X tháng X năm XXXX, tuổi hai mươi ba, quê quán….Mẹ mất mười ba năm trước, bố kết hôn lần hai. Mẹ kế, Hàn Linh Lung, em gái cùng cha khác mẹ, Dương Linh Tú. Học đại học năm ba trường kinh tế, học lực giỏi….
“Chỉ có vậy?” Lục Dư Minh lật tầm hai ba tờ, nhíu nhíu mày.
“A, nghe nói Dương tiểu thư hình như có xích mích với bố của cô ấy, ông Dương Tùng Lâm thì phải.” Chu Lí đẩy gọng kính, nói.
Xích mích? Về chuyện ông ta lấy vợ hai sao?
“Được rồi cậu ra ngoài đi.”
“Dạ…” Chu Lí nhìn anh một cái, định nói chuyện gì đó rồi lại thôi.
Sau khi Chu Lí ra ngoài, Lục Dư Minh lại nhìn lên đống hồ sơ trên bàn. Cô vợ sắp cưới này của anh vốn là người mà ông ngoại đã hứa hôn, anh cũng không muốn làm phật ý ông. Anh nghĩ nếu cô là người ngoan ngoãn nghe lời, anh còn xem xét giữ cô lại, cho cô một cái danh phận. Còn nếu mà cô không biết điều, giống như những người đàn bà khác chỉ muốn bò lên giường của anh thì anh sẽ không nể tình ông ngoại nữa mà ném cô ta ra khỏi Lục gia.
Lục Dư Minh đứng lên, đi tới quầy bar rót cho mình một ly rượu đỏ, đứng trước cửa sổ trong suốt trên tầng 10, anh có thể nhìn thấy rất rõ quang cảnh của thành phố B.
Có thể nói, anh từ trước tới giờ chỉ biết đến công việc. Từ lúc còn nhỏ đến năm mười tám tuổi, anh đều phải lao vào học như thiêu thân, học những kiến thức kinh doanh, học để thi bằng tiến sĩ,… Học cách quản lí một gia tộc. Ông nội sớm đã không còn, trước khi mất ông đã để lại cái ghế gia chủ của Lục gia cho anh, nhưng khi ấy anh mới có tám tuổi, còn quá nhỏ. Vì thế mà bác cả đã khống chế cái ghế đó của anh. Ông ta muốn, anh có thể cho nhưng đây là di nguyện của ông nội, anh tuyệt đối sẽ không giao nó cho bất kì ai.
Cũng vì từ nhỏ chỉ biết học, anh cũng không có trải qua những thứ mà một thiếu niên đáng lẽ phải trải qua. Trong đó có tình yêu.
Học trong một môi trường chỉ có những thần đồng mới được học, Lục Dư Minh chưa từng một lần rung động bởi bất cứ ai. Lớn lên cũng vậy, tuy có không ít người phụ nữ muốn trèo lên giường anh nhưng anh chưa bao giờ để ý đến họ, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm.
Đối với anh, phụ nữ là thứ sinh vật hèn kém nhất. Vì quyền lực và tiền bạc mà không tiếc bán rẻ thân xác của chính mình.
Dương Tiểu Tình, nếu đã cưới cô về, chỉ cần cô không có ý định muốn leo lên giường của anh, anh sẽ cho cô mọi quyền lợi mà Lục phu nhân phải có.
Lục Dư Minh nhấp môi, đột nhiên ánh mắt lại hướng tới phía dưới công ty có một chiếc xe Porsche màu trắng đỗ trước cổng công ty. Cái xe đó nghênh ngang đỗ ở nơi cấm đỗ xe.
Anh nhíu mày. Kẻ nào mà to gan đến mức dám làm loạn ở Lục thị?
Dương Tiểu Tình từ trong xe nhìn ra bên ngoài, thấy có hai ba anh bảo an cao to đẹp trai đang gõ cửa, hình như đang rất khó chịu.
Cô kéo cửa kính xuống, lập tức một anh bảo an có khuôn mặt baby lên tiếng, “Chỗ này cấm đỗ xe thưa cô.”
“Ồ. Tôi không biết.” Dương Tiểu Tình ồ một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Anh bảo an thấy cô cũng không phải cố ý, lại nói cô gái này dáng vẻ lại dễ thương như vậy, rất giống…ừm…giống học sinh cấp ba. Anh ta nghi ngờ, “Có bằng lái không đấy cô bé.”
Ặc, cô bé? Trông cô trẻ thế sao? Nhưng mà không sao, anh này biết nịnh con gái, con gái các cô ai mà chả thích trẻ đẹp chứ.
Dương Tiểu Tình tâm trạng rất tốt, vui vẻ mở cửa xe đi xuống. Một bộ dáng áo phông, mặc quần bò yếm, chân đi đôi giày săn đan, tóc đuôi ngựa đen óng, khuôn mặt có nét ngây ngô của thiếu nữ của cô thực sự là rất dễ thương, rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm.
“Anh đẹp trai, anh là bảo an ở đây sao?” Dương tiểu thư của chúng ta lại giở thói hoa đào ra, khẽ nở một nụ cười thật tươi, hướng anh bảo an hỏi tới.
“A..” Anh bảo an đỏ mặt. Lúc nãy nhìn qua xe quá tối, không thấy rõ mặt cô lắm. Bây giờ nhìn chính diện mới thấy rõ. Hai má hồng hồng phấn nộn, đôi môi anh đào nhỏ nhắn đang mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều. Hai mắt to đen láy như hạt chân châu khẽ híp lại, tạo thành hình trăng khuyết. Bộ dáng này của cô, bộ dáng nữ sinh trong sáng này của cô, thật khiến cho người khác muốn phạm tội.
“Anh tên gì vậy?” Dương Tiểu Tình cảm thấy anh bảo an này rất dễ thương, người gì đâu mà dễ xấu hổ thế.
Người đàn ông mặc đồng phục bảo an bên cạnh nhìn có vẻ chững chạc hơn, bật cười đẩy đẩy anh bảo an baby, “Tuấn Dật, cậu trả lời người ta đi kìa.”
Anh chàng bảo an vội lấy lại vẻ nghiêm trang thường ngày, khẽ ho một tiếng rồi hắng giọng, “Ở đây cấm đỗ xe, mời cô đi theo chúng tôi để nơi đúng chỗ.” Nói rồi còn làm động tác mời.
“Em vẫn còn chưa biết tên anh mà.” Dương Tiểu Tình híp mắt nhìn anh ta đang cố tỏ ra nghiêm túc.
“Khụ…tôi tên Tuấn Dật.” Nói xong cũng không hiểu tại sao mình phải nói tên cho một con nhóc.
“A~ Tuấn Dật? Tên hay. Em tên Dương Tiểu Tình, rất vui được gặp anh.” Dương Tiểu Tình thân thiện đưa tay ra.
“D..Dương…Dương Tiểu Tình?” Hai anh bảo an bộ dáng ngạc nhiên, mở to mắt nhìn cô gái ngây thơ ở trước mặt mình.
Đây là….là ..là ..vợ chưa cưới của tổng giám đốc????
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!