Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi?
Chương 6: Nỗi đau mất con.
Hoàng hôn dần buông. Mộc Diễm một mình ra trước cái ao sen nhỏ trước uyển. Nàng ngắm nhìn cảnh vật nơi đây, trong lòng cười chua xót: Sở Thanh Ca cũng sắp trở thành Vương phi rồi, một người chung tình như Mộ Dung Phong sớm muộn gì cũng hưu nàng.
Vô Song nhìn bóng lưng cô độc của nàng, rồi ngồi xuống bên cạnh. Vô Song cũng ung dung nhìn về phía xa.
” Vô Song, ta muốn hỏi em một điều.” Mộc Diễm chẳng hề ngạc nhiên đến sự xuất hiện của Vô Song.
” Vâng.” Vô Song cẩn thận đáp lại.
Mộc Diễm thở dài, một lát sau nói:
” Em có biết tình là gì không?”
Vô Song tùy tiện cầm một hòn đá, ném xuống mặt nước. Đá chìm xuống đáy, mặt nước khẽ rung động.
” Thực ra thì em chưa bao giờ yêu ai cả, nên em cũng không biết rõ. Nhưng em từng nghe tỷ tỷ từng nói, tình mong manh dễ vỡ tựa giọt sương, dù oán hận bao nhiêu cũng chẳng thể buông tay, muốn cắt cũng không được, muốn gỡ cũng chẳng xong.”
Mộc Diễm chìm vào suy tư, nhận ra Vô Song nói đúng. Mặc dù trải qua lần tra tấn của Mộ Dung Phong, nhưng nàng chẳng thế ngừng yêu hắn. Nàng cũng chẳng biết, liệu hắn đã từng yêu nàng chưa, hay chỉ xem nàng là một dụng cụ để phát tiết…
Cứ thế, một ngày trôi qua. Có lẽ, tuổi xuân của nàng cũng rất nhanh qua đi mà thôi…
—
Vài ngày sau…
Mộ Dung Phong đến Thanh uyển. Mộc Diễm vẫn như cũ, tiếp đón chân thành. Hắn ngẫm ra một điều, Mộc Diễm đã khác rồi, nàng chẳng còn thể hiện niểm vui trước mặt hắn nữa.
Mộ Dung Phong hỏi, nàng trả lời vài câu qua loa, rồi lại im lặng. Hắn ở lại dùng ngọ thiện với nàng. Mộc Diễm vừa nghe mùi thức ăn liền chạy ra ngoài, vịn vào thân cây nôn thốc tháo.
Tâm Nhi kinh ngạc, thầm đoán nàng đang mang thai. Thấy cảnh này, Mộ Dung Phong sầm mặt lại. Rồi, hắn gọi đại phu đến khám cho Mộc Diễm.
Đại phu nói, nàng có thai được 3 tháng nay. Lão ta ríu rít chúc mừng, vừa thấy nét mặt lạnh tanh liền im bặt xin lui.
” Mộc Diễm. Ngươi, ngươi được lắm. Dám lén không uống thuốc tránh thai mà bổn vương nói. Khốn nạn! Bổn vương đã nói rồi, ngươi không có tư cách mang thai hài nhi của bổn vương. ” Hắn nổi cơn thịnh nộ, hét lên.
Nàng sợ hãi, lùi về phía sau, tay ôm bụng bảo vệ cái thai.
” Bổn vương cho ngươi chọn. Một là ngươi tự tay phá bỏ cái thai kia. Hai là…bổn vương một cước đá thành vũng máu.” Mộ Dung Phong âm trầm đến đáng sợ.
Nàng run lên kịch liệt, miệng cầu xin hắn thảm thiết:
” Không, không. Dù sao đó cũng là con chàng mà. Hay để nó được sinh ra, thiếp đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến chàng đâu.”
Hắn cười lạnh, bóp lấy cằm nàng. Nàng cảm thấy cằm như sắp nát ra, đau đến không chịu nổi:
” Người đâu, bưng bát thuốc trụy thai đến đây cho ta.”
Nàng chết lặng, nước mắt tuôn trào, thân thể bé nhỏ chạy ra cửa, nàng nhất định không thể để tiểu sinh linh bé nhỏ này rời khỏi nàng được.
Mộ Dung Phong bước nhanh đuổi theo. Hắn đã bắt được nàng. Hắn giữ chặt lấy nàng, đổ nhanh thứ chất lỏng kia vào trong miệng.
Nàng khó khăn nuốt thuốc xuống, ánh mắt tuyệt vọng nhìn hắn:
” Ngươi đúng là kẻ độc ác, ta hận ngươi.”
—
Mộc Diễm nằm trên giường. Đau quá! Nàng toát mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch, môi bị răng cắn nát. Thân dưới của nàng đau lắm, đau đến tê tâm phế liệt.
” Đừng mà, hài nhi ngoan. Đừng xa mẫu thân…” Nàng khóc, nước mắt dính với tóc. Một mảng lộn xộn.
Ma ma đứng đầu giường, an ủi:
” Mộc Diễm cô nương, hãy cố lên. Thả lỏng cơ thể, để thai nhi trôi ra ngoài.”
” Không, không, không” Nàng hét lên đau khổ.
Tiếng gào khóc thảm thiết từ trong phòng vang ra. Tâm của Mộ Dung Phong như bị đánh một đòn mạnh. Mặc sự cản ngăn của a hoàn, hắn xô cửa bước vào. Khung cảnh quá kinh dị, mùi máu tanh ngập phòng.
Máu tươi nhiều quá, từng chậu từng chậu một. Nữ nhân trên giường thật đáng thương.
” Mộc Diễm, ngươi không được có chuyện gì.” Hắn gắt gao nhìn nàng.
” Đồ tàn độc, đồ hỗn đản, ngươi cút ngay cho ta. Ta hận ngươi” Nàng điên cuồng gào lên.
Rất lâu sau, thai nhi cũng đã trôi ra ngoài. Ma ma đỡ thai nhi, nhìn. Đó là một khối thịt đỏ hỏn, còn chưa hình thành mắt, mũi…
” Đưa cho ta, mau đưa hài nhi cho ta…” Mộc Diễm nở nụ cười thê lương.
Là con của nàng.
Mộ Dung Phong ra lệnh cho ma ma mang thai nhi kia đi. Mộc Diễm yếu ớt khuơ tay:
” Chỉ một chút nữa, để ta ôm nó vào lòng.”
Mộc Diễm đón bào thai vào lòng, thủ thỉ vài câu gì đó, cười.
Cảnh tượng trước mắt làm cho hắn đau lòng, làm hắn thống khổ. Đó cũng chính là con của hắn. Vậy mà hắn nỡ…
Bào thai được đưa đi, Mộc Diễm oán hận hét lên:
” Tên khốn kiếp, ta nguyền rủa ngươi. Đồ khốn, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
Nàng từ từ gục xuống, Mộ Dung Phong chạy như bay lại đỡ nàng.
Ngày hôm đó, đúng là một ác mộng, là bóng ma mãi trong tâm trí của Mộc Diễm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!