Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi?
Chương 5: Ngọ thiện.
Trong lòng nàng đặt ra một nghi vấn to đùng, một tháng qua, vì sao Sở Thanh Ca có thể thay đổi nhanh đến như vậy.
Bất chợt, Mộc Diễm cảm giác được hơi lạnh ở phía sau lưng, nhưng nàng chưa kịp quay đầu lại đã bị một bàn tay cứng rắn mạnh mẽ lôi ra xa. Nàng ngã bịch xuống đất, ứa nước mắt vì đau.
A Đồ kinh hô một tiếng. Ánh mắt lạnh như băng của Mộ Dung Phong xẹt qua khiến tiểu cô nương im bặt. A Đồ cuống quýt chạy lại chỗ Mộc Diễm:
” Chủ tử, người không sao chứ.” A Đồ muốn đỡ nàng lên nhưng bị nàng xua tay cự tuyệt.
Mộc Diễm vẫn bất động ở đó, mặt nàng cúi gằm xuống đất, đôi mắt đen nhắm lại thật chặt để không phải nhìn nam nhân vô tâm kia.
” Ca nhi, ta khuyên nàng đừng nên tiếp xúc nhiều với cô ta. Cô ta chẳng tốt đẹp gì đâu.”
Cô ta chẳng tốt đẹp gì đâu, cô ta chẳng tốt đẹp gì đâu…Nàng lẩm bẩm mấy lần. Đúng rồi, ta vốn dĩ chẳng tốt đẹp.
Sở Thanh Ca có ý muốn lại đỡ nàng dậy nhưng bị Mộ Dung Phong ngăn cản. Hắn nói gì đó với nàng ta, thì một lát sau, mấy người kia đều rời đi. Mộ Dung Phong có quay đầu nhìn nàng một lần, mắt xẹt qua một tia khác thường, nhưng sau đó cũng vụt tắt.
” Chủ tử, chủ tử. Người mau đứng dậy đi thôi, bọn họ đã đi xa rồi.”
Mộc Diễm từ từ đứng dậy, hai tay phủi bụi trên y phục. Rồi cùng A Đồ về nhà.
Thanh uyển tĩnh lặng làm sầu bi trong lòng càng dâng, nàng đưa huyền cầm ra gảy. Không biết nàng gảy bao lâu, dây đàn bị đứt ra. Cuối cùng, nàng nằm bẹp trên bàn đá.
Tâm Nhi đi ra, đặt một chén trà nhỏ trước mặt nàng:
” Diễm nhi muội muội, ta nghe A Đồ kể rồi. Thực ra, ta không để muội biết chuyện này vì muốn muội chuyên tâm nghỉ dưỡng, không phải lo lắng.”
” Muội hiểu mà.” Nàng thở dài.
—
Sáng hôm sau.
Người của Mộ Dung Phong đến mời nàng đi dùng ngọ thiện. Nàng từ chối, cuối cùng người kia nói trắng ra là hắn ép buộc nàng đi.
Nàng tắm rửa sạch sẽ, chọn một kiểu tóc đơn giản. Phù dung trước gương, nàng cài vài đóa. Tâm Nhi trang điểm nhẹ nhàng. Sự thanh nhã kết hợp với một bộ hồng y thì vô cùng hài hòa.
Tâm Nhi mở cửa, ngoài kia đã có hạ nhân chờ sắn, cung kính mời nàng lên kiệu. Ngồi trên kiệu, nàng có chút lo lắng.
Rút cục, kiệu cũng đã dừng lại. Mộc Diễm từ từ đi xuống, ưu nhã bước vào đại sảnh. Đập vào mắt nàng chính là khung cảnh xuân sắc, khiến cho người ta đỏ mặt: Sở Thanh Ca ngồi trong lòng Mộ Dung Phong, nũng nĩu ôm cổ, rồi thơm lên má hắn.
Lúc nãy, sự ghen tỵ như thể hiện hết lên khuôn mặt nàng. Nhưng rất nhanh, nàng đã lấy lại được sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên hành lễ:
” Tiện thiếp xin thỉnh an Vương gia, Thanh Ca cô nương.”
Sở Thanh Ca vô cùng ngại, dãy dụa khỏi vòng ôm của hắn. Không những không thoát ra được, mà còn bị ôm chặt hơn.
” Ơ…Mộc Diễm, sao cô lại ở đây. Chẳng lẽ…cô là cơ thiếp của Phong?” Sở Thanh Ca đưa ra kết luận, đôi mắt ngây thơ của nàng ta nheo lại nhìn nàng.
Sở Thanh Ca như xát vào chỗ đau của nàng vậy. Bao nhiêu năm này, nàng vẫn chỉ là một tiện thiếp thấp kém, luôn bị người ta khinh rẻ.
” Được rồi. Miễn lễ.” Mộ Dung Phong lạnh nhạt nói.
Mộ Dung Phong cho hạ nhân bày biện thức ăn ra. Ba người cùng ngồi vào bàn ăn. Sở Thanh Ca ân cần gắp thức ăn vào bát của hắn. Mộc Diễm cúi gằm mặt nhìn vào cái bát, chẳng hề động đũa.
” Mộc Diễm cô nương, cô ăn đi.” Sở Thanh Ca cười hiền hòa, gắp một cái đùi gà vào bát nàng.
” Cảm ơn.” Nàng lí nhí đáp trả.
Ngọ thiện kết thúc trong bầu không khí căng thẳng. Mộc Diễm ngoài ăn chẳng còn hé răng. Sở Thanh Ca thì nói vài câu để xóa bớt sự bí bách. Mộ Dung Phong khi trò chuyện với nàng ta, thi thoảng lại liếc về Mộc Diễm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!