Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi?
Chương 4: Lần đầu gặp Sở Thanh Ca
Tâm Nhi cầm bát thuốc trên tay, bước vào căn phòng. Tâm Nhi vội vội vàng vàng đặt bát thuốc xuống, chạy lại bên đầu giường:
” Diễm nhi, cuối cùng muội cũng tỉnh rồi. Thật là khiến ta lo chết đi được.” Tâm Nhi vừa nói vừa khóc.
Mộc Diễm muốn ngồi dậy ôm lấy Tâm Nhi nhưng vừa cử động nhẹ, cả thân đều đau đớn.
” Diễm nhi, ngoan nào. Ngồi yên đi, không nên cử động mạnh, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vết thương.” Tâm Nhi xót xa nhìn nàng, tay vén những lọn tóc của nàng ra phía sau.
” Tâm Nhi, tỷ th…ật tốt” Mộc Diễm khàn giọng. Ánh mắt nàng ấm áp lên đôi chút, được Tâm Nhi tỷ tỷ yêu thương thật là hạnh phúc.
” Diễm nhi, Vương gia ra tay thật tàn độc, không nể tình nghĩa chút nào. Haizzz, cũng thật là thương muội” Tâm Nhi lắc đầu thở dài. Lần này, Mộ Dung Phong ra tay không hề nhẹ. Nhìn những vết thương trên cơ thể của Mộc Diễm làm cho Tâm Nhi đau lòng.
Vừa nhắc đến Mộ Dung Phong, ánh mắt nàng lại trở nên bi thương. Như phát giác được điều đó, Tâm Nhi không nói nữa, đi lấy bát thuốc định đút cho nàng. Mộc Diễm từ chối, cầm lấy bát thuốc, nhắm mắt uống một hơi cạn sạch.
—
Trong một tháng vừa qua, nàng không hề gặp Mộ Dung Phong. Thân thể hồi phục có thể coi là khá tốt, nhưng vết thương trong lòng thì có lẽ chẳng bao giờ lành nổi.
Mộc Diễm vừa thu nhận thêm hai a hoàn nữa, đó là A Đồ và Vô Song. A Đồ thì vô tư, trong sáng, lúc nào cũng cười tươi vui vẻ. Còn Vô Song thì hoàn toàn trái ngược, nàng rất ít nói, suy nghĩ rất thấu đáo và thông minh.
Một buổi sáng, A Đồ theo nàng đi dạo ở hoa viên. Mộc Diễm ngồi nghỉ dưới gốc đào, còn A Đồ đi loanh quanh đâu đó.
Nàng khẽ thở dài, thấm thoắt 3 năm cũng đã trôi qua kể từ ngày nàng sống với hắn.
Nàng đang thẫn thờ, chợt hoàn hồn vì tiếng reo của A Đồ:
” Chủ tử, em mới thấy một nữ nhân rất xinh đẹp. Đẹp như tiên giáng trần luôn ấy.”
Mộc Diễm cười, đáp trả:
” Nào, cô tiên đó là ai mà khiến A Đồ ngạc nhiên đến thế.”
A Đồ cười hi hi, cầm lấy tay của nàng, năn nỉ:
” Chủ tử, người nhất định phải gặp nàng ta. Mà hình như đây là lần đầu em thấy cô ta thì phải. Trông xinh đẹp lắm, nhìn cách ăn mặc vô cùng thanh nhã.”
Nàng cũng chịu thua A Đồ, cứ để tiểu cô nương này tùy tiện dắt đi. A Đồ đứng lại, chỉ vào nữ nhân mặc bạch y kia.
Mộc Diễm giật mình ngạc nhiên, sao…sao nữ nhân kia lại ở đây? Đáng lẽ phải ở Bích các chứ. Nàng đứng thẫn thờ nhìn nàng ta. Xinh đẹp tựa thiên tiên, phong cảnh như tô họa thêm cho vẻ đẹp của nàng.
” Chủ tử, chủ tử. Người sao vậy” A Đồ lay lay người nàng.
” Ừ…ừm. Ta đây. Ta không có sao.”
Bất chợt, nàng đi về phía Sở Thanh Ca. Nàng ta nghe tiếng bước chân, vội quay lại, Sở Thanh Ca hiền hòa mỉm cười.
” Cô nương, cô là…?” Sở Thanh Ca rụt rè hỏi.
” Thanh Ca cô nương, ta là Mộc Diễm, là một nô tỳ trong phủ này.” Nàng không muốn nói ra cái thân phận thật của nàng, không muốn để cho Sở Thanh Ca biết nàng là tiểu thiếp của Mộ Dung Phong.
” Thì ra là cô là Mộc Diễm. Nhưng, tại sao cô biết tên ta?” Sở Thanh Ca thắc mắc.
Mộc Diễm nhìn nàng ấy, không đáp. Sở Thanh Ca cũng không hỏi lại.
” Vậy Thanh Ca cô nương đây là…?
” Ta sắp trở thành thê tử của Phong, trở thành Phong Vương phi.” Sở Thanh Ca khi nhắc đến Mộ Dung Phong đều rất vui vẻ.
Thê tử? Vương phi? Không thể nào. Rút cục, một tháng qua, nàng đã bỏ lỡ những điều gì. Tại sao Tâm Nhi không nói cho nàng biết?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!