Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi?
Chương 3: Thể xác nàng đau, nhưng trái tim nàng con đau hơn gấp bội lần.
Người kia cầm một con rắn, thả vào người Mộc Diễm. Nàng sợ đến phát run, sắc mặt trắng bệch, không còn chút máu.
” Không, ngươi không được làm thế.”
Ánh mắt cầu xin của nàng di chuyển sang Mộ Dung Phong lạnh lùng tựa vào bức tường kia. Một khắc đó, Mộc Diễm nàng cảm thấy hắn ta không phải là người nàng yêu, mà đó chính là người luôn đọa đày, dày vò nàng.
Con rắn trườn lên lưng nàng, rồi quấn lấy bắp tay nàng. Đôi mắt hung ác của nó nhìn nàng.
Mộc Diễm gào lên cầu xin Mộ Dung Phong, nhưng hắn vẫn lẳng lặng đứng đó, xem nàng khổ sở. Hắn phì cười, nhưng không hiểu sao, trái tim hắn lại nhói lên vô cớ. Nhưng nàng xúc phạm đến nữ nhân hắn yêu, là không thể tha thứ được…
Mộc Diễm không chịu được nữa, liền ngất đi vì sợ hãi cực độ. Mộ Dung Phong ra lệnh cho tên tay sai kia bắt con rắn kia, bỏ vào lồng.
—
” Tỉnh dậy, tỉnh dậy” Có tiếng mạnh mẽ thúc dục. Nàng chợt rùng mình vì lạnh.
Mộc Diễm tỉnh dậy vì bị hất nước vào mặt, nàng mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Lại là Tu Viện đáng sợ kia, bên cạnh nàng còn có mấy gã tay sai nữa.
Thân nàng bị treo lơ lửng, dây thừng trói chặt khiến nàng đau, nàng khẽ nhíu mày.
” Thả t…a r…a” Nàng chẳng còn sức lực, cổ họng khô khốc, mãi mới nặn ra một câu.
Chẳng ai thả nàng ra cả.
Roi trên tay gã tay sai quất mạnh vào người nàng, từng cái từng cái một, đem thân thể và tâm can nàng xé nát. Nàng hét lên thê lương, như phải hứng chịu nỗi đau lớn nhất trên trần đời. Máu dính đầy cơ thể nàng, y phục nục nát.
” Đau quá, cầu xin các người đừng đánh ta nữa. Mộ Dung Phong, chàng ra lệnh cho bọn họ ngừng đánh ta đi.” Nàng cầu xin, hi vọng hắn sẽ làm như nàng nói.
Nhưng không, đáp lại nàng chính là tiếng cười khinh khỉnh của hắn. Tiếng chát chát của roi vẫn đều đều kêu. Thân hình nhỏ bé run lên vì đau, vì rát, nhưng trái tim bé nhỏ của nàng còn đau gấp bội lần.
Mộc Diễm a Mộc Diễm, ngươi thật là ngu si, dốc lòng với một người không yêu ngươi. Ngươi bỏ đi cái thân phận Đại tiểu thư Thừa tướng phủ, rời bỏ phụ mẫu, để đến với nam nhân kia. Nhưng ngươi nhận lại là cái gì? Tình yêu ư? Địa vị ư? Không, tất cả đều sai. Ngươi chẳng có gì cả, ngươi chỉ là kẻ trắng tay, không biết mình sẽ đi về đâu. Ngươi chỉ được nhận lại khổ sở, đớn đau mà nam nhân đó ban cho. Sớm biết đến ngày này thì ngươi chết quách cho xong.
Đột nhiên, nàng cười lớn. Tiếng cười chua xót vang lên, khiến cho Mộ Dung Phong đứng ở kia cũng phải giật mình. Nhưng ít lát sau, nàng gục đi. Tại sao nàng lại cười thê lương đến thế? Hay là nàng đang hối hận vì lại đi yêu hắn? Hắn cũng không rõ nữa. Nhưng hắn chợt mềm lòng khi nhìn nữ nhân bị đánh đến thảm thương kia.
” Đủ rồi. Đừng đánh nữa.” Mộ Dung Phong lạnh lùng nói.
Gã tay sai tuân lệnh, không đánh tiếp nữa, dùng chủy thủ cắt đứt dây thừng. Nàng rơi bịch xuống đất, nằm đó. Nước mắt tràn mi, máu chảy trên mặt đất lạnh lẽo. Khung cảnh thật rùng rợn, bi thương.
” Đưa nàng về, bảo nô tỳ Tâm Nhi kia chăm sóc nàng cẩn thận.” Hắn ra lệnh, dường như sự tức giận trong lòng hắn đã nguôi ngoai. Đôi mắt đen của hắn nhìn nàng, chợt lóe lên tia đau lòng, nhưng cũng cụp mắt lại. Rất nhanh.
” Vâng, thưa Vương gia.” Gã cúi đầu cung kính.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!