Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi?
Chương 16: Cướp tân nương.
Con đường đang tấp nập bán mua, bỗng từ đâu, một thằng bé bán bánh bao tầm 9,10 tuổi vừa chạy vừa kêu lớn:
” Mọi người, dừng tay lại. Đoàn rước dâu của Chiêu phủ sắp tới rồi.”
Tất thảy mọi người đều ngừng việc, ngước mắt chờ đón đoàn dâu đi qua. Cuối cùng cũng đã đi đến thật rồi. Pháo hoa đỏ rực, đèn lồng đỏ rực, đoàn rước dâu cũng màu đỏ. Tân lang một thân hỉ phục ngồi trên lưng ngựa, tóc đen bay trong gió, tuấn mĩ dịu dàng. Tân nương hoa chi chiêu triển đoan trang ngồi trong kiệu hoa. Tiếng chúc mừng to nhỏ vang lên hòa với tiếng pháo, một mảng nhộn nhịp.
Mộc Thanh Ly ngồi trong kiệu. Gương mặt xinh đẹp được che đi bởi một lớp khăn trùm đầu. Mắt nàng giật giật liên tục, khiến cho nàng khá lo lắng. Nàng hi vọng, hỉ sự của nàng và y sẽ diễn ra một cách êm đềm.
” Phong Vương gia, hôm nay là đại hỉ của Chiêu Liệt, hi vọng người có thể đến uống chén rượu mừng.” Giọng của Chiêu Liệt vang lên, khiến nàng cả kinh.
Phong Vương gia? Phong Vương gia? Sao hắn lại tới đây? Sao hắn lại biết được?
” Chiêu công tử, mau giao người cho bổn vương.” Mộ Dung Phong một thân huyết y cao cao thượng thượng ngồi trên yên ngựa chỉ tay vào Chiêu Liệt mà nói.
” Giao người? Liệt không hiểu ý Vương gia.” Y thành thật nói, đôi mắt y như muốn nhìn thấu hắn.
” Người bổn vương cần là Mộc Diễm, còn là Mộc Thanh Ly.”
Hai người đàn ông. Một đối một, đều có dung mạo tuyệt mĩ, nhưng chỉ khác… Mộ Dung Phong lạnh lùng, vô tình. Chiêu Liệt ấm áp như nắng thu. Người dân chứng kiến cảnh này đều không khỏi nghi ngờ vê quá khứ của Mộc Đại tiểu thư . Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về kiệu hoa đỏ chói.
Mộ Dung Phong gằn từng chữ.
” Mau giao tân nương cho bổn vương.”
Chiêu Liệt lắc lắc đầu, mím môi:
” E rằng, Liệt không thể thực hiện được.”
” Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ngươi chán sống rồi sao Chiêu Liệt!? ” Mộ Dung Phong cười lạnh. Rồi, hắn hướng đầu về chiếc kiệu hoa phía sau Chiêu Liệt, hắng giọng: ” Mộc Diễm, đã lâu không gặp, chắc hẳn nàng rất nhớ ta?”
Mọi người nổi tiếng bàn tán. Lời nói của hắn cay độc tựa rắn rết, đem vết thương tưởng như sắp lành nay một lần nữa xé toạc ra, đau đớn không thôi. Mĩ nhân ngồi trong kiệu hoa, tay siết chặt hỉ phục, đôi môi bị cắn đến rách rướm máu.
” Phong Vương gia, thê tử của Liệt là Mộc Thanh Ly chứ không phải là Mộc Diễm. Nếu ngài cứ khăng khăng đòi đưa tân nương đi thì đừng trách Liệt vô tình.” Y kiên quyết nói. Dường như không còn sự ôn nhu trong mắt y, mà thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng.
Không nói nhiều. Mộ Dung Phong nhảy xuống ngựa, mày phượng chỉ nhếch lên một chút, rồi hạ xuống ngay. Môi hắn khẽ phun ra một câu:” Có mắt như mù.” Sau đó, hướng Chiêu Liệt mà đánh tới. Chiêu Liệt nghiêng người né đòn của hắn. Y không phải thiện chiến như hắn, nhưng vì Thanh Ly, y sẽ liều mình.
Tiếng đánh nhau. Hỗn loạn. Mộc Thanh Ly thân mình run rẩy. Chiêu Liệt của nàng, y làm sao mà đánh lại được với Mộ Dung Phong cơ chứ. Hắn từng là Đại tướng quân, trăm trận trăm thắng. Còn y, y chỉ có chút võ công, lại lắm bệnh. Đánh với hắn xong, y làm sao mà chịu được.
Mộ Dung Phong phi ngân châm trong tay áo của mình về phía bạch mã của Chiêu Liệt. Con ngựa bị đau, hí lên, nhảy lên cao. Y may mắn đã rời khỏi lưng ngựa, chăm chăm nhìn hắn.
Hắn cười nhàn nhạt, một lần nữa phi ngân châm về phía y. Y né không kịp, ngân châm găm vào ngực. Lát sau, Chiêu Liệt phun ra một ngụm máu đen.
Ngân châm có độc!
” Người đâu, mau hạ kiệu, bảo vệ phu nhân.” Y yếu ớt nói.
Mấy tên kia hạ kiệu xuống. Nghe lệnh bảo vệ người ngồi trong kiệu.
Thấy Chiêu Liệt bị trúng độc, mấy người trong đoàn rước dâu mau chóng chạy lại phía y. Thuộc hạ y mau chóng điểm huyệt của y.
Mộ Dung Phong từng bước từng bước tiến về kiệu hoa. Lãnh khí trên người hắn khiến người ta khiếp sợ. Trong ngày mắt…từng kẻ muốn bảo vệ Mộc Thanh Ly đều ngã xuống, máu me bê bết kinh dị, người dân khiếp đảm không thôi.
Nghe thầy tiếng người kêu thất kinh, Mộc Thanh Ly lo lắng vô cùng, không biết ở ngoài kia có chuyện gì. Giọng hắn vang lên, nhẹ nhàng mà khiến nàng khiếp vía: ” Diễm nhi tiểu thiếp của bổn vương, mau mau về Vương phủ, ngoan ngoãn hầu hạ bổn vương đi.”
Mặc dù còn cách một bức màn che kiệu, nhưng nàng đã bị hàn khí trên người hắn làm cho run rầy. Rồi, thực sự nàng cũng phải đối mặt với ác ma. Bức màn bị hắn tách rời khỏi kiệu, theo gió mà bay đi. Mộ Dung Phong và Mộc Thanh Ly cả hai đều không nhìn rõ nhau, bởi vì chiếc khăn hỉ đội đầu của nàng. Hắn phất tay, chiếc khăn bay khỏi đầu nàng, toàn bộ khuôn dung xinh đẹp đã lộ ra trước mắt hắn.
” Vương gia, xin đừng làm hỏng thanh danh của thiếp thân. Thiếp thân giờ là thê tử của Chiêu thiếu gia, là con dâu của Chiêu tướng quân, sao có thể là tiểu thiếp của Vương gia chứ.” Nàng mỉm cười thanh lệ, dưới nụ cười xinh đẹp kia là sự khinh bỉ trào phúng.
Hắn tức giận, ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng. Nàng vùng vẫy cự tuyệt.
” Muốn cự tuyệt bổn vương, nàng chán sống rồi sao!?” Ý cười lạnh trên môi hắn càng sâu. Hắn đánh ngất nàng, tay vòng qua eo nhỏ, rồi bế nàng lên. Hắn ung dung cướp tân nương trên đường, ung dung đưa nàng về Vương phủ.
” Thanh Ly, Thanh Ly, không được để hắn đưa Thanh Ly đi.” Chiêu Liệt gào lên.
Thuộc hạ bên cạnh hắn, dìu hắn đứng dậy, dùng khinh công về Chiêu phủ. Độc mà y trúng, chắc chắn là rất mạnh, không chữa trị kịp, chỉ e rằng là y sẽ không ổn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!