Tĩnh Dạ, Lệ Ai Rơi?
Chương 17:
Mộ Dung Phong một thân huyết y ngang nhiên bước vào. Đôi môi mỏng của hắn khẽ giương lên một chút. Nghe thấy tiếng động, nàng quay người lại, bắt gặp hắn đang đi vào. Nàng sợ hãi lui về phía sau, ánh mắt quật cường nhìn hắn.
Đôi mắt u lãnh của Mộ Dung Phong nhìn nàng. Từng bước, từng bước tiến về phía nữ tử đang run rẩy ở trong góc giường kia. Nàng định hét lên nhưng hắn đã nhanh tay ôm nàng vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng.
” Diễm nhi của bổn vương, nàng không muốn gặp bổn vương đến thế hay sao !?” Thanh âm trầm trầm của hắn vang lên.
Người trong lòng Mộ Dung Phong run rẩy càng kịch liệt. Rồi, nàng ngước mắt lên nhìn hắn, mỉm cười thanh lệ:
” Hiện giờ, ta đã là Chiêu thiếu phu nhân. Nếu ngài cứ sống chết ép buộc ta, thì đừng để ta hận ngài.”
Mắt Mộ Dung Phong xẹt qua một tia nhói đau. Rất nhanh, sau đó lại biến mất. Hắn cười lạnh:
” Không phải nàng đã quá hận bổn vương rồi hay sao.”
Nước mắt nàng lại rơi như mưa. Nàng vừa khóc, vừa cười như điên dại:
” Mộ Dung Phong, chuyện của quá khứ ta đã buông bỏ rồi. Tại sao, tại sao? Tại sao ngươi cứ đeo bám ta, không tha cho ta chứ? Tại sao ngươi không đi tiếp con đường người đã chọn? Tại sao? Tại sao hết thảy lần nay đến lần khác, ngươi cứ làm cho ta đau khổ thế?”
Hắn đau khổ đưa tay chạm nhẹ vào má nàng, rồi hung hăng ép nàng thật chặt vào người hắn. Mộ Dung Phong nở nụ cười tựa như ác ma.
” Diễm nhi, nàng là tiểu thiếp của bổn vương. Nàng nên biết, từ khoảnh khắc đó, nàng đã sớm là người của bổn vương cả đời rồi.”
Nàng giãy giụa khỏi vòng ôm của hắn, liền nói: ” Phong Vương gia, ngươi đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Bây giờ ta đã có phu quân,chứng cớ chứng minh ta là tiểu thiếp của ngươi ở đâu ra! Mộc Diễm, đã chết rồi. Ngươi hiểu không? Giờ ngươi đi cầu gỗ của ngươi, ta đi thuyền của ta. Từ nay, nước sông không phạm nước giếng. Ngươi an phận làm Vương gia, còn ta làm thê tử của Chiêu Liệt.”
Mỗi khi nàng nhắc đến tên họ Chiêu đấy, lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên. Hắn gắt gao bóp lấy cổ nàng: ” Nếu như nàng tiếp tục nhắc đến cái tên tiểu tử Chiêu Liệt kia, bổn vương sẽ không tha cho hắn.”
Cằm nàng đau như muốn vỡ ra. Nàng khe cau mày nhưng vẫn không hé răng kêu đau. Đôi mắt nàng mở to trừng hắn. Tất cả sự căm phẫn và hận thù đều thể hiện rõ trong đôi mắt ấy.
Như sợ nàng bị đau, hắn nới lỏng cằm nàng, rồi cũng buông ra. Hắn giờ đây, thực sự mềm lòng trước nàng. Cuối cùng, hắn nhẹ giọng nói:
” Diễm nhi, chuyện những ngày trước, là ta sai. Ta thực lòng xin lỗi nàng. Diễm nhi, ngày mốt, không ngày mai cũng được, chúng ta cùng cử hành hỉ sự. Nàng sẽ trở thành Vương phi của ta, ta sẽ chăm sóc nàng cả đời.” Thật sự, đây là lần đầu tiên hắn xin lỗi trước một người. Cả đời, hắn chưa bao giờ cúi đầu nhận sai trước ai, ấy vậy mà cũng phải mềm lòng trước nữ tử này.
” Có chết, ta cũng không thèm.” Nàng cười lạnh, ánh mắt của nàng như có như không lướt qua khuôn mặt hắn. Như thể hiện sự trào phúng, khinh bỉ.
” Nàng…” Hắn nghẹn họng, thực sự, thực sự, nàng đã chạm vào giới hạn của hắn. Hắn đẩy nàng xuống giường, rồi đè lên thân hình nhỏ bé của nàng. Nàng chưa kịp hô lên, môi của nàng đã bị môi hắn hung hăng đè xuống. Cứ như là một sự trừng phạt vì dám cự tuyệt hắn. Nụ hôn của hắn quá thô bạo khiến nàng phát sặc.
Hôn xong. Nàng phát gớm vì nụ hôn của hắn. Lấy tay móc vào miệng mình, hi vọng sẽ nôn ra hết nước miếng của hắn.
” Dám làm trái ý của ta, sẽ bị trừng phạt như thế đó.” Mộ Dung Phong cười thỏa mãn. Mùi vị ngọt ngào của đôi môi nàng như vẫn còn quẩn quanh trong khoang miệng hắn.
Nàng biết, hắn đã sớm làm nhục nàng, làm nhục cả Chiêu Liệt. Nàng sẽ không thành toàn cho hắn. Nàng thà chết chứ không theo!
Mộc Thanh Ly tức giận, giơ tay định cho hắn một tát. Nhưng Mộ Dung Phong đã nhanh tay bắt lấy cổ tay nàng.
” Mau thả ta ra. Chiêu Liệt, chàng ấy nhất định còn đang đợi ta trở về.” Nàng cương quyết.
Khuôn mặt hắn âm u. Cuối cùng, mặt hắn cũng giãn ra.
” Diễm nhi, nếu như Chiêu Liệt phát hiện ra, nàng đã không còn trong sạch. Liệu hắn có yêu nàng nữa không?”
Nàng run rẩy. Lời nói của Mộ Dung Phong như mũi tên đâm thẳng vào lồng ngực nàng.
” Ngươi im đi. Chiêu Liệt yêu ta, cả đời này đều thế.”
” Nếu đã thế, thì đừng trách ta vô tình.” Hắn cười lạnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!