Chiếc Hộp Trống Rỗng Và Maria Số 0 - Lần thứ 2602
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
218


Chiếc Hộp Trống Rỗng Và Maria Số 0


Lần thứ 2602



“Tôi là Otonashi Aya.”

“—A..!”

Ngay lúc đó, một bức tranh màu đỏ lóe lên trong đầu tôi. Một bức tranh đã bị chôn vùi sâu thẳm trong kí ức của tôi, mặc dù tôi chỉ vừa mới nhìn thấy điều đó trước đây.

Và như thể đầu óc của tôi bị kéo đi bởi một sợi chỉ, tất cả những hồi ức về lần ‘Chuyển trường’ thứ 2 601 được lấy ra bởi nó.

Tôi bàng hoàng đến nỗi không thể kìm nén chính mình được nữa và hét lên.

“Mm? Sao vậy Hoshii? Trông cậu không được khỏe, cậu bị đau ở đâu vậy?”

Haruaki, người đang ngồi kế bên tôi, lo lắng cho tôi.

Haruaki, người đúng ra đã bị xe tải đâm phải, mỉm cười với tôi.

Một cảm giác khó chịu không thể tránh khỏi. Buồn nôn. Những thông tin phình lên, hoàn toàn bao phủ tôi, như thể tôi là con mồi và bị nó nuốt sống. Đầu óc của tôi không thể theo kịp với tốc độ của khối lượng thông tin đó khiến tôi phải căng óc ra để xử lý.

Những kí ức từ lần trước được kết nối với lần này.

Thật sống động và rõ ràng —-

“Nhưng thật sự là Aya-chan dễ thương quá. Tớ sẽ đi tỏ tình với nàng.”

— bởi vì xác chết của Haruaki.

Và bây giờ cậu ấy lại yêu Otonashi Aya ngay từ cái nhìn đầu tiên, dù cô ta đã khiến cậu ấy chịu đựng thế này.

Tôi nhìn Otonashi. Ngay lúc đó chúng tôi bắt gặp ánh mắt của nhau. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm. Với nụ cười trên môi, cô ấy chằm chằm nhìn tôi.

…cái xác chết đó có phải là đòn tấn công để dồn tôi vào đường cùng và lấy ‘chiếc hộp’?

Nếu như vậy thì đó thật sự có hiệu quả. Đe dọa tôi bằng cách cho tôi thấy một xác chết, hàm ý nói “Tôi sẽ giết anh”…và bằng việc sử dụng xác chết một người bạn của tôi, cô ta như thể dồn tôi vào chân tường với mặc cảm tội lỗi. Otonashi làm tất cả chuyện này một cách độc đoán. Về lí thuyết, tôi hiểu được rằng đó không phải là lỗi của tôi. Nhưng khi tôi thấy xác chết đó, cái lí thuyết ấy bị thổi tung và trái tim của tôi dễ dàng tan nát.

Nếu tôi biết cách, chắc chắn tôi đã đưa ngay cho cô ta ‘chiếc hộp’ rồi. Nhưng thật may mắn, tôi không biết điều đó.

…may mắn? Thật không? Ý của tôi là nếu đây là đòn tấn công hiệu quả, chắc chắn Otonashi sẽ tiếp tục.

Cho đến khi nào trái tim của tôi vỡ vụn.

Otonashi bước xuống bục giảng và tiến về phía tôi.

Đến khi cô ấy đứng ngay kề bên tôi.

Cô ấy thì thầm, ánh mắt tập trung về phía trước mà không phải tôi.

“Có vẻ như anh vẫn còn nhớ.”

Nếu mọi chuyện vẫn tiếp tục, tôi sẽ không thể chịu đựng nổi.

Tôi phớt lờ và né tránh Otonashi, dù tôi biết điều này sẽ không giải quyết được vấn đề.

Tôi cần phải nghĩ ra cách phản công trong khi vẫn lảng tránh được cô ta.

Đó là lí do tại sao —–

“ Chỉ có thế thôi hả, Kazu?”

Tôi hỏi ý kiến người thông minh nhất mà tôi biết, Oomine Daiya.

Daiya đang đứng dựa lưng vào tường và trông vô cùng cáu gắt. Tôi nghĩ đó là vì lượng thông tin hắn phải xử lý chỉ trong giờ nghỉ giữa tiết một và tiết hai.

“Rồi sao? Cậu nói với tôi cái ý tưởng cho bộ truyện mới của cậu để làm gì?”

Tôi thẳng thắn kể cho hắn mọi thứ, kể cả những gì tôi biết được từ Otonashi, không bỏ sót bất kì chi tiết nào. Tuy vậy, vấn đề vẫn còn đó. Bởi vì tôi không mong đợi một người thực dụng như Daiya lại tin vào tình hình hiện tại của tôi, tôi chuyển nó thành một câu chuyện tôi sắp viết.

“Tôi đang tự hỏi không biết trong câu chuyện này làm gì.”

“Về cơ bản là chắc chắn anh ta sẽ đối đầu với .”

Đương nhiên tôi là còn Otonashi là .

Bởi vì tôi lấy hình ảnh tượng trưng như thế, Daiya nhận ra là . Nhưng hắn chỉ nở một nụ cười gượng gạo có ý nói rằng “Thì ra cô ta chính là hình mẫu”, dường như hắn cũng tin rằng đây chỉ là truyện hư cấu.

“Nhưng…tớ không nghĩ rằng có thể đối đầu trực tiếp với .”

“Ở thời điểm hiện tại thì đúng.”

Đối thủ chính là Otonashi Aya. Một người đã trải qua đến 2 602 lần ‘chuyển trường’ và còn có thể tạo ra xác chết để đoạt được ‘chiếc hộp’. Tôi không nghĩ tôi sẽ có cơ hội nào để chiến thắng.

“Nhưng vẫn có khả năng để lấy được sức mạnh ở thời điểm sau đó đến một mức có thể ngang bằng với .”

Daiya buột miệng.

“Ồ –?”

Mục đích chính của tôi khi hỏi ý kiến của Daiya là để tìm ra biện pháp để thoát khỏi tình trạng này. Nhưng tôi cho rằng việc này cũng giống như mò kim đáy bể. Nói thật, tôi không mong đợi rằng hắn có thể nghĩ ra một giải pháp khả thi cho tôi.

“Phản ứng kiểu gì vậy? Thôi thì cậu nói cho tôi biết tại sao không thể đối đầu với xem?”

“À? Ừ thì…”

“Thôi, không trả lời còn hơn. Bọn ngốc các cậu chỉ đưa ra câu trả lời ngớ ngẩn chỉ tổ làm tôi bực mình thêm.”

…Tôi có quyền tức giận lúc này, đúng không?

“Sự khác biệt giữa và . Đó là sự khác biệt về thông tin. có thể lợi dụng điểm khác biệt này để điều khiển như một con rối. Rất đơn giản. Cô ta chỉ cần cố tình đưa thông tin sai lệch cho .”

Đúng vậy. Otonashi có thể làm bất kì chuyện gì với tôi ngay khi tôi lại quên những gì diễn ra trước đó.

“Nói cách khác, nếu san bằng được khoảng cách về thông tin giữa hai người, lí do chính khiến anh ta không thể đối đầu với , kế hoạch này có thể có tác dụng. Anh ta chỉ cần loại bỏ điều bất lợi này.”

“…nhưng điều đó là không thể!”

Daiya cười tự mãn.

“Nè, cậu nói với tôi rằng có thể nhớ được những gì xảy ra ở lần lặp trước đúng không?”

“Ừ.”

“Nếu anh ta có thể lấy được kí ức của lần cuối cùng, anh ta sẽ có thể lấy được kí ức của lần trước lần cuối cùng đó. Đúng không?”

“…ừ, chắc là thế.”

“Vậy nếu anh ta lấy được kí ức của lần trước lần cuối cùng, anh ta sẽ lấy được kí ức của hai lần trước lần cuối cùng. Nếu anh ta có thể lấy được kí ức của hai lần trước lần cuối cùng đó, thì anh ta có thể lấy được kí ức của ba lần trước lần cuối cùng.”

“…rồi sao–? Ý của tớ là trong khoảng thời gian đó cũng có thêm nhiều thông tin. Sự khác biệt không thể ngang bằng được. Cậu biết đấy, Otonashi-sa… đã lặp đi lặp lại 2601 lần. Nếu có thể có được kí ức của hai, ba lần trước thì cũng có ích gì chứ?”

“Lặp lại 100 000 lần.”

“…hả?”

“Không có cách nào để lấp đầy 2 601 lần đã qua. Vậy chỉ còn có cách làm 2 601 lần không còn ý nghĩa. Sự khác biệt về thông tin giữa 102 601 lần và 100 000 chỉ khoảng hai phần trăm nếu ta làm một phép toán đơn giản. Cậu không thể gọi đây là sự khác biệt được nữa. Nếu lặp lại nhiều đến thế này, anh ta đã có phương tiện để đối đấu với . Rồi anh ta sẽ sử dụng những thông tin có được và sức lực của đối phương để làm kiệt sức, để làm cho cô ta yếu đi, để khống chế cô ta và làm cô ta quên hết những kí ức trong các vòng lặp đó.”

“Tớ—-”

Mình phải làm những chuyện ấy sao?

“…nhưng ngay từ đầu anh ta không biết cách nào để giữ lại các kí ức.”

Đúng vậy. Tôi có thể giữ lại các kí ức lần này, nhưng chỉ vô tình mà thôi.

“Cậu nói rằng cú sốc khi thấy xác chết khiến cho giữ lại được kí ức, đúng không?”

“Chắc là vậy…”

Tôi không nghĩ ra được lí do nào khác và linh tính nói cho tôi biết rằng đó chính là nguyên nhân.

Tôi vô tình giữ lại được kí ức, bởi vì tôi nhìn thấy xác chết của Haruaki.

“Vậy thì đơn giản rồi.”

Daiya khẳng định.

“ chỉ cần tự tạo ra xác chết là xong.”

“—cái quái gì!”

Tôi không nói nên lời.

“C-chuyện như vậy—-”

“Nghe đây. Tôi nghĩ giết một người nào đó thì thật là vô lí. vô nhân tính kiểu như thế chỉ gây ác cảm cho độc giả thôi. Ý của tôi ở đây là phải chuẩn bị một thứ gì đó gây tác động mạnh như nhìn thấy xác chết.”

“…cũng có thể…nó sẽ thành công.”

“Nói cách khác chỉ cần kiên nhẫn hơn vì ‘chiếc hộp’ thôi.”

Tiếng chuông vang lên. Daiya xem như cuộc nói chuyện của chúng tôi đã kết thúc và quay người lại.

“Tôi quay về lớp đây. Cậu cũng nhanh lên đi, Kazu!”

“Ừ…”

Tôi chỉ đứng đó, không muốn quay trở về lớp học ngay lúc này. Daiya cũng không chú ý đến tôi.

Tôi thở dài.

“…Chắc chắn phải có cách để mình giữ lại được kí ức. Nhưng mà—”

chịu đựng hết 100 000 lần? Về lí thuyết thì có thể, nhưng thực tế thì không. Cảm xúc của một con người bình thường không thể nào chịu đựng nổi. Chuyện này giống như được người khác nói rằng ‘Tôi vừa phát minh ra một chiếc xe với tốc độ tối đa là 10 000 km/h, hãy lái nó giúp tôi’. Ngay cả khi chiếc xe có thể đạt được tốc độ đó, cơ thể của tôi sẽ không thể chống lại được lực cản và cuối cùng vỡ tan thành từng mảnh. Đầu óc của tôi, không, đầu óc của con người không được tạo ra để chịu đựng 100 000 vòng lặp của cùng một ngày hôm ấy.

Otonashi là trường hợp đặc biệt nếu cô ta thực sự có thể chịu đựng nổi. Đừng đánh đồng tôi với con quái vật đó.

Nhưng chẳng lẽ đây là cách duy nhất để đối đầu với Otonashi? Và tôi phải đối đầu với cô ta sao? Không phải mọi chuyện sẽ tốt hơn cho cả hai nếu tôi chỉ cần giơ cờ trắng?

Tôi lại thở dài vì bây giờ tôi còn không thể quyết định được chuyện này.

Khi tôi ngẩng đầu lên để quay trở về lớp học…

“—-à”

Tôi buột miệng.

“…Haruaki.”

Cậu ấy có nghe thấy chúng tôi không nhỉ? Nếu như vậy thì gương mặt của cậu ấy xuất hiện từ trong góc khuất lại trông quá nghiêm túc. Dù gì thì chúng tôi chỉ nói về ‘truyện viễn tưởng’. Về lí thuyết.

“Nói thật, là bạn của cậu, tớ thấy ghen tị khi cậu vui vẻ một mình mà không có tớ. Vì vậy tớ nghĩ chuyện tớ ẩn nấp ở nơi nào đó và nghe lén cậu là hoàn toàn bình thường. Xin cậu thứ lỗi.”

Cậu ấy bắt đầu biện hộ. Trái với cái giọng đùa giỡn, nét mặt của cậu ấy vẫn nghiêm túc như trước.

“Vậy thì…Hoshii—”

Haruaki gãi đầu và hỏi.

“—–muốn thử giết tớ không?”

Tôi nín thở.

Tôi không biết điều gì khiến cậu ấy nói những lời hoàn toàn bất thường như vậy.

Haruaki nhìn tôi đứng chết trân. Tôi còn không thể chớp mắt. Đột nhiên cậu ấy mở miệng thỏa mãn, rõ ràng không thể chịu đựng lâu hơn nữa, và phá ra cười.

“À, đừng nói là…! — Ác thật, Haruaki! Đừng có giỡn nữa!”

“Ahaha! Không, không, tớ chưa bao giờ nghĩ rằng cậu lại phản ứng thái quá như vậy…!! Tuyệt vời! Hoshii, cậu hài hước thật! Tớ chỉ giỡn thôi, giỡn thôi!”

Cũng có lí. Không ai lại tin một chuyện như thế lại xảy ra trong thực tế.

“Đúng vậy…giỡn thôi…đương nhiên đó chỉ là giỡn thôi.”

“Chứ sao nữa? Tức cười không —- như chuyện tớ sẽ bị giết.”

Tôi cảm thấy một cái gì đó rất lạ với câu nói cuối cùng.

“—Haruaki?”

“—rồi sao? Tớ có giúp cậu được gì không?”

Giúp đỡ? Haruaki đang nói gì vậy?

Haruaki rất nghiêm túc và bắt đầu nói tiếp.

“Thôi, dù gì thì kí ức của tớ sẽ bị xóa sạch khi bước vào cái thế giới mới, nên tớ cũng không làm được gì nhiều lắm.”

À, thì ra là vậy.

Haruaki tin vào “Lớp học Loại bỏ”.

Cậu ấy tin vào câu chuyện mà mọi người đều cho rằng đó là chuyện bịa đặt.

“…Haruaki.”

“Sao vậy, Hoshii?”

“Ờ…cậu biết đấy, đây chỉ là kịch bản tớ tưởng tượng ra thôi.”

Haruaki cười như thể đó là sự thật hiển nhiên và nói.

“Cậu nói dối, đúng không?”

“Cái—”

Tôi không thể thốt nên lời để hỏi làm cách nào mà cậu ấy nhận ra.

Ý của tôi là ngay cả chính tôi còn không thể tin nổi một câu chuyện nhảm nhí như thế này ngay cả khi một người nào đó cầu xin tôi.

“Wahaha! Có phải cậu bị ấn tượng bởi tình bạn sâu đậm đến nỗi làm tớ tin cậu chuyện dở hơi đó mà không chút do dự không?”

“Ừ.”

Khi tôi gật đầu, không biết vì sao Haruaki dường như lùi lại đôi chút.

“Đ-đừng…đừng huỵch toẹt thế chứ! Tớ xấu hổ đấy.”

Cậu ấy rụt rè gãi sống mũi của mình.

“Tớ cũng nói trước luôn, Daiya cũng nghĩ đây không phải là chuyện tưởng tượng, mà thực sự xảy ra với cậu.”

“Hả? …không, tớ không nghĩ vậy. Ý của tớ là tụi mình đang nói về một kẻ thực dụng như Daiya, nhớ chứ?”

Tuy vậy, nhờ Haruaki, tôi phát hiện ra cử chỉ của Daiya hơi bất thường. Dù gì thì hắn cũng đã hi sinh giờ nghỉ của hắn để ra tận đây nói chuyện với tôi. Nếu hắn thực sự nghĩ đó chỉ là một cuốn tiểu thuyết bình thường, hắn sẽ đuổi cổ tôi đi với những câu đại loại như “Chán òm. Đừng có viết.”.

“Được rồi, chắc chắn nó không hoàn toàn tin vào câu chuyện của cậu. Nhưng thật ra nó biết cậu đang ở trong tình trạng này. Tớ cảm nhận được mà!”

Giờ nghĩ lại thì lời khuyên của Daiya hơi lạc đề, xem như đó là một cuốn tiểu thuyết. Rõ ràng hắn đã chọn câu trả lời mà tôi mong muốn.

“Nhưng ngay từ đầu đã có mâu thuẫn rồi Hoshii. Aya-chan, chủ đề cho , chỉ vừa mới đến đây sáng hôm nay, cậu biết đấy? Cậu gọi Daiya vào giờ nghỉ sau tiết học đầu tiên. Vậy thì cậu nghĩ ra cả câu chuyện như thế này từ lúc nào?”

“Á—”

Có lí thật.

“Tớ nghĩ cậu đang nói thật, chứ không phải là trò lừa bịp.”

“…tại sao?”

“Trò bịp này xuất sắc đến nỗi nó không phải là của cậu, đúng không? Hoshii, cậu không thể nào tưởng tượng ra một thứ vĩ đại đến thế đâu.”

“Hết nói…”

“Thôi, ngay cả khi cậu thông minh đột xuất và nghĩ ra tất cả chuyện này trong một khoảng thời gian ngắn, tớ vẫn tin tưởng cậu.”

“…tại sao?”

“Bởi vì chúng ta là bạn, đúng không?”

Ối trời, xem kẻ nào nói nè.

Ý của tôi là…làm sao tôi có thể…che giấu gương mặt đang đỏ lên của tôi và phản ứng với cậu ấy làm sao nếu cậu ấy nói với tôi như vậy?

Haruaki cau mày rồi nhét một miếng khoai vào miệng.

“Vậy ra Aya-chan…không, Otonashi Aya có lẽ đã giết tớ…”

Theo lời đề nghị của Haruaki, chúng tôi đến tiệm McDonald’s. Hai học sinh vẫn còn đang mặc đồng phục giả vờ bệnh để được ra về sớm vào McDonald’s ngay giữa trưa. Tôi không thể không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh và muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.

“Không biết Otonashi-san có dám mặc đồng phục bước vào quán McDonald’s ngay giờ phút này không nhỉ.”

“Ừ, tớ đoán Otonashi Aya chả đời nào làm như vậy đâu.”

Haruaki lắng nghe câu chuyện rằng có lẽ cậu ấy đã bị giết bởi Otonashi, người mà cậu ấy yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên và thốt ra tên của cô ta với thái độ thù địch.

“Nói cách khác, cô ta đã thích ứng với việc trải qua hơn 2 000 vòng lặp.”

Otonashi đã làm quen với việc mọi thứ bị xem như . Chắc rằng cô ta đã không còn quan tâm bất kì chuyện gì xảy ra bên trong ‘Lớp học Loại bỏ’ nữa.

Otonashi đã thích nghi được với cái tình trạng bất thường này. Vậy không biết nhân cách của cô ấy có còn bình thường nữa không?

Otonashi, người đang cố gắng giết tôi bằng mọi giá?

“Hình như đây là một cuộc trốn chạy, đúng không?”

Tim của tôi ngừng đập.

Giọng nói của một người tôi đang nghĩ đến chợt vang lên. Tôi không thể quay lại hướng giọng nói đó phát ra. Tôi không thể di chuyển như thể tôi đã bị đóng thành xi-măng.

Làm sao mà cô ta lại tìm thấy chúng tôi? Tôi còn không nói với Daiya.

Otonashi vòng lên trước mặt tôi. Tôi vẫn không thể ngẩng mặt lên.

“Hoshino, tôi sẽ nói cho anh biết một chuyện rất thú vị.”

Cô ta nói với nụ cười trên môi.

“Tôi đang trải qua ngày 2 tháng 3 lần thứ 2 602. Tôi đã trải qua thời điểm này cùng với những người trong lớp không hề có chút thay đổi gì vì họ không còn giữ chút kí ức nào cũng như không hề hay biết sự tái diễn kia.”

Cô ta nhẹ nhàng đặt tay lên bàn.Chỉ điều đó thôi cũng đủ làm cho tôi chết điếng người.

“Con người thay đổi. Giá trị của họ cũng vậy. Vì vậy thật không dễ dàng gì để đoán trước được tất cả hành động của họ. Tuy nhiên, nắm bắt được hành động của các người thật quá dễ dàng vì tất cả đều bị kẹt cứng trong bế tắc và không hề thay đổi chút nào. Hôm nay vẫn là ngày 2 tháng 3. Tôi còn có thể nắm được nội dung cuộc nói chuyện của anh nữa kìa. Hoshino, tôi có thể dễ dàng đoán trước được phạm vi hành động mà một học sinh thụ động như anh sẽ thực hiện.”

Giờ thì tôi đã biết cái gọi là mà Daiya đề cập lúc trước. Tôi ngây thơ nghĩ rằng đó chỉ là sự khác biệt thông tin về ‘Lớp học Loại bỏ’ hay ‘chiếc hộp’. Nhưng không chỉ có thế. Thông tin chủ chốt nhất là thông tin về – chính tôi. Và thông tin tôi cần phải thu thập là thông tin về . Đây chính là thứ mà Daiya muốn nói từ đầu tiên. Đó là lí do tại sao hắn nói rằng sự khác biệt về thông tin giữa chúng tôi sẽ ngày càng được thu hẹp khi trải qua nhiều vòng lặp.

“Hiểu chưa? Anh không thể thoát khỏi tôi đâu, Hoshino. Tôi nắm chặt được anh. Tôi có thể dễ dàng đập nát anh. Nhưng nếu làm như vậy, tôi cũng sẽ đập nát luôn vật quan trọng anh đang nắm giữ. Đó là lí do duy nhất khiến anh còn sống sót. Hiểu chưa? Tốt nhất là anh không nên chọc giận tôi.”

Otonashi nắm lấy tay tôi.

“Im lặng và đi theo tôi. Rồi ngoan ngoãn nghe theo lời của tôi.”

Cô ta nắm tay tôi không chặt lắm. Nếu tôi cố gắng, tôi có thể giật tay ra. Nhưng…tôi có thể làm điều đó không? …không thể nào. Tôi đã bị Otonashi Aya kiểm soát hoàn toàn. Tôi thật vô dụng? Tôi nhận biết được điều đó. Nhưng chỉ là…tôi không thể thách thức được cô ta. Tôi không biết phải làm sao.

Tuy thế – tuy tôi không biết cách nào để đối đầu với cô ta – tay của tôi vô tình thoát khỏi sự kiểm soát của Otonashi.

“Anh đang làm gì vậy?”

Otonashi nói. Tôi không thể nào giật tay ra. Do đó, những lời nói không thân thiện ấy không hướng về tôi.

“Tôi đang làm gì à? …à thì..!”

Những từ đó hướng về Haruaki, người đã kéo tay của tôi ra.

“Tôi sẽ không để Hoshino lọt vào tay cô! Cô không hiểu chuyện đơn giản ấy à? Cô có ngốc không đấy?”

Những lời khiêu khích của Haruaki thật trẻ con, nhưng mặt của cậu ấy đã trở nên kiên quyết. Đó hoàn toàn là đòn tung hỏa mù. Ngay từ đầu cậu ấy không có ý khinh thường người khác như vậy.

Tuy vậy, đương nhiên là Otonashi không hề phản ứng với lời khiêu khích của Haruaki.

“Đó không phải là điều tôi mong đợi. Usui, có vẻ như anh là người không biết sử dụng cái đầu của mình. Những hành động của anh là vô ích. Vô nghĩa. Dường như anh quyết định cứu lấy Hoshino, nhưng đó chỉ là một giấc mơ mỏng manh thoáng qua, sắp biến mất. Dù gì thì vào lần sau, anh sẽ quên hết sự quyết tâm này và lại chạy đến chỗ tôi, tỏ tình với tôi, thay vì xem tôi như là kẻ thù.”

Haruaki hoàn toàn bị dao động bởi những lời nói đó. Cậu ấy biết rằng mọi chuyện sẽ tiếp tục diễn ra như vậy. Nếu tất cả đều bị khởi động lại từ đầu, Haruaki sẽ quên mất cuộc nói chuyện lần này. Dù bây giờ cậu ấy vẫn giữ thái độ thù địch với Otonashi, cậu ấy sẽ lại một lần nữa yêu cô ta từ cái nhìn đầu tiên, và cậu ấy sẽ đi tỏ tình cô ta. Haruaki hoàn toàn bế tắc trong tuyệt vọng.

Và dù rằng Haruaki phải đối diện với sự thật phũ phàng như vậy, cậu ấy siết chặt nắm đấm.

“Không, Otonashi, cô vẫn là người không biết sử dụng cái đầu của mình! Mỗi lần, rất có khả năng tôi sẽ thực sự trở về ! Tôi nghĩ rằng tôi không thể giữ lại được kí ức của mình và tôi cũng không thông minh như Daiya. Nhưng cô biết không? Tôi có niềm tin vào chính mình.”

“Tôi không hiểu. Anh đang định nói gì?”

“Nói đi Otonashi, tôi vẫn đứng yên và không thay đổi là điều chắc chắn, đúng không?”

“Đúng, đó là lí do tại sao anh không thể làm được gì hết.”

“À! Otonashi, ngược lại mới đúng! Nếu tôi không thay đổi, tôi có thể xác nhận được chính tôi trong những thế giới về sau. Cuối cùng thì họ cũng hoàn toàn giống con người của tôi lúc này. Tôi có thể tưởng tượng ra mà không phải gặp bất kì rắc rối nào! Những cái tôi đó sẽ tin tưởng Hoshino mỗi lần cậu ấy giải thích cho họ tình hình của cậu ấy, và họ vẫn sẽ luôn giúp đỡ cậu ấy. Trong thế giới nào đi nữa, tôi sẽ không bỏ rơi Hoshii, bạn của tôi. Nghe cho kĩ và nhớ lấy, Otonashi.”

Cậu ấy chỉ vào mặt Otonashi.

“—nếu cô xem Hoshino Kazuki là kẻ thù, cô cũng khiến tôi bất tử này trở thành kẻ thù của cô!”

Nói thật, điệu bộ của Haruaki không có chút vững vàng gì hết. Dường như cậu ấy đang rất căng thẳng, và bàn tay của cậu còn run lên bần bật. Rõ ràng là Haruaki rất khó chịu. Đặc biệt bởi vì cậu ấy thường xuyên làm trò hề cho mọi người. Những lời nói khẳng khái không phù hợp với cậu ấy, nó còn không hài hước nữa là.

Nhưng những lời nói của Haruaki là quá đủ để sưởi ấm trái tim của tôi.

Tôi muốn nói rằng Haruaki tuyên bố điều ấy mà không hề có một phần trăm do dự trong đó. Cũng không có kiểu ăn nói phóng đại như mọi khi. Haruaki nói như thể đây là sự thật hiển nhiên.

“—–”

Đương nhiên là Otonashi không lay động một chút nào bởi cái điệu bộ run rẩy của cậu ấy. Nhưng cô ta cũng không phản đối ngay lập tức. Cô ta không mở miệng ra trong vài giây, tỏ ý không hài lòng.

“…anh nói như thể tôi là người xấu vậy. Dù Hoshino Kazuki chính là người đã lôi anh vào ‘Lớp học Loại bỏ’ này.”

Lời nói của Otonashi thật chính xác và sắc bén. Từng chữ cô ta thốt ra như đều là mũi dao nhọn đâm vào Haruaki, thế nhưng —-

“Nhưng tôi sẽ không hiểu lầm chiến hữu của tôi chỉ vì điều đó!”

Haruaki không thay đổi ý kiến của cậu ấy. Cậu ấy kiên quyết không rời mắt khỏi Otonashi dù rằng cậu ấy đang rất hoảng sợ.

Không tốt rồi. Ý của tôi…đối thủ là Otonashi Aya! Cô ta không phải là người sẽ buồn phiền khi Haruaki tuyên bố sẽ là kẻ thù của cô ta mãi mãi. Chính là Haruaki. Người con gái mà cậu ấy bị cuốn hút mỗi lần như vậy sẽ có thái độ thù địch với cậu ấy; không vì lí do rõ ràng nào cả. Kể từ bây giờ Haruaki sẽ phải chịu đựng đau khổ sau mỗi vòng lặp.

Ngược lại, chắc chắn rằng cô ta sẽ không cảm thấy chút áp lực nào khi Haruaki tiếp cận cô ta.

Tuy vậy.

“Tôi hết hứng thú rồi.”

Otonashi là người đầu tiên ngoảnh mặt đi.

“Tất cả những hành động của anh đều trở nên vô nghĩa khi lần sau đến.”

Cô ấy thốt ra những lời đó và bỏ đi.

Nếu không phải do Otonashi nói ra, những lời nói này nghe giống như một cái cớ dở tệ. Nhưng những lời đó hoàn toàn không giống thế. Ngay từ đầu, làm sao Otonashi có thể thua Haruaki khi cô ta không quan tâm gì đến cậu ấy?

Vì vậy, Otonashi chỉ nói lên suy nghĩ của mình. Cô ta đi đến kết luận một cách đơn giản rằng sẽ dễ dàng hơn để làm một chuyện gì đó với tôi trong một hoàn cảnh thuận tiện hơn.

Otonashi không có cảm giác gì với chúng tôi. Đương nhiên rằng cô ta không sợ chúng tôi, nhưng cũng không nóng giận và cũng không khinh bỉ.

Vì thế tôi tự hỏi —- tại sao?

Không, tôi biết. Đó chỉ là do tôi tưởng tượng ra mà thôi. Một sự nhầm lẫn. Một sự nhầm lẫn nghiêm trọng. Nhưng dù vậy, thực sự, thực sự, chỉ trong một khoảnh khắc—

Cô ta trông có vẻ một chút—buồn chán?

“Nè…Hoshii.”

Haruaki nói, mắt vẫn hướng về phía cánh cửa tự động Otonashi vừa bước ra.

“Cậu có nghĩ rằng tớ sắp bị giết không?”

Không thể nào…là điều mà tôi sẽ nói theo phản xạ, nhưng rồi tôi chợt nhớ rằng đây có thể là lần cuối cùng và giữ im lặng.

Đúng như dự đoán, ngày 3 tháng 3 của lần lặp thứ 2 602, trời đổ mưa. Tôi đến trường sớm hơn mọi khi và tránh địa điểm xảy ra tai nạn, dù tôi phải đi đường vòng. Để tránh đòn tấn công của Otonashi…hoặc còn hơn thế nữa, đơn giản chỉ để không phải thấy cái cảnh ấy lần thứ hai.

Khi tôi đến lớp, Daiya đã ở đó rồi. Hắn bước đến chỗ tôi ngay khi hắn thấy tôi.

“Gì vậy Daiya?”

Không hiểu vì sao Daiya không trả lời tôi ngay tức khắc. Hắn nhìn sâu vào mắt tôi. Hắn rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc như mọi khi, nhưng lần này rõ ràng là có gì đó khác lạ.

“…về cuốn tiểu thuyết mà cậu với tôi bàn luận hôm qua.”

Daiya nói với vẻ khác thường. Đó là về . Nói cách khác đó là về .

“Có một thứ khiến tôi hơi khó chịu. Tại sao không mất đi kí ức như ?”

Tôi không thể trả lời ngay. Bởi vì tôi không hiểu lí do tại sao hắn lại nói chuyện về điều này.

“Ngay cả – người tạo nên sở hữu năng lực đặc biệt nào đó, không phải tự động giữ được kí ức sau mỗi vòng lặp là quá tiện lợi hay sao? Cho nên tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu làm cho và có thể giữ lại được kí ức bằng việc sử dụng phương pháp giống nhau.”

“…cũng có lí.”

Tôi đồng ý mà không nghĩ nhiều đến ý nghĩa của lời nói đó. Có lẽ tôi không thể nắm bắt hết nội dung bởi vì hắn đang nói về .

“ có thể giữ lại được kí ức vì anh ta nhìn thấy xác chết, đúng không?”

“…tớ cũng nghĩ vậy.”

“Xác chết đó là kết quả của một vụ tai nạn, đúng không? Không có kiểu gì mà , người đã trải qua cùng một ngày 2 601 lần, lại không biết đến chiếc xe tải đó. Nếu nhúng tay vào chuyện này, thì đó rõ ràng là có chủ ý. Đó là lí do tại sao cậu nói rằng .”

Tôi gật đầu.

“Nhưng vẫn có điều khiến tôi khó chịu ở đây.”

“Sao vậy? Ý nghĩ của tớ lạ lắm à?”

“Không, không hẳn. Chắc chắn đó là một đòn tấn công hiệu quả chống lại . Nhưng nó chỉ có tác dụng khi anh ta giữ lại được kí ức. Một đòn tấn công sẽ không gọi là thành công khi quên hết mọi việc ngay sau đó.”

“Tớ không hiểu cậu đang nói gì…”

“Mục tiêu của là chiếm đoạt ‘chiếc hộp’ từ , đúng không?”

“Ừ.”

“Cố gắng suy nghĩ từ góc nhìn của . Cuối cùng thì cũng tìm được người cô ta đang truy đuổi – . Dù có thể giữ im lặng, cô ta lại thoải mái giải thích tình hình cho . Một đối thủ ngây thơ không biết gì và một đối thủ đã chuẩn bị phòng thủ vì biết mình đang bị tấn công – thì chiếm đoạt ‘chiếc hộp’ từ ai dễ hơn? Đương nhiên là đối thủ ngây thơ rồi. Vậy cậu nghĩ tại sao lại giải thích mọi chuyện cho ?”

“Ờ thì…bởi vì nghĩ rằng sẽ quên?”

“Đúng. Cô ta cho rằng sẽ không có vấn đề gì. Cô ta nói với chắc chắn chỉ vì cô ta xem nó giống như một thứ dư thừa, cậu có thể nói rằng đó là sự cẩu thả.”

“Nhưng vụ tai nạn là có chủ đích, đúng không? Vậy đó chỉ có thể là đòn tấn công chống lại tớ… à ý tớ là chống lại …”

“Tôi vẫn cho rằng đó là có chủ đích cả. Nhưng cố nghĩ theo hướng này: không đoán trước được rằng sẽ nhìn thấy xác chết.”

Nói cách khác, vụ tai nạn có mục tiêu khác ngoài việc tấn công tôi?

Tôi suy nghĩ lại lời nói của Daiya một lần nữa.

“A—”

Tôi vội vàng nhìn quanh lớp học. – Otonashi Aya không có trong lớp. Chắc chắn rằng cô ta vẫn ở chỗ đó.

“Không thể nào…như vậy không bình thường nữa rồi!”

“Đương nhiên. Một người đã thích ứng với 2 602 vòng lặp thì không thể nào đầu óc lại bình thường được.”

Otonashi Aya đã giết một ai đó.

Cô ta làm vậy không phải để tấn công tôi, mà để giữ lại kí ức của chính cô ta.

Tôi đã nhớ ra. Dù tôi không muốn, nhưng tôi đã nhớ ra. Rằng vụ tai nạn đó không chỉ xảy ra vào lần thứ 2 601. Rằng có thể cô ta đã làm như vậy trong mỗi 2 600 lần trước.

Vậy cô ta sẽ tiếp tục giết người để tiếp tục ‘chuyển trường’?

Tôi bắt buộc phải nhìn cảnh này trong im lặng sao?

Lần này Haruaki sẽ lại bị giết sao?

“—Haruaki!”

“Mm? Sao vậy, Hoshii?”

Haruaki vừa bước vào phòng học và đứng bên cạnh cửa ra vào.

Chuyện này là sao? Haruaki không phải là mục tiêu? …đúng vậy, cậu ấy không cần làm xác chết, phải không?

“À, nói về cái tiểu thuyết của cậu vậy là đủ rồi, Kazu…tới vấn đề chính nào.”

Daiya tiếp tục nói mà không thèm quan tâm đến Haruaki.

“Hình như mới đây vừa có một vụ tai nạn xảy ra.”

Daiya hít một hơi thật sâu và nói.

“Otonashi Aya bị xe tải đụng chết.”

Sao, cái gì—?

À, thì ra là vậy.

Cô ta không quan tâm ngay cả khi chính cô ta là mục tiêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN