Chiếc Hộp Trống Rỗng Và Maria Số 0
Lần thứ 27754
Cơ thể của tôi nhanh chóng lạnh dần đi và trở nên trống rỗng, nhưng dù đó có nghĩa là chính tôi đã trống rỗng đi chăng nữa, tôi vẫn mở to đôi mắt của mình như bình thường. Không thể chịu đựng nỗi sự lạnh lẽo đúng ra phải qua đi, tôi ôm chặt lòng mình trên giường và run lên.
Tôi đã bị giết.
Vào ngày 2 tháng 3 trong vòng lặp nào đó.
Đúng vậy, ngay cả khi tôi bị giết, ‘Lớp học Loại bỏ’ vẫn tiếp diễn, không thay đổi chút nào. Nhưng tôi có cảm giác rằng tôi đang trở nên trống rỗng khiến sự lạnh lẽo trong tôi không mờ nhạt đi.
Tôi không thể chịu đựng ở đây lâu hơn được nữa, vì thế, tôi vội vàng đến trường mà không thèm ăn sáng cho tử tế.
Bên ngoài vẫn là bầu trời u ám quen thuộc. Ngày mai trời sẽ mưa. Tôi tự hỏi không biết lần cuối tôi nhìn thấy được ánh mặt trời là từ khi nào?
Không có ai trong phòng học. Cũng đúng thôi, bởi vì tôi đến sớm trước một tiếng.
Một câu hỏi chợt hiện lên trong đầu tôi. Tại sao tôi lại đến lớp như theo một quán tính ? Tôi nhận ra những vòng lặp của ‘Lớp học Loại bỏ’ đã rất nhiều lần rồi. Ngay cả bây giờ. Vậy tại sao tôi không thể không đến lớp để chống lại sự tái diễn này?
Không…mình sẽ đi! Đúng vậy, mình sẽ đi. Nếu sức khỏe của mình vẫn tốt, mình vẫn sẽ đi đến trường. Đối với mình, đây là cuộc sống hàng ngày. Một công việc bất biến mà mình không muốn thay đổi. Một hành động mà mình sẽ không thay đổi với bất kì giá nào; với mục đích là duy trì cuộc sống hàng ngày của mình. Niềm tin duy nhất của mình.
À, ra vậy. Có lẽ đó là lí do mình vẫn còn ở đây. Mình không hiểu nó hợp lý chỗ nào, nhưng đó là những gì mình cảm thấy.
Ngay cả khi cuối cùng mình là người duy nhất còn lại trong lớp.
“—–”
Tôi đi đến giữa lớp học. Tôi trèo lên bàn của ai đó trong khi chân vẫn mang giày. Trong tâm trí của tôi, tôi cố gắng xin lỗi, nhưng khi tôi cố gắng nhớ lại tôi đang đứng trên bàn của ai, tôi không thể nhớ tên lẫn gương mặt của người đó. Dù vậy, tôi cảm thấy cực kì có lỗi.
Tôi nhìn quanh. Ngay từ đầu tôi đã biết rằng sẽ không có gì thay đổi nếu tôi chỉ đứng trên bàn, nhưng vẫn không có ai trong phòng học tối lờ mờ này.
Không có ai trong lớp học.
Không có ai trong lớp học.
“……mh, lạnh quá.”
Tôi tự ôm chặt mình lại.
Tiếng mở cửa. Người đứng bên ngoài lớp học bắt quả tang tôi đang đứng trên bàn rồi cau mày lại.
“…cậu đang làm cái gì vậy, Kazu?”
Daiya liếc nhìn tôi một cách khó hiểu.
Chỉ nhận ra điều đó thôi khiến nét mặt của tôi trở nên thoải mái hơn.
“…à, bây giờ thì có thể yên tâm được rồi.”
Tôi thì thầm như thế rồi trèo xuống khỏi chiếc bàn. Trong lúc đó Daiya vẫn cau có nhìn tôi.
“Cậu biết không, nhìn thấy cậu thật sự làm tớ an tâm hơn rồi.”
“…thế thì tốt.”
“Dù gì thì chắc chắn cậu là Daiya thật.”
“…này Kazu. Ngay bây giờ, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm trời, tôi mới cảm thấy rợn người đến như vậy.”
“Nhưng ngay cả khi cậu là Daiya thật, thế giới này vẫn chỉ là giả tạo. Tớ không thể chia sẻ gì với cậu được. Daiya tiếp theo sẽ không biết gì về tớ hiện tại. Tớ giống như là người duy nhất ngồi trước màn hình tivi. Tớ chỉ biết cậu theo một chiều. Nên tớ có thể thực sự xác nhận rằng cậu đang ở đây không?”
Đó là lí do tại sao không có ai ở đây.
— không có một ai?
“À—-”
Không, vậy thì không đúng.
Chỉ còn một người.
Chỉ còn một người có thể chia sẻ kí ức với tôi. Có một người tôi không thể thân thiện được nếu như tôi không giữ lại kí ức.
Tôi hiểu rồi. Lúc nào cũng chỉ có hai người trong ‘Lớp học Loại bỏ’ này. Không thể và cũng không còn cách để thoát ra, trong cái không gian nhỏ, rất nhỏ của phòng học, và chúng tôi lúc nào cũng kề bên nhau. Nhưng tôi không có thời gian rảnh rỗi để chú ý đến điều đó vì người kia xem tôi như là kẻ thù.
Tôi ngồi xuống ghế.
Cô ấy ngồi xuống chỗ kế bên tôi.
…Mình không thể tin được. Chỉ cần tưởng tượng cô ấy ngồi ở đây, mình bình tâm lại hơn một chút. Mặc dù cô ấy là người đã giết mình.
✵
Đó là vì chuyện này sao?
Bởi vì? Bởi vì cái gì? Mình không hiểu được chuyện gì cả. Mình không thể nắm bắt được cảm xúc của mình. Nhưng nhiệt độ cơ thể mình còn giảm sút nhiều hơn nữa. Nhanh chóng. Không, tệ hơn. Cơ thể của mình đã lạnh lẽo từ trong tâm can, nhưng bây giờ nó đã đạt độ không tuyệt đối, đóng băng, đau nhói bởi vì chuyện này và rồi hoàn toàn căng cứng lên.
“Tôi là Otonashi Aya. Rất vui được gặp các bạn.”
diễn như thể cô ấy là học sinh chuyển trường thực sự và khẽ mỉm cười, trông hơi lúng túng.
“…cái gì vậy?”
Tôi không thể hiểu được ý nghĩa của chuyện này.
Không, thật ra, tôi đã hiểu rồi.
>
— một giọng nói tôi đã từng nghe qua lặp lại trong đầu tôi.
Tôi nhìn cô ấy đứng trên bục giảng. Tôi xác nhận lại ngoại hình của cô ấy, đi đến kết luận rằng đó chính là người tôi đang nghĩ tới, nhưng tôi vẫn không thể tin.
Cô ấy là —- Otonashi Aya?
Không thể nào. Cô ấy sẽ không đời nào chịu đầu hàng.
Đúng vậy, ngay cả khi cô ấy nhận ra rằng người mà cô ấy bám đuổi trong hơn 20 000 lần ‘Chuyển trường’ không phải là thủ phạm và tất cả những gì cô ấy đã làm trở nên vô nghĩa; cô ấy không đời nào đầu hàng. Không thể nào! Cô ấy không bao giờ chịu đầu hàng!
Tôi có cảm giác rằng chuyện đó — không phù hợp với cô ấy.
Số lượng học sinh trong lớp của tôi đã giảm đi một nửa bởi vì họ đã bị ‘loại bỏ’. Thế nhưng, mọi người đều có câu hỏi dành có cô ấy. Cô ấy trả lời ngắn gọn và đơn giản, nhưng rất chuẩn mực. Cô ấy không loại bỏ họ một cách lạnh lùng như lúc trước.
Trông gần giống như một học sinh chuyển trường thật sự.
Khung cảnh này không thể xảy ra. Vì vậy, thứ đang hiện diện ở đây chỉ là sự giả tạo. Giả dối. Tất cả mọi người đều là giả tạo. Mọi thứ đều là giả tạo. Vậy — Otonashi Aya cũng là giả tạo luôn sao?
— Tôi không…
— Tôi không…
“Tôi không thể chấp nhận được!”
Ngay cả khi mọi người đều đồng ý, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được.
Tôi sẽ không để cho Otonashi Aya trở thành sự giả tạo ấy.
“…sao vậy, Hoshino?”
Không hiểu sao thầy Kokubo hỏi tôi câu đó. Nhưng rồi tôi phát hiện ra tôi tự dưng đứng lên giữa lớp học.
Tôi lén nhìn Mogi. Ánh mắt của những người trong lớp tập trung vào tôi, và ánh mắt của Mogi cũng vậy. Nhưng đúng như dự đoán, tôi không thể đoán ra được cô ấy đang nghĩ gì đằng sau gương mặt vô cảm ấy.
Chắc chắn rằng cô ấy sẽ không cho tôi câu trả lời nếu tôi có hỏi cô ấy nghĩ tôi đang làm gì vào lúc này. Chúng tôi đã trải qua một khoảng thời gian rất dài trong lớp học đó. Tuy vậy, mối quan hệ của chúng tôi vẫn không có chút tiến triển.
Ngày hôm sau cần phải đến thì mối quan hệ của chúng tôi mới vượt ra khỏi giới hạn bạn bè được.
Đúng vậy, Mogi không có ở đây.
Không có ai ở đây.
Đó là lí do…đến đây thế là đủ .
Tôi từ bỏ tất cả những người trong lớp học, những người rồi sẽ quên những việc tôi làm ngay ngày hôm nay.
Tôi chỉ nhìn về phía Otonashi. Tôi tiến đến bục giảng nơi cô ấy đang đứng.
Hành động mà tôi sắp làm thật không tự nhiên như lời tỏ tình trước đây với Mogi.
Tôi đứng trước mặt Otonashi.
Otonashi không biểu lộ bất kì cử chỉ nào và nhìn xem xét tôi một hồi lâu. Tôi cảm thấy cực kì khó chịu khi thấy cô ấy ra vẻ như thể mới gặp mặt tôi lần đầu.
“Này, có chuyện gì vậy, Hoshino?”
Giọng của thầy Kokubo vẫn bình tĩnh, nhưng tôi cảm thấy có sự băn khoăn trong đó. Những bạn trong lớp cũng đặt những câu hỏi tương tự.
Tôi phớt lờ tất cả bọn họ và quỳ xuống trước mặt Otonashi. Tôi cúi đầu xuống và đưa tay ra về phía cô ấy.
“Anh đang làm gì vậy?”
Otonashi nói với giọng rất lịch sự như thể cô ấy chưa bao giờ gặp tôi trước đây.
“Ta đến để gặp em.”
Trong trường hợp đó tôi cũng sẽ làm như vậy!
“…anh đang nói gì vậy?”
“Ta đến để gặp nàng, Maria-sama. Ta là Hathaway, người đã nguyện bảo vệ riêng mình nàng, dù rằng điều đó có nghĩa là ta phải phản bội tất cả mọi người và biến mọi người trở thành kẻ thù của ta.”
Những tiếng lao xao của những người xung quanh chợt biến mất theo một cách thú vị. Để đưa Otonashi trở về, ít nhất tôi phải làm cho cô ấy nhận ra rằng những người kia không tồn tại. Điều đó làm những hành động đang xảy ra rất dễ hiểu.
Tôi không ngẩng đầu lên, chờ cho Otonashi Aya cầm lấy tay tôi. Tôi cứ chờ cô ấy đặt tay cô ấy lên và bắt đầu điệu nhảy.
Nhưng hành động đó không thành công.
Otonashi không cầm lấy tay tôi.
Thay vào đó tôi ngã thụp sang một bên.
“…anh ghê quá.”
Vì tôi đã cúi đầu xuống, tôi không biết đòn tấn công ấy như thế nào. Nhưng khi nằm trên sàn, tôi nhìn cô ấy và cuối cùng hiểu ra rằng tôi đã bị gì. Cô ấy đã dùng đầu gối đá tôi từ phía bên phải.
À, đúng rồi. Dễ hiểu thôi. Tại sao mình lại có một cái ảo tưởng ngây thơ như vậy, rằng cô ấy sẽ đưa tay cho mình?
“—ha”
Không nghi ngờ gì nữa, nếu cô ấy thực sự là , thì cô ấy không đời nào tử tế với mình, cũng như để mình nắm lấy tay cô ấy.
“Ha, hahaha…”
Otonashi phá lên cười, rõ ràng là không thể kìm nén hơn được nữa. Thích thú tận đáy lòng. Chắc chắn đến một mức mà tôi chưa bao giờ chứng kiến trong hơn 20 000 vòng lặp.
Tôi vẫn nằm trên sàn và đầu tôi vẫn còn đau, nhưng tôi cảm thấy như được giải tỏa.
“Chàng đã để em chờ đợi quá lâu rồi, đúng không, Hathaway yêu dấu của em? Em rất kinh ngạc khi chàng dám để một cô gái yếu ớt đến nỗi khó có thể nâng một chiếc thìa lên chờ đợi. Em không bao giờ nghĩ rằng chàng lại bỏ rơi em một mình nơi chiến trường suốt 27 753 lần!”
Otonashi nghiêng người về phía tôi rồi đưa tay ra.
Cô ấy chụp lấy tay tôi rồi kéo tôi dậy một cách mạnh bạo.
Đúng, đúng rồi.
Đây mới đúng là Otonashi Aya mà tôi biết.
“…nhưng nhờ đó mà em trở nên mạnh mẽ hơn.”
Otonashi bất ngờ, mắt cô ấy mở to. Rồi cô ấy nâng miệng lên và nói.
“Còn chàng bây giờ lại biết ăn nói hoa mĩ hơn chút rồi, Hathaway.”
Nói xong, Otonashi kéo tôi ra khỏi lớp học, không buông cổ tay tôi ra dù chỉ một giây.
Phớt lờ giờ chủ nhiệm. Phớt lờ giáo viên. Phớt lờ học sinh. Phớt lờ mọi thứ. Chúng tôi rời khỏi lớp học, phớt lờ mọi thứ mà tôi đã từ bỏ.
✵
Sau khi bị kéo ra khỏi lớp học, tôi bị ép ngồi lên phía sau của một chiếc môtô cỡ lớn và tôi phải đội nón bảo hiểm vào. Tôi hơi hoảng sợ bởi cái tốc độ tôi chưa bao giờ trải qua trước đó và hỏi Otonashi rằng liệu cô ấy đã có bằng lái hay chưa với giọng run run. Lúc nào tôi cũng cảm thấy đến bất ngờ về cái eo thon thả của cô ấy. Ừ thì…chỉ cần nhìn thì ai cũng có thể nói được điều đó, nhưng không hiểu vì sao tôi lại vô tình xác nhận lại. Cô ấy trả lời câu hỏi của tôi một cách thẳng thừng “Làm sao mà tôi có bằng lái được”.
“Tôi có quá nhiều thời gian rảnh trong những lần ‘Chuyển trường’, vậy nên tôi học được kĩ năng này. Tôi cũng biết cách sử dụng thời gian đấy chứ, anh có nghĩ vậy không?”
Tôi phải thừa nhận rằng trình độ lái xe của cô ấy cũng không tệ lắm.
Khi tôi hỏi Otonashi rằng còn kĩ năng nào mà cô ấy đã học được nữa không, cô ấy trả lời “Đương nhiên”. Lái xe hơi là điều tôi đã dự đoán trước, nhưng ngoài ra cô ấy còn biết cả võ thuật, thể thao, ngoại ngữ, nhiều loại nhạc cụ và còn nữa. Về cơ bản, cô ấy thử hết tất cả mọi thứ trong điều kiện có thể của các vòng lặp ‘Lớp học Loại bỏ’ này. Nhưng Otonashi, người rõ ràng là có thể đạt được điểm số gần như tuyệt đối trong kì thi Quốc gia tuyển sinh đại học, tuyên bố rằng “Dù gì thì tôi cũng biết gần hết những thứ đó trước khi ‘Chuyển trường’ rồi.”.
Trình độ của cô ấy có thể đã cao từ trước, nhưng điều ấy cũng làm tôi nghĩ về khoảng thời gian cô ấy đã trải qua suốt 27 754 đó dài như thế nào. Tôi không thể tính toán hoàn toàn chính xác, nhưng nếu chuyển đổi từ ngày sang năm thì khoảng thời gian này chừng 76 năm. Khoảng một đời người. Khi tôi suy nghĩ lại về nó, đó thực sự là một vòng quay không thể tin được.
“Nè, Otonashi-san. Cậu bằng tuổi với tớ phải không?”
Chắc chắn bởi vì những ý nghĩ đó, tôi trở nên tò mò số tuổi thật của cô ấy.
“…không, không hẳn.”
“Hả? Vậy là bao nhiêu?”
“Đâu có liên quan gì, đúng không?”
Otonashi trả lời, có vẻ hơi cáu kỉnh. Có lẽ đây là thứ cô ấy không muốn nhắc đến? Thôi, dù gì tôi cũng có nghe rằng hỏi tuổi con gái là bất lịch sự…nói cách khác, hay là cô ấy đang trong độ tuổi mà chớ nên hỏi tuổi?
Nghĩ lại thì không đời nào một học sinh ra dáng trưởng thành như thế lại cùng tuổi với tôi. Cô ấy lựa chọn trở thành bạn học của chúng tôi bởi vì vị trí đó rất thuận tiện để lẫn vào ‘Lớp học Loại bỏ’. Có lẽ cô ấy đã đến độ tuổi xem việc mặc đồng phục như là cosplay chăng?
“Hoshino, nếu anh có những ý nghĩ thô lỗ, tôi sẽ quẳng anh té khỏi xe.”
Không cần nhìn mặt tôi vì cô ấy vẫn đang lái xe. Thật sắc bén!
“Mà này, cậu biết lái xe trong những lần ‘Chuyển trường’ phải không? Nếu như vậy thì chiếc xe này đâu phải của cậu? Nó của ai vậy? Của cha cậu à?”
Tôi không đam mê xe cộ lắm, nhưng chiếc môtô này trông không giống như được thiết kế dành cho con gái.
“Ai mà biết được.”
“…hả!!?”
“Anh không nghĩ rằng có người quá bất cẩn tới nỗi để xe trước cửa nhà mà không rút chìa khóa ra sao?”
Ừ, mình cũng nghĩ vậy, nhưng, chờ đã, cái gì? Vậy có nghĩa là…
“Và cái khóa xích cũng yếu ớt tới nỗi có thể dùng đồ bẻ gãy dễ dàng. Mọi chuyện vẫn luôn như thế mỗi lần tôi ‘chuyển trường’. Cũng thường thôi.”
Không nên hỏi sâu hơn. Mình không biết gì cả. Đúng, mình chả biết gì hết.
“Nhưng mà nè, nếu cậu mất đi kí ức, vậy kĩ năng lái xe, những kĩ năng khác và kiến thức mà cậu đạt được cũng sẽ mất, đúng không?”
Chắc chắn đó là điều thật sự đáng tuyệt vọng.
“……”
Otonashi không trả lời câu hỏi của tôi.
“Otonashi-san?”
Cô ấy vẫn không trả lời. Phải chăng—
“Anh có nghĩ điều đó rất đáng tuyệt vọng không?”
Phải chăng cô ấy miệt mài thu thập kiến thức và kĩ năng nhiều đến thế không chỉ để giết thời gian? Ngay cả một người như Otonashi cũng cảm thấy tiếc nuối khi mất hết những khả năng mà mình đã đạt được trước đó. Vì vậy cô ấy không muốn mất đi kí ức. Đó là những gì tôi nghĩ.
Để tạo nên cảm xúc này, cô ấy tiếp tục học những kĩ năng mới.
Điều đó làm tôi nhớ lại —-
Dù có hơi trễ, tôi bắt đầu tự hỏi.
— tại sao Otonashi giả vờ như thể cô ấy đã mất hết kí ức?
Cuối cùng cô ấy dẫn tôi đến một khách sạn, không phải khách sạn năm sao, nhưng cũng thuộc hạng sang trọng ở vùng lân cận mà rõ ràng là một học sinh trung học bình thường không đủ khả năng chi trả. Otonashi đăng kí phòng một cách thuần thục, từ chối người phục vụ muốn dẫn chúng tôi về phòng, và bắt đầu bước đi một cách quả quyết.
Khi chúng tôi vào đến phòng, Otonashi lập tức ngồi trên ghế sofa.
Tôi ngồi trên giường, trong khi vẫn còn cảm thấy vô cùng không thoải mái khi ở trong một khách sạn hạng sang thế này…đúng ra đây là tình huống tuyệt vời khi ở cùng với một cô gái trong khách sạn. Nhưng với Otonashi là người đối diện, lạ lùng thay tôi không cảm giác thấy sự căng thẳng, bởi vì chỉ ở cùng với cô ấy không thôi đã có vẻ không thực tế cho lắm.
“Nhưng mà Otonashi-san này, chắc cậu giàu lắm nhỉ. Nhìn thôi đã đủ biết rồi.”
“Tôi có nhiều tiền hay không chả liên quan gì hết. Dù gì thì tiền cũng sẽ quay trở về khi tôi ‘chuyển trường’ lần nữa.”
“…cũng đúng. Vậy có nghĩa là tớ có thể mua hết tất cả umaibou trong tiệm tạp hóa. Tuyệt vời!”
“Chuyện đó cũng chả liên quan gì. Chúng ta không tới đây để bàn về những vấn đề nhảm nhí như thế, đúng không?”
“Đ-đúng. Chính xác cậu muốn bàn về chuyện gì?”
“Những hành động của chúng ta từ bây giờ. Tất cả manh mối của tôi đều đã biến mất cùng với anh khi anh không phải là thủ phạm.”
“Tớ xin lỗi.”
“Đừng có xỏ xiên.”
Tôi không hề có ý đó.
“Nhưng thôi, được rồi, không phải tốt nhất bây giờ chúng ta chỉ cần tìm thủ phạm thật sự thôi ư? Đừng hiểu nhầm; tớ biết là không dễ dàng gì, nhưng không phải mọi chuyện sáng sủa hơn vì cậu không cần phải bận tâm về tớ nữa sao?”
“…Hoshino. Tôi đã trải qua 27 754 lần ‘Chuyển trường’. Anh có nhận thức được điều đó không?”
“Ý của cậu là sao?”
“Tôi đã nói với anh một chút từ lần trước rồi, đúng không? Tuy rằng tôi đã nhầm lẫn anh với thủ phạm, nhưng đó không có nghĩa là tôi không nghi ngờ những người khác. Tôi cũng đã cố gắng tiếp xúc với những người đáng nghi ngờ với cách nghĩ rằng tôi vẫn chưa biết thủ phạm là ai…đương nhiên là tôi đã cẩu thả ở một mức độ nào đó, vì tôi đã nhận nhầm anh là thủ phạm.”
“Nhưng cậu cũng không tìm được những người có khả năng là thủ phạm ngoài tớ đúng không?”
“Đúng. Nhớ kĩ rằng đây là lần thứ 27 754. Điều này có nghĩa là ‘chủ nhân’ của ‘chiếc hộp’ là một người không đánh mất chính mình trong một khoảng thời gian như thế.”
“Ờ thì…có lẽ hắn đã chú ý đến cậu vì hành động của cậu quá lộ liễu chăng?”
“Ngay cả khi hắn cẩn trọng với tôi, điều đó là không thể. Chúng ta đang nói về khoảng thời gian 27 754 lần, anh biết chứ? Hay anh định nói rằng ‘chủ nhân’ có đủ sức chịu đựng và mưu kế để tiếp tục lẩn trốn trong thời gian dài đến thế sao? Thôi, nhưng việc tôi không tìm được hắn cũng là sự thật. Hừ… ‘chủ nhân’ chỉ có thể là những người bước vào phòng học, thế nhưng, tại sao tôi lại không thể tìm ra hắn?”
“…chờ đã. Cậu nói rằng chủ nhân chỉ có thể là những người bước vào phòng học nghĩa là sao? Vậy là ‘chủ nhân’ chắc chắn là một trong số những người trong lớp?”
Chuyện đó nhắc tôi đến việc lần trước Otonashi từng nói rằng không thật sự có nhiều nghi phạm.
“Không. Cả giáo viên lẫn học sinh ở lớp khác mà đến lớp 1-6 mỗi lần cũng là nghi phạm. Phạm vi của ‘Lớp học Loại bỏ’ giống như cái tên của nó, chỉ trong lớp 1-6. Chỉ có những người bước vào lớp 1-6 giữa ngày 2 tháng 3 và ngày 3 tháng 3 là liên quan đến hiện tượng này.”
….? Nhưng tôi rời khỏi lớp học và thực tế đã thấy rất nhiều người khác.
“Nhìn mặt anh là biết ngay anh không hiểu gì hết. Hoshino. Ngay từ đầu, anh có tin rằng quay trở về quá khứ là có thể không?”
“…sao?”
Ý của cô ấy là gì? Nếu tôi phủ nhận ở đây, vậy tất cả những khái niệm cơ bản đều không phải là sự thật, đúng không?,
“…nhưng không phải ‘chiếc hộp’ làm chuyện này trở nên có thể sao?”
“Tôi đoán là vậy. Với ‘chiếc hộp’, điều ấy hoàn toàn có khả năng. Nhưng tôi đang hỏi ý kiến của anh. Anh có thể hoàn toàn tin tưởng rằng cái thứ đó khiến anh quay trở về quá khứ không? Anh có nghĩ rằng một hiện tượng như thế này lại xảy ra không?”
Tôi hoàn toàn không có ý kiến về những gì Otonashi đang cố gắng nói.
“Tớ nghĩ rằng —-”
Vì vậy tôi chỉ trả lời câu hỏi của cô ấy một cách thành thật mà không cần phải cân nhắc về ý định của cô ấy.
“— những chuyện đã xảy ra không thể bị thay đổi bằng bất kì cách nào.”
Ngay cả khi tôi đã suy nghĩ vô số lần , nhưng nếu cho rằng có cỗ máy thời gian đi chăng nữa, chắc chắn tôi vẫn không tin vào việc du hành về quá khứ. Dĩ nhiên tôi sẽ chưa tin mặc dù thật sự tôi đã quay ngược thời gian cho đến khi tôi có bằng chứng rõ ràng đây là quá khứ, hoặc không, có lẽ đến lúc đó tôi cũng không thừa nhận.
Tôi không biết đây có phải là câu trả lời đúng hay không, nhưng Otonashi chỉ gật đầu với tiếng “ừmm”.
“Chắc chắn là ý thức của anh vẫn còn bình thường. Và người tạo ra ‘Lớp học Loại bỏ’ này cũng có ý thức như vậy.”
“…ý của cậu là sao?”
“‘Chiếc hộp’ khiến những ý nghĩ được chèn vào trở nên hoàn toàn là sự thật. Dần dần trở nên hoàn hảo. Nói cách khác — ngay cả sự nghi ngờ về việc quay trở về quá khứ cũng sẽ cùng trở thành sự thật. Anh hiểu điều này có ý nghĩa gì, đúng không?”
“ơ…”
Muốn quay ngược thời gian, nhưng lại không tin vào điều đó. Sự mâu thuẫn này chắc chắn sẽ làm điều ước trở nên méo mó. Tôi hiểu điều này.
“Nhưng không phải chúng ta thực sự bị quay ngược về quá khứ sao?”
“Hoshino, tôi có bao giờ ám chỉ hiện tượng này là
Làm sao mà tôi biết được vì tôi mất hầu hết các kí ức về cô ấy.
“Nói thẳng vào vấn đề luôn. Nếu ‘Lớp học Loại bỏ’ này được tạo nên từ điều ước muốn quay ngược thời gian, nó được tạo ra một cách tồi tệ. Không, đúng hơn là có khuyết điểm.”
“Thế thì tại sao cậu lại trải qua hơn 20 000 vòng lặp vậy, Otonashi-san?”
“Không phải đây là bằng chứng cho thấy nó có khuyết điểm sao? Nếu thời gian được quay ngược một cách hoàn chỉnh, vậy thì không đời nào kí ức của tôi lại nằm ngoài hiện tượng này. Và ngay từ lúc đầu, nếu những vòng lặp này là hoàn chỉnh, làm sao tôi có thể lẻn vào như một ?”
Cô ấy liếc nhìn tôi bên khóe mắt.
“Xét trong trường hợp của anh, tôi cá rằng anh sẽ suy nghĩ đơn giản rằng là nếu đó là tôi , mọi thứ đều có thể và ngừng suy nghĩ ở đây được rồi.”
Tôi không thể phản đối bởi vì cô ấy nói hoàn toàn chính xác.
“Nói đơn giản thế này, tất cả mọi việc tôi làm là xâm nhập vào ‘chiếc hộp’. Ví dụ, bị biến thành không phải là ý định của tôi. Đó là vị trí được giao cho tôi khi thủ phạm phân vai. Sân khấu của ‘Lớp học Loại bỏ’ là phòng học lớp 1-6, nên tôi đoán đó là cách tự nhiên nhất để giải thích sự lẻn vào của tôi; bởi vì tôi cùng độ tuổi với anh. Cảm giác cân bằng của thủ phạm duy trì sự bền vững.”
“…?”
Tôi không có ý kiến gì về những gì Otonashi đang nói. Tại sao lại cần phải duy trì bền vững gì gì đó?
“Tại sao anh lại chậm hiểu vậy…thôi, giải thích đơn giản thế này — cứ xem ‘Lớp học Loại bỏ’ là một bộ phim mà thủ phạm chính là đạo diễn. Phần quay phim đã kết thúc nên chỉ còn chỉnh sửa lại thôi. Nhưng vì nhu cầu nào đó của công ti, có một diễn viên mới bắt buộc phải có mặt trong phim. Không còn vai diễn nào khác. Tuy vậy, thật vô lí khi không cho diễn viên ấy một vai nào và chỉ để anh ta đứng yên một chỗ trên màn hình. Như vậy thì không còn là phim nữa. Thay vào đó, thủ phạm quyết định chỉnh sửa kịch bản đến mức thấp nhất để cho người diễn viên đó có được một vai. Đó là những gì tôi muốn nói về sự ‘duy trì tính bền vững’.”
“Nói cách khác hắn không thể làm gì khác để ngăn cản cậu bước vào và bằng cách nào đó phải hợp nhất cậu. Vậy nên hắn bắt buộc biến cậu thành một cách đột ngột và duy trì cuộc sống bình thường của ngày 2 tháng 3 như thế?”
“Đúng. Chỉ như thế thôi cũng đủ làm anh cảm thấy có cái gì kì lạ ở ‘Lớp học Loại bỏ’ rồi. Giải thích từng thứ rắc rối lắm nên tôi sẽ đi thẳng đến kết luận ngay. Đây không phải là
“ơ…vậy đó là lí do tại sao những vòng lặp đó không hoàn chỉnh?”
“Chính xác. Thủ phạm cũng không tin rằng có thể quay ngược thời gian, nhưng cũng không muốn thời gian tiếp tục trôi đi. Hắn chỉ phủ nhận điều đó. ‘Chủ nhân’ được thỏa mãn một khi hắn vẫn còn có thể tự lừa dối chính mình.”
“Sự không hoàn hảo này là lí do giúp chúng ta giữ lại kí ức của mình sao?”
“Chắc là vậy. Những lí do khiến chúng ta giữ lại được kí ức có thể khác nhau, nhưng không nghi ngờ gì đó là một lỗ hổng trong ‘Lớp học Loại bỏ’.”
Tuy vậy vẫn còn vài điều tôi vẫn chưa thể hiểu nổi.
“Cuối cùng thì…cậu là ai? Otonashi-san?”
Otonashi rõ ràng trông rất cau có. Có lẽ đây là câu hỏi cô ấy muốn né tránh.
Dù vậy, cô ấy vẫn mở miệng ra, giọng bực tức.
“Không có cái danh hiệu dễ chịu nào như anh đang mong chờ đâu. Tôi chỉ là một học sinh… đó là điều mà tôi muốn nói, nhưng điều đó chỉ đúng cho đến một năm trước…Tôi là ai? Tôi chưa từng được đặt tên, nhưng đúng vậy, chắc chắn chỉ có một cách để diễn tả nó. Tôi là —”
Otonashi thốt ra những lời nói, trông cô ấy vô cùng khó chịu.
“— chính là một ‘chiếc hộp’.”
“Chính là một ‘chiếc hộp’? Ý của cậu là sao?”
Khi tôi hỏi lại như một con vẹt vì tôi vẫn không hiểu gì hết, Otonashi còn cau có hơn nữa.
“Sẽ có vài trở ngại nếu tôi giải thích chi tiết cho anh. Vì vậy tôi không thể nói cho anh biết.”
Tôi cảm thấy hơi bất mãn. Và cảm giác đó hiện rõ qua cử chỉ của tôi, nên Otonashi tiếp tục nói sau khi nhìn tôi.
“Nhưng tôi chỉ nói với anh điều này. Tôi từng nhận và từng sử dụng ‘chiếc hộp’.”
“Cái gì—!!”
“Và điều ước của tôi vẫn tiếp tục được ban.”
Otonashi đang giữ ‘chiếc hộp’?
“Dù gì thì anh cũng đang tò mò về lí do tôi tìm kiếm ‘chiếc hộp’, đúng không? Được thôi, tôi sẽ chỉ cho anh. ‘Điều ước’ của tôi chắc chắn đã trở thành hiện thực. Nhưng cũng ngay khoảnh khắc đó, tôi mất tất cả.”
“…tất cả?”
“Gia đình, bạn bè, họ hàng, thầy cô… – tôi mất tất cả những người thân quen với tôi vì ‘điều ước’ đó. Tất cả những người có liên quan đến tôi không còn ở đây nữa.”
Tôi không thể nói nên lời.
“Cậu không…phóng đại chứ, đúng theo nghĩa đen sao?”
“Đúng. Tôi không thể để tất cả mất đi một cách vô lí. Đó là lí do tại sao tôi lại hành động như vậy.”
Cô ấy đã mất mọi thứ. Cô ấy không còn gì để mất nữa. Có lẽ điều này giải thích vì sao Otonashi có thể liều lĩnh và không biết sợ hãi.
Nhưng dù gì thì…không biết cô ấy đặt cái ‘ước muốn’ quái quỷ gì vào ‘chiếc hộp’ để ra nông nỗi này?
“Có thể phá hủy ‘chiếc hộp’ không? Không phải điều ước này sẽ bị vô hiệu hóa nếu phá hủy ‘chiếc hộp’ sao?”
“Hoshino.”
Otonashi lớn tiếng nhắc nhở tôi sau khi tôi buột miệng ngờ vực.
“‘Chiếc hộp’ đang ban điều ước cho tôi. Anh hiểu không? Đừng làm tôi phải nói thêm điều này một lần nào nữa.”
Đúng vậy. Otonashi không thể không nghĩ đến điều đó ngay từ lúc đầu. Nói cách khác, câu nói ấy có thể diễn giải như sau.
Chắc chắn ‘chiếc hộp’ đã lấy mọi thứ từ tay cô ấy. Nhưng dù như thế — Otonashi không muốn ‘điều ước’ này trở nên vô hiệu.
Trong khi tôi vẫn đang im lặng, Otonashi tiếp tục dẫn dắt tôi và nói.
“‘Điều ước’ của tôi và ‘điều ước’ của ‘chủ nhân’ của ‘Lớp học Loại bỏ’ không thể tồn tại cùng với nhau. ‘Chiếc hộp’ được tạo ra như vậy đấy. Bởi vì chúng triệt tiêu lẫn nhau, khi tôi lẻn vào, sự trở ngại chống lại tôi đã bị giảm thiểu. Nhưng chỉ bị thôi. Nói cách khác tôi cũng không thể tránh được ảnh hưởng của ‘Lớp học Loại bỏ’. Ngay cả tôi cũng không biết tôi bị ảnh hưởng bao nhiêu. Nếu tôi đầu hàng, tôi cũng sẽ bị ‘Lớp học Loại bỏ’ tóm gọn…tôi nói điều này với anh lâu rồi phải không nhỉ?”
Nếu như vậy thì không biết ‘chủ nhân’ nghĩ gì về Otonashi? Ít nhất thì hắn cũng không cảm thấy dễ chịu gì với sự xuất hiện của cô ấy.
“Bây giờ chắc là anh cuối cùng cũng đã hiểu ra vấn đề ở một mức độ nào đó, nên tôi sẽ quay trở lại chủ đề chính. Tôi đoán rằng chúng ta sẽ không thể chiếm lại ‘Lớp học Loại bỏ’ và sử dụng nó được nữa. ‘Chiếc hộp’ này đã được ‘chủ nhân’ sử dụng hết, nên chỉ cần chấm dứt ‘Lớp học Loại bỏ’ là được.”
“Làm sao chúng ta có thể kết thúc ‘Lớp học Loại bỏ’?”
“Tách ‘chiếc hộp’ ra khỏi ‘chủ nhân’. Một cách khác là phá hủy nó cùng với ‘chủ nhân’. Chỉ thế thôi. Một khả năng có thể xảy ra là…tìm hắn, kẻ phân phát ‘chiếc hộp’, bởi vì hắn có thể làm được điều gì đó. Nhưng hắn không cần thiết phải ở trong ‘chiếc hộp’, nên dường như đây không phải là một giải pháp.”
Kẻ phân phát ‘chiếc hộp’?
Tôi muốn hỏi cô ấy về hắn — nhưng ngưng lại.
Tôi không biết gì về “*” mà tôi đã gặp, và tôi cũng không biết về hắn.
“…vậy nên mọi chuyện vẫn không đi đến đâu nếu như chúng ta không tìm ra được thủ phạm, đúng không?”
“Hả? Anh nói không đi đến đâu sao? Vậy ra anh đang ám chỉ cho tôi rằng cuộc nói chuyện từ nãy đến giờ của chúng ta là vô nghĩa, thiếu tính xây dựng và lãng phí thời gian, đúng không? Anh gan lắm đấy.”
“K-không! Chỉ để xác nhận lại thôi…”
“Hừm, vậy ra vẫn có triển vọng để anh giải quyết vấn đề này, vấn đề mà ngay cả tôi cũng không giải ra, với kiến thức và sự thông minh của anh sao? Tôi chắc rằng anh sẽ không nói thế nếu anh không có sẵn kế hoạch trong đầu, đúng không?”
“Ưmm…”
Tôi nhăn mặt. Làm sao mà tôi có ý tưởng đó được.
“Nếu tôi biết cách, thì đời nào mà tôi không thể tìm thấy hắn. Nhưng mà, đúng vậy…khác với những người khác, cái chết của ‘chủ nhân’ sẽ không được tha thứ trong ‘Lớp học Loại bỏ’. Ví dụ, tôi chết vô số lần bên trong ‘Lớp học Loại bỏ’ này nhưng bây giờ tôi đang ở đây và vẫn chưa mất ‘chiếc hộp’ của mình.”
“Nhưng ‘chủ nhân’ thì khác?”
“Chính xác. ‘Chủ nhân’ và ‘chiếc hộp’ được kết nối với nhau. Ngay giây phút ‘chủ nhân’ chết, ‘Lớp học Loại bỏ’ sẽ bị phá hủy. Điều này gần như là chắc chắn vì tôi đã xác nhận lại trong một trường hợp tương tự. ‘Chiếc hộp’ sẽ vỡ vụn ngay lúc ‘chủ nhân’ chết, cũng là lúc những tính chất của ‘Lớp học Loại bỏ’ bị triệt tiêu và khái niệm về cái chết cũng được phục hồi.”
“Nên hắn vẫn sẽ chết…?”
“Chính xác.”
“Vậy tớ có thể nói rằng tớ không phải là thủ phạm. Và đương nhiên cậu cũng không phải là thủ phạm luôn.”
“Ừ, đúng vậy.”
Thế nên Mogi cũng không là thủ phạm. Ý của tôi là Mogi đã gặp phải tai nạn này rồi.
“Nè, một vài người trong lớp đã biến mất, đúng không? Vậy cái chết ở đây có liên quan gì không?”
“…Tôi không dám chắc, nhưng có lẽ không có sự liên quan nào. Tôi vẫn không biết mục đích ở đây là gì, tuy nhiên chắc chắn đây là một tính chất khác của ‘Lớp học Loại bỏ’.”
— khoan đã!
Tôi chợt nhận ra. Một cách đơn giản để xác định thủ phạm.
Ngay lúc đó, máu như tan biến khỏi đầu tôi. Tôi nghĩ gì vậy kìa? Thật đáng ghê tởm. Nhưng, nhưng —
Nếu đó là Otonashi Aya, cô ấy có thể làm được.
Tôi không được nói. Nhưng tại sao Otonashi lại không chú ý đến biện pháp này? Đời nào mà cô ấy lại không nhận ra. Nhưng cô ấy lại không tiến hành. Có nghĩa là? Điều này có nghĩa là sao — ?
“Hoshino.”
Tôi giật bắn người khi nghe thấy tên mình.
“Anh đang nghĩ gì vậy? Chắc rằng vẫn chưa nghĩ ra cách để tìm thấy ‘chủ nhân’ — ”
Tôi giật mình một lần nữa.
“ — hay là anh đã nghĩ ra rồi, Hoshino?”
“À, không — ”
“Nói dối quanh co cũng vô ích. Anh nghĩ tôi đã ở cùng bên anh bao nhiêu lâu rồi? Tôi đã đuổi theo anh lâu hơn bất kì người nào trên thế giới này. Dù đó không phải là ý định của tôi.”
Biết ngay mà. Ai cũng có thể thấy rằng tôi đang cố gắng chối quanh.
“ —- ”
Nhưng tôi không thể nào nói với cô ấy một cách dễ dàng được.
“Hoshino. Ngay cả anh cũng biết rằng tôi là người rất thiếu kiên nhẫn.”
Cô ấy không phải loại người sẽ bị lừa bởi những lời bịa đặt. Dù rằng tôi cố gắng né tránh câu hỏi của cô ấy, chắc rằng cuối cùng tôi cũng sẽ khai ra thôi.
Thế nhưng —
“Hoshino!!”
Otonashi túm lấy cổ áo của tôi. A, đau quá. Cô ấy đang rất nghiêm túc…cũng đúng. Dù gì thì cô ấy cũng đã chịu đựng hơn 20 000 vòng lặp chỉ để lấy được ‘chiếc hộp’.
“Nói cho tôi! Nói cho tôi biết cách anh đang nghĩ đến!”
Chắc chắn tôi sẽ hối hận nếu tôi nói cho cô ấy biết. Nhưng tôi có thực sự giữ im lặng được nữa không?
“…cậu chỉ cần giết tất cả những người trong lớp.”
Vì thế tôi nói cho cô ấy.
Đơn giản thôi. Nếu có thể loại trừ những người mà chết ít nhất một lần khỏi danh sách tình nghi, thì chỉ cần làm thế thôi. Chỉ cần phải giết họ. À, cách này khá đơn giản và độc ác.
Nhưng những người nào chết ở đây sẽ sống lại.
Không có gì đáng lo cả. Tôi không thể nghĩ ra biện pháp nào khác, và tôi chắc rằng Otonashi cũng nghĩ như vậy.
Dù gì thì cô ấy cũng đã tạo ra xác chết để duy trì kí ức của mình.
Nhưng chẳng lẽ chuyện này thực sự không có suy nghĩ của cô ấy? Tại sao cô ấy không nghĩ đến chuyện lợi dụng điều này vừa để duy trì kí ức, vừa để truy tìm thủ phạm? Và cứ cho rằng cô ấy có nghĩ đến, vậy tại sao cô ấy lại không tiến hành phương pháp hiệu quả ấy khi cô ấy chỉ cần lặp lại trên dưới bốn mươi lần?
Cô ấy không trả lời.
Cô ấy không phản ứng.
Tôi chầm chậm nhìn vào mặt cô ấy.
Otonashi vẫn giữ chặt cổ áo của tôi và nhìn chằm chằm vào tôi, không chớp mắt đến một lần.
“Đó là —- ”
Otonashi từ từ buông cổ áo của tôi ra.
“Đó không phải là một biện pháp.”
“…tại sao?”
“Đó sẽ giống như thử nghiệm trên người sống. Đương nhiên sử dụng con người là cách tốt nhất để xem có bao nhiêu người bị ảnh hưởng. Nhưng hành động này không thể xem là một biện pháp ngay từ đầu tiên.”
Otonashi thốt ra những lời nói đó với giọng trầm trầm, ánh mắt không rời khỏi tôi một giây.
“Anh muốn biết tại sao ư? Rõ ràng quá còn gì. Bởi vì hành động như thế là vô nhân tính. Ngay khoảnh khắc một người làm điều đó, hắn không còn là con người nữa…đúng, chính tôi là một ‘chiếc hộp’. Có phải vì chuyện này không? Có phải vì anh không — ”
Một nỗi giận dữ không thể nhầm lẫn dồn nén trong đôi mắt của Otonashi.
“ — anh không xem tôi là con người sao!?”
À, chắc chắn rồi, nếu cô ấy hiểu những lời nói của tôi theo ý đó, thì sự giận dữ ấy cũng là điều dễ hiểu. Tôi nhận ra rằng tôi đã thiếu suy nghĩ.
Nhưng tôi không thể giải thích được.
“Nhưng cậu giết người để duy trì kí ức, đúng không?”
“…anh đang nói gì vậy?”
Dường như Otonashi không còn chịu đựng được lời nói của tôi và liếc nhìn tôi với đôi mắt sắc bén.
“…n-như tớ nói lúc nãy, cậu tạo ra những sự kiện để gây ấn tượng cho chính mình với mục đích duy trì kí ức của cậu, đúng không?”
“Đừng xúc phạm tôi–!! Tôi chưa giải thích cho anh sao? Tôi chỉ có thể chống lại được nó bởi vì chính tôi là một ‘chiếc hộp’.”
Ôi, đúng vậy. Chuyện cô ấy duy trì kí ức của mình bằng cách tạo ra xác chết chỉ là lời dự đoán vô căn cứ của Daiya.
Thế nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi.
“Mặt anh bị gì vậy? Nếu anh có gì muốn nói thì nói ra đi nào!!”
Otonashi lại túm lấy cổ áo của tôi.
Trước vẻ mặt giận dữ của cô ấy, tôi cố gắng phản ứng lại.
Ừ…tôi vẫn chưa tự chuẩn bị sẵn sàng. Tôi không thực sự xem xét ý nghĩa của việc phản ứng lại cô ấy, một hành động rất lạ lẫm của tôi.
Cô ấy đang nắm chặt tôi. Tôi nhận thức được điều đó, và chỉ vì thế mà tôi hành động như lúc này.
Nhưng tôi đã tuyên bố một điều làm phá vỡ mọi thứ.
“Vậy tại sao cậu lại giết tớ!??”
Và rồi hai chúng tôi không thể nói được gì thêm.
✵
Cuối cùng, mối quan hệ của chúng tôi đã bị phá vỡ bởi những lời nói không thể hàn gắn lại được.
Otonashi xóa bỏ mọi lời nói cũng như mọi cảm xúc với tôi. Hoàn toàn. Với một Otonashi như vậy đứng trước mặt tôi, bỗng dưng tôi không thể làm được điều gì, và cuối cùng, tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc rời khỏi khách sạn.
Tôi đi lảng vảng vòng quanh khách sạn một cách miễn cưỡng. Tôi lãng phí thời gian của mình không có mục tiêu. Tôi liếc nhìn chiếc môtô của ai đó mà chúng tôi lấy làm phương tiện để đến đây và bước đi. Tôi đến tiệm tạp hóa. Tôi mua trà đựng trong một chai nhựa. Tôi uống từng chút một. Cái chai trở nên trống rỗng. Tôi nhận ra rằng tôi gần như không nhớ rằng tôi đã uống cái gì.
Có lẽ đây là kết thúc.
Không giống như Otonashi, tôi không biết rằng liệu tôi có thể giữ được kí ức của mình không. Nếu cô ấy không xem tôi là thứ cần thiết, tôi sẽ quên hết mọi thứ và trước khi tôi kịp nhận ra, tôi sẽ bị cuốn vào ‘Lớp học Loại bỏ’. Rồi tôi sẽ biến mất từ đây như mọi người khác.
Không có tiếng động nào trên đường. Không có đèn đường, cũng không có màu sắc.
Trông như thể một người nào đó tạo ra những thứ này mà không đi vòng quanh để xem xét các chi tiết nhỏ.
Tôi đặt cái chai đã cạn vào trong miệng. Tôi có cảm giác tôi sẽ bị nuốt chửng nếu tôi không diễn như tôi đang uống nước…bởi cái gì? Tôi không biết.
Đúng lúc đó, tiếng nhạc của một nghệ sĩ mà tôi ưa thích vang lên trên con đường tĩnh lặng. Gì thế? …à, vậy sao. Điện thoại của mình. …điện thoại của tôi? Có ai đó gọi mình sao? Đúng rồi. Đúng rồi! Tôi không nhớ rằng tôi đã nói cho cô ấy. Tôi không nhớ rằng tôi đã nói cho Otonashi số điện thoại của tôi, nhưng trong thế giới nào đó có lẽ tôi đã làm vậy!
Tôi lấy chiếc điện thoại di động từ túi của bộ đồng phục của tôi.
Cái tên hiện lên trên màn hình LCD.
Tôi nhìn lên trời. Đời nào có chuyện tình cờ thế! Tôi biết mà. Nhưng tôi không thể không trông chờ một điều gì đó xảy ra, đúng không?
Tôi hít một hơi và trả lời cuộc gọi.
>
Tôi không có cảm giác thấy vẻ nghịch ngợm thường thấy trong giọng nói của cô ấy, có lẽ tôi chỉ tưởng tượng ra thôi. Hay là Kokone lúc nào nói chuyện điện thoại cũng như vậy? Dù chúng tôi khá thân với nhau, nhưng tôi hầu như không gọi điện cho cô ấy trước đây.
>
Tôi có linh cảm rằng tôi đã biết bước tiếp theo.
À, không, chắc chắn là tôi đã biết. Tôi chỉ không thể nhớ ra ngay lúc này.
Chuyện đó là thế nào? Mọi chuyện sẽ tiếp tục ra sao?
>
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!