Chân Huyền Ảo - Giết Người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Chân Huyền Ảo


Giết Người



– Hừ. Tiểu tử thúi ngươi nghĩ Châu Nam thành không có người quản hay sao mà nói láo như vậy?

– Quân vệ thành chắc chết hết rồi?

-Đúng vậy. Mặc tên súc sinh nói nhảm, chọi chết hắn.

Một trong bốn tên hộ vệ của quận chúa cao giọng quát lên, khích lệ mọi người tiếp tục ném.

“Hửm, đây là…?”

Thế rồi cũng ngay đúng lúc này, Vô Thường bỗng khựng người lại khi chợt nhìn thấy xung quanh bốn tên nam tử bên cạnh Ngọc Yên quận chúa đang dần xuất hiện bốn tàn hồn nữ tử gào khóc thảm thiết.

Bốn tàn hồn nữ tử vừa xuất hiện thì lập tức hướng đến Vô Thường van xin, trao đổi điều gì đó mà chỉ có mình Vô Thường hiểu được. Khiến hắn sau vài giây đứng yên liền…

Vụt… Phốc!

Nắm được một viên đá cứng rắn. Vô Thường không nói một lời, bắn mạnh viên đá đến đầu tên hộ vệ vừa kêu lên, xuyên thủng qua đầu hắn khiến thân thể hắn đổ gục xuống đất. Máu huyết từ não bắt đầu lan tràn tanh tưởi khắp nơi.

Tất cả mọi người đột ngột thấy một màn kinh dị đều đồng loạt ngây người, mọi hành động đều ngừng hẳn, bao gồm cả Ngọc Yên quận chúa vốn là người có thiên tư rất cao với Băng Hoa Tâm Đan có 74 sợi xích vây quanh.

-Hắn… hắn giết người rồi!

Mãi đến gần ba giây qua đi mới có người run giọng hoảng sợ kêu lên. Tiếp đó, một sự sợ hãi khủng bố lập tức bao trùm lấy mọi người dân có mặt vừa chứng kiến lấy một màn khiếp đảm.

Âm thanh hốt hoảng, lòng người mềm nhũng bắt đầu lan tràn trong ý thức mọi người.

-Á….a

-Xin tha mạng, xin thiếu gia tha mạng…

Nhiều người đã lập tức la lên, sau đó bỏ chạy đi thật xa, thoát khỏi nơi này để bảo trụ mệnh sống.

Khu vực đường lớn xung quanh Vô Thường, nhanh chóng giảm số lượng người xuống.

-Thật to gan, ngươi giám giết người của Vương phủ?

Ba tên hộ vệ còn lại giận dữ quát lên, sát ý muốn giết người rành rành ngay trên mặt.

-Giết người Vương phủ thì không cần đợi quân vệ thành đến bắt ngươi quy án, chúng ta sẽ trực tiếp đưa ngươi đi gặp diêm vương.

Ở Châu Nam thành có thể đánh người, hành hung người, giết người nhưng tuyệt đối phải ở trong tối, dựa vào quan hệ tốt đẹp và dựa vào thân phận người bị “xử” mà qua mặt. Còn nếu làm ở ngoài sáng, Quân vệ thành sẽ thực thi nhiệm vụ của họ, truy lùng, bắt giữ, dựa vào án phạm gây ra mà xử phạt để làm gương cho công chúng.

Tuy nhiên trong tình huống này, cuộc chạm trán giữa hai thế lực lớn Vương phủ và Kiếm Trận Tướng Phủ nên cũng không cần đến Quân vệ thành.

-Mã Bảo, ngươi bảo vệ quận chúa.

Để lại một tên hộ vệ che chở cho vị Ngọc Yên quận chúa đang bị sốc, quá sốc vì đây là lần đầu trong đời nàng thấy được cảnh người bị giết rõ ràng trước mặt một cách tàn bạo. Hai tên hộ vệ hùng dũng rút vũ khí là hai thanh kiếm bén nhọn ra, lao về phía Vô Thường tấn công.

-Chết!

Một bên kiếm, một bên khác cũng là kiếm. Hai thanh kiến mang theo thế chẻ tre chém đến cơ thể Vô Thường đang đứng yên như kẻ chịu chết.

Mắt thấy hai thanh kiếm chỉ còn cách 20cm trên vai. Vô Thường vốn là một người lão luyện trong cận chiến, dù ở thế giới này chỉ luyện tập được 11 năm (3 tuổi) nhưng cũng đã đủ khi có thêm…. Hắn thoắt cái đã thoát ra rồi luồng qua bên phải một tên cận vệ của Ngọc Yên quận chúa.

Vụt.

Như âm hồn du ngoạn vì tốc độ của hắn ở trong mắt Phàm Nhân cảnh là quá nhanh, đặc biệt là đối với hai tên cận vệ trước mặt. Hắn xuất hiện ngay bên cạnh vị hộ vệ bên phải, một quyền nhìn như bình thường lại không giống bình thường xuất ra nhằm thẳng vào đầu vị hộ vệ thân cao 1m8 này.

Bốp!

Không kịp phản ứng, tên hộ vệ chỉ cảm nhận được có người sát ngay bên cạnh liền bị bóng tối bao trùm, đầu óc nổ tung văng vãi khắp nơi không còn ý thức.

Vụt!

Trong khoảng khắc tên hộ vệ còn lại hạ kiếm chém vào không khí, Vô Thường tay đoạt kiếm tên hộ vệ không đầu ném về phía sau với tốc độ khó tưởng nhằm hướng vào tên hộ vệ bảo hộ Ngọc Yên quận chúa.

Bộp.

Đồng thời Vô Thường đá một chân vào cái xác, đẩy mạnh nó va chạm vào tên hộ vệ đứng song song đang tràn ngập bất ngờ quay đầu nhìn về phía hắn. Ngay tiếp đó hắn liền bật nhảy lên, theo sau cái xác tiến đến chỗ tên hộ vệ kia.

-Hự…

Hai thân thể va vào nhau khiến tên hộ vệ kia khẽ đau, thân thể riệu rạ, khó quan sát được tình hình xung quanh.

Bùm.

Và một quyền từ trên cao hạ xuống của Vô Thường đã tiễn hắn về chầu trời.

Phập.

-Không… không thể…

Đồng lúc, thanh kiếm Vô Thường vừa ném với tốc độ nhanh cũng đã cắm thẳng vào ngực tên hộ vệ bảo hộ Ngọc Yên quận chúa, khiến hắn ngã xuống đất trong tư thế tay vẫn đang hướng đến thanh kiếm đeo ở bên hông như định rút ra.

Bốn người, bốn cái chết, diễn ra chỉ vỏn vẹn chưa đến mười giây ngắn ngủi.

-AA..a…aa..

-Ác ma, ác ma, mau chạy đi…

-Nhanh, mau báo Quân vệ thành!

Khiếp sợ, hoảng loạn, sợ hãi, la hét chính là tám từ bao trùm lên toàn bộ người dân và tu luyện giả nhỏ yếu xung quanh con đường này. Đồng thời đối với tu luyện giả có thực lực khá mạnh lại có cảm giác không thể tin nổi đối với thực lực Phàm Nhân cảnh của Vô Thường. Một thiếu niên rõ ràng dưới 16 tuổi nhưng lại chỉ mất đúng gần ba giây đã kết thúc ba sinh mạng của ba tu luyện giả khác một cách tàn bạo, không chút thương cảm.

Trong ba giây, hành động chớp mắt vừa né đòn, vừa giết người, vừa cướp kiếm ném kiếm, lại vừa giết tiếp người trong khi hộ vệ, những người được huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt để có thể bảo vệ tốt thiếu gia, tiểu thư lại chỉ vừa chém kiếm xuống và quay đầu nhìn thì cuộc đời đã chấm dứt. Nếu đây là Linh Nhân cảnh, mọi người đều sẽ tin tưởng, nhưng đây rõ ràng là một thiếu niên, một thiếu niên không trên 16 tuổi, tu vi chỉ ở Phàm Nhân cảnh. Điều này quả thật là không thể tin được.

Chẳng lẽ Châu Nam thành đã xuất hiện một vị tuyệt thế yêu nghiệt dưới 20 tuổi đột phá Linh Nhân cảnh?

Không, đó là Linh Thể, một cơ thể có sức mạnh vượt xa người bình thường của Vô Thường. Đây là một trong những thứ tốt đẹp hắn trao đổi được với các “linh”.

Vô Thường giết xong bốn tên trong bản thỏa thuận với các “linh”. Hắn mặc kệ người xung quanh đang làm ra trạng thái gì, lo lắng, sợ hãi, gọi người ra sao. Mà nhanh chóng tiếp cận Ngọc Yên quận chúa đang có hai chân mềm nhũng, ngã ngồi trên đất mà sợ hãi không nói nên lời.

– Bịch!

Ngay khi hắn đến, Ngọc Yên quận chúa có lẽ vì quá sợ hắn nên đã đột ngột ngã xuống bất tỉnh, khiến hắn có hơi chút bất ngờ nhưng cũng không mấy để tâm khi còn chuyện cấp bách hơn phải làm.

Hắn đỡ nhanh thân thể mềm mại của nàng lên, trang thủ cơ hội kiếm chút cảm giác sung sướng mà nhẹ vuốt ve mái tóc xanh suông mượt, đầy hương thơm dịu nhẹ của nàng. Sau đó, hắn mới lập tức dùng tâm thức* trao đổi với “linh” của thân thể Ngọc Yên, hay dễ hiểu hơn chính là linh hồn của nàng.

Người chết có tàn hồn. Còn người sống sẽ có linh hồn.

Sự tình giết người Vương phủ, uy hiếp con gái Vương gia nếu truyền đến tai Hồng Vân Tiêu thì hắn xác định vong mệnh, sống không bằng chết trước sức mạnh kinh khủng của người mạnh còn hơn cả ông nội Nhậm Thiên Hành của hắn. Do vậy hắn cần phải bịt miệng của Hồng Ngọc Yên, thay đổi một số ký ức hôm nay trong đầu nàng, để nàng không hiểu rõ chuyện gì đã từng xảy ra mà chạy tội.

Khả năng này mặc dù hơi khó nhằn, nhưng cũng đáng để thử. Chí ít có thể câu được giờ cho đến khi hắn trở thành một phần của đấu trường Phong Ba.

*Tâm thức: có thể hiểu như việc tự hội thoại trong đầu nhưng cao cấp hơn, và không phải ai cũng làm được.

“Giúp ta che giấu đi hình ảnh của ta trong ký ức nàng, biến đổi thành một kẻ trung niên 40 tuổi. Đổi lại, ta sẽ giúp nàng trong vòng hai năm có cơ hội đột phá Linh Nhân cảnh”.

Xóa ký ức của nàng, hắn có thể. Bất quá trước hàng trăm người dân có mặt đã thấy rõ gương mặt trẩu tre của hắn, hắn làm điều đó là vô dụng. Do vậy hắn chỉ có thể chuyền hướng “kẻ giết người” từ thiếu niên thành trung niên để khi Hồng Vân Tiêu có hỏi, nàng sẽ khai ra một tên quái đản nào đó không phải hắn. Giúp hắn thoát tội.

Còn về người dân? Hắn không tin bọn người Vương gia hay bất kỳ một Linh Sư cao cấp nào không có mặt tại hiện trường chứng kiến lại sẽ tin người dân hơn là tin vào lời, vào hình ảnh trong đầu của Ngọc Yên quận chúa.

“….”

“Thay đổi ký ức của nàng thành việc có kẻ ẩn núp trong tối rồi bất ngờ tấn công nàng, khi đó ta đi ngang qua nên vô tình cứu được nàng, còn bốn tên hộ vệ đều chết. Nếu hỏi vì sao người dân nói khác thì trả lời rằng đã có một số đồng đảng của tên ám sát khích lệ, làm mù quán người dân, nhân lúc trận đánh diễn ra quá nhanh, không ai có thể nhìn rõ, nên đã vu khống người cứu mạng nàng thành tên ác nhân muốn giết nàng, giết bốn tên hộ vệ”.

“…”

“Ta hứa, nếu trong vòng hai năm không giúp nàng ấy tháo bỏ hết xiềng xích liền tự sát trước mặt nàng.”

“…”

“Một năm? Hừm… được, thành giao”.

Cảm thấy có một sự khó khăn quá lớn trong tương lai khi nợ nần cô nàng này. Vô Thường nghĩ chút liền sẵn diệp đang ôm mỹ nhân xinh đẹp hơn hoa, tựa tiên nữ hạ phàm trong lòng. Hai tay hắn tức thì nắm lấy bộ ngực nhỏ nhắn, còn đang phát triển nhưng rất mềm mại và đầy cảm xúc của Ngọc Yên, nắn lấy vài cái hưởng thụ.

Thực hiện hành vi đê tiện xong, hắn lập tức chạy thật nhanh khỏi hiện trường.

-Nếu còn muốn làm người hầu của ta, để ta an táng tốt mẫu thân của ngươi thì hãy đi đến gần cổng Bắc của thành, lát sau ta sẽ đến.

Vô Thường lướt qua thiếu nữ xấu xí vẫn còn đang run rẩy kịch liệt khi người mà thiếu nữ tin tưởng là người tốt, nhân phẩm đẹp lại giết người một cách hung tợn, nhanh gọn, độc ác liền không quên để lại một câu cho nàng. Mặc dù hắn biết, họ sẽ không dám tiếp cận hắn lần nữa.

Duyên nếu cạn, quan hệ cũng nên chấm dứt.

Hắn biến mất sau một con hẻm.

Nhờ sự việc hắn gây ra vào ngày hôm nay, Châu Nam thành bắt đầu nổi sóng gió. Và ngọn nguồn không phải đến từ một nơi nào khác, chính là Vương phủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN