Chân Huyền Ảo
Hành Hung Nhậm Tử Y
Phúc lão đứng bên ngoài một căn phòng không lớn, nhưng khá tráng lệ, sang trọng. Bên trong có một luồng khí tức khủng bố Linh Sư cảnh, từ bên trong tỏa ra khiến lão hai chân lão mềm nhũng, khó đứng vững.
Dù vậy, lão vẫn cố gắng thông báo một tiếng với vị cường giả ở bên trong.
-Lão gia, lão nô có chuyện cần cầu kiến.
Phúc lão cực kỳ cung kính nói.
-Chuyện gì?
Bên trong phòng, một giọng nói uy nghiêm truyền ra.
-Chuyện là….
Phúc lão nhanh chóng kể ra hết sự tình giết người của Vô Thường cho Nhậm Thiên Hành nghe từ đầu đến cuối.
Nghe xong, Nhậm Thiên Hành cũng không tỏ vẻ mấy, lão đuổi người.
-Ta biết rồi. Ngươi lui đi.
– Vâng.
Phúc lão không nói gì thêm, vâng lời rời đi.
Ở trong phòng. Nhậm Thiên Hành tuy đã già 200 tuổi hơn, nhưng nhờ tu vi cao nên vẫn còn dáng vẻ là một vị trung niên tầm 40, 42 tuổi tráng niên, không râu. Gương mặt lão tuấn tú, khí chất có phần âm trầm, là kẻ mưu lược nhiều.
Lúc này lão đang trần như nhộng, trong ngực ôm lấy một nữ tử xinh đẹp, quyến rũ mà lẩm bẩm một chuyện không liên quan đến nữ tử.
– Xem ra những lời Tam trưởng lão nói đều là thật. Tam Thất, Mỹ Linh, Thiên Thuận đều bị Vô Thường hành hung đến bất tỉnh. Nhưng mà… nó nào có Tâm Đan…
Tam trưởng lão là gia gia của Nhậm Mỹ Linh. Còn Tam Thất, Mỹ Linh, Thiên Thuận chính là ba người biểu đệ, biểu muội đã bị Vô Thường hạ đo ván.
-Hành ca, huynh suy nghĩ gì vậy?
Nữ tử xích lõa, thân thể trắng như tuyết giương đôi mắt đẹp hỏi Nhậm Thiên Hành.
Nhậm Thiên Hành khẽ cười, một bên dùng tay nắn bộ ngực to, tròn của nữ tử, một bên hiện lên ý dâm, bảo.
-Không có gì, chỉ là một chút chuyện tư thôi. Tiểu Hoàn, chúng ta bây giờ làm lần bảy nhé, hà hà…
Nói rồi, côn thịt của Nhậm Thiên Hành cũng trở nên cương cứng, nóng hổi. Sau đó không cần quan tâm đến sắc mặt tái xanh của nữ tử khi nghe đến hai từ “lần bảy”, hai tay to của lão đã nhấc bỗng nữ tử lên rồi nhấn xuống, tra côn thịt chuẩn xác vào đúng chỗ hồng hào, ẩm ướt, vẫn còn đó những chất dịch trắng đục vấn vương của nữ tử.
– Áh…
– Ứmmm… Thiên Hành, huynh dừng lại… ta… không nỗi… á… ứ…
– Thiên Hành… đừng… dừng… lại… ứm…
Âm dương giao hòa, người nhân hợp nhất, hoan âm vang ca một màu ướt át…
…
Tại căn hộ nhỏ của Vô Thường.
-Đây là phòng của ta, về sau cũng là phòng của ngươi.
-Người an táng cần được sạch sẽ, cho nên ngươi cùng mẹ ngươi đi tắm đi. Ta sẽ lấy quần áo, y phục cho hai người.
Vô Thường rời phòng, để lại hai mẹ con Lâm Vĩnh Hoa ngơ ngác ở bên trong.
Thế nhưng hắn đi cũng chưa đến được đâu, tại ngã rẽ trước mặt đã bị Nhậm Tử Y đuổi đến, chặn đường bằng một đôi mắt lạnh băng.
Vô Thường nhìn Nhậm Tử Y xinh đẹp, tựa đóa hoa tuyết ưu nhã chỉ nở mỗi khi đông đến với thân hình ba vòng no đủ, đẫy đà xúc cảm độ chừng một giây rồi mang theo vẻ mặt thiếu trẩu tre, tiến lại gần nàng hỏi.
-Ồ, không biết biểu muội chặn đường ta là có ý định gì? Chẳng lẽ thiên tài như muội đã bắt đầu có hứng thú tay chân với ta?
Theo Vô Thường được biết, thì Nhậm Tử Y có thiên phú 72 sợi xích, năm nay 17 tuổi xuân xanh nhưng cũng đã gần chạm đến cảnh giới Bán Linh Nhân, vượt mặt rất nhiều thiên tài thời đại. Tính tình của nàng thì khá lạnh mặt do sở hữu Tâm Đan hệ Băng, nhưng lại ấm lòng. Nàng trước nay chưa từng để ý đến hắn, giờ bỗng dưng đi đến chặn đường, có vẻ như hắn đã làm gì đó vô tình đụng chạm đến nàng.
Vô Thường cần hỏi rõ để hắn có thể đưa ra hành động thích hợp.
Nhậm Tử Y không để tâm lời của Vô Thường. Nàng trừng mắt phượng với hắn, giọng như ra lệnh.
-Trả lời ta, ba người gác cổng đều là do ngươi giết?
Vô Thường nhàn nhạt gật đầu.
-Không sai, có vấn đề gì sao biểu muội?
-Làm sao ngươi có năng lực giết người, ngươi không phải là phế vật không có Tâm Đan?
Nhậm Tử Y vẫn lạnh lùng một hướng hỏi.
Đến lúc này hắn cũng đã hiểu nàng đến đây, chặn đường hắn là vì cái gì. Hắn khẽ cười, nói.
– Giết người đâu nhất thiết phải có Tâm Đan, đúng chứ biểu muội?
– Mà xin lỗi, ta hiện tại đang có chuyện. Nếu muội muốn hỏi kỹ hơn thì tối nay đến phòng ta, lúc đó chúng ta cùng ngồi xuống “tâm sự” một cách nhẹ nhàng, ấm áp, và dĩ nhiên cũng không thiếu được hai từ sung sướng.
Để lại khuôn mặt gian dâm khó tả, Vô Thường luồng ra sau lưng Nhậm Tử Y, rời đi.
Nàng ta muốn “lo chuyện bao đồng”, còn hắn thì không rãnh hay muốn giành thời gian gì để nói về chuyện đó với nàng. Vậy nên cuộc trò chuyện nên chấm dứt ở đây.
-Ngươi đứng lại đó. Ngươi nếu không nói rõ, ta không cho ngươi đi.
Nhậm Tử Y tuy không hiểu hắn nói cái gì vì nàng không học mấy chuyện quan hệ “ấy ấy”, nhưng nàng tức giận vì thái độ của hắn. Nàng quát lên, tay cũng đã cầm sẵn chuôi kiếm, và nó sẽ rút ra khi Vô Thường dám bước thêm vài bước.
Vô Thường theo lời nàng, dừng lại, nhưng hắn không quay đầu nhìn nàng. Tâm tình của lúc này hắn bắt đầu không được tốt vì xưa nay, hắn không hề thích bất cứ ai ngang nhiên chạy đến hỏi tội hắn như đúng rồi, như kiểu ra lệnh và ép hắn phải phục tùng.
Hắn nhàn nhạt, bảo.
-Biểu muội, ta thật không hiểu muội đang lảm nhảm cái gì. Nhưng ta khuyên muội tốt nhất đừng nên uy hiếp ta, bởi nếu không, muội sẽ thấy cái giá phải trả ngay trước mắt.
Sau đó hắn tiếp tục bước đi.
Nhậm Tử Y tất nhiên không những không sợ lời “hù dọa” của hắn, ngược lại nàng còn tức giận hơn nữa.
-Hừ, ngươi nếu không khai thì để ta giúp ngươi khai.
Nàng hừ lạnh một tiếng, cả thanh kiếm gồm luôn vỏ đeo ở bên hông được nàng lấy ra, một kiếm đâm thẳng về phía lưng Vô Thường.
Một kiếm này rõ ràng là không muốn lấy mệnh của hắn.
“Thật là một cô bé điên. Nếu vậy, tao cũng sẽ cho bé cưng thấy, tao đang điên như thế nào”
Trong lòng bực bội muôn phần. Vô Thường ngay khi nghe tiếng gió đến liền tức khắc quay người, một tay thẳng thừng nắm trọn thanh kiếm trong sự kinh ngạc vô cùng lớn của Nhậm Tử Y.
-Làm sao có thể…
– …
Nhậm Tử Y còn chưa kịp phản ứng vì sao tốc độ Vô Thường lại nhanh đến khó tin như vậy, thì thoáng chốc hắn đã kéo kiếm, khiến cả thân thể nàng nghiêng về phía hắn.
Phặp!
Không phải cái ôm, không phải cái sờ mó đầy dâm dê như đối với Mỹ Linh, Hồng Ngọc Yên. Lần này, Vô Thường đã đưa tay bóp cổ Nhậm Tử Y. Thật chặt và dần dần đưa lên cao với một gương mặt hoàn toàn vô cảm.
-Ư… ư… ư
– Uư… ư…
Hơn mười giây trôi qua. Nhậm Tử Y ngoài phát ra những rên khó thở, gương mặt nàng còn trở nên đỏ như gấc, nước dãi từ miệng xinh chảy ra, tay chân giãy giụa không ngừng trên không.
Vô Thường đứng đó, từng giây, từng giây nhìn nàng đau đớn, gương mặt chỉ như nhìn một cặp đôi đang đẩy xe bò ở gốc cây đằng kia, không chút dao động.
-Mong Vô Thường thiếu gia dừng tay.
Đến giây thứ mười hai, một giọng nói nam tử mạnh mẽ, gấp rút bất vang lên từ trên một tòa kiến trúc.
“May cho bé cưng đấy”
Vô Thường tự biết điểm giới hạn để dừng khi đã có Linh Nhân cảnh trong phủ xuất hiện. Hắn bỏ Nhậm Tử Y xuống, lập tức quay người rời đi.
Từ trên bức tường gần đó, một vị trung niên có hàm râu quai nón hạ xuống bên cạnh Nhậm Tử Y, đặt một bàn tay lên lưng nàng, truyền ít linh lực của Linh Nhân cảnh để trợ giúp nàng được thoáng khí, dễ thở. Còn đôi mắt trung niên thì không ngừng quái lạ nhìn bóng lưng của Vô Thường.
“Đây thật sự là thiếu gia phế vật thường ngày?”
– Khục… khục…
Trong từng tiếng nôn khan của Nhậm Tử Y. Cả hai người đều không thể tin nỗi những chuyện mình vừa thấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!