Chân Huyền Ảo
Nhậm Thiên Hành
– Vô Thường thiếu gia xin dừng bước. Hiện tại Thiên Tâm thiếu chủ đang bàn chuyện với lão gia ngài bên trong, mong là thiếu gia thông cảm đừng quấy rầy.
Vừa đến khu trạch viện lớn giăng đầy hương hoa thanh nhã của Nhậm Thiên Hành. Vô Thường đã bị một vị trung niên cơ bắp cuồng cuộn, cùng một vị lão giả trông khoảng 70 tuổi ngăn lại.
Dựa theo lời hai người, họ rất có thể là Linh Nhân cảnh phụ tá cho nhị ca của Vô Thường, Nhậm Thiên Tâm, một trong “Lục Kiệt” nổi danh khắp Châu Nam thành.
Vô Thường hỏi.
-Khoảng bao lâu nữa sẽ ra?
Nếu nhanh, hắn có thể ngồi chờ xem như là cho nhị ca Nhậm Thiên Tâm chút măt mũi. Còn lâu thì…
-Không biết, khi nào thiếu chủ đi ra thì sẽ biết.
Vị lão giả lạnh nhạt lên tiếng. Giữa hai người, có vẻ vị trung niên cơ bắp vẫn có chút ít lễ độ với Vô Thường dựa theo điều lệ Nhậm gia, còn lão giả 70 tuổi, mặc áo rộng nhưng vẫn không thể che đi sự gầy yếu lại không.
– Vậy ta sẽ đi vào.
Vô Tường nói, sau đó liền đi vào.
-Không được vào!
Trung niên và lão giả đồng quát lên. Cả hai đều ngay tức khắc phóng xuất linh lực, tạo nên một bước tường thành vô hình, ngăn lối đi của Vô Thường.
Vô Thường bắt đầu thể hiện tính cách trẩu tre. Hắn đảo mắt lạnh, nói.
-Phản con mẹ nó hết rồi à?
-Không dám, chỉ là hiện tại thiếu gia không thể vào.
-Ta nói không được vào liền không được vào.
Hai vị Linh Nhân cảnh đồng loạt trả lời cùng một nghĩa nhưng âm ngữ, kính ngữ hoàn toàn khác nhau.
Vô Thường ngoáy ngoáy lỗ mũi, nhìn hai người nói.
-Nội ta trước giờ không có nuôi hai con súc vật ở trước cửa, mà dù có thì súc vật cũng không có quyền ngăn người tiến vào.
Chỉ một câu đơn giản, Vô Thường hoàn toàn chọc tức hai vị cường giả Linh Nhân cảnh.
Vị trung niên cơ bắp cố gắng nhẫn nhịn mãi mới được cơn tức. Thế nhưng lão giả áo đen lại không. Lão phút chốc phóng ra khí tức khóa chặt Vô Thường, một đôi mắt lạnh buốt nhìn hắn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hắn đưa bản mặt ra khiêu khích.
-Này, làm đi. Hãy làm điều ngươi muốn ở trong đầu đi.
Hắn dù là phế vật thì vẫn là cháu trai của Nhậm Thiên Hành. Ở trước nhà của mình, không lẽ Nhậm Thiên Hành lại nhẫn tâm để một tên thuộc hạ ức hiếp cháu trai ngay trước mặt lão?
Hắn không tin điều này. Mà dù có xảy ra thì hắn còn có cách giải quyết khác.
-Vô Thường, ngươi vào đi.
Ngay tại lúc này, giọng nói uy nghiêm của Nhậm Thiên Hành cũng dũng mãnh truyền ra, phá đi tan bức tường ngăn trở Vô Thường của hai vị Linh Nhân cảnh.
– Hứ.
Thoát khỏi sự khống chế, mặt Vô Thường vểnh lên một cái kiêu căng cực kỳ muốn bị ăn đập. Sau đó hắn không nói gì thêm với hai người, đi đến phòng của Nhậm Thiên Hành.
-Ông nội, tiểu Vô Thường cầu kiến.
Đứng bên ngoài cửa, Vô Thường cung kính gõ cửa báo.
-Ừm, vào đi.
-Dạ.
Vô Thường nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, phút chốc, một cảnh tượng khá kỳ lạ xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Bên trong phòng tồn tại ba người. Một vị là trung niên uy thế, mày kiếm, mắt sáng, gương mặt khá thon nhưng ẩn chứa đầy âm mưu đang xõa mái tóc dài đến lưng. Đây không ai khác là Nhậm Thiên Hành, ông nội của Vô Thường.
Hai là vị thanh niên tuổi chừng 17, gương mặt trắng trẻo, tuấn tú đang quỳ trước mặt Nhậm Thiên Hành. Thiếu này nhìn có đôi nét nhỏ giống Nhậm Thiên Hành, và có nét lớn nhìn giống như Vô Thường nhưng lại mang tâm cao khí ngạo hơn nhiều, hành động Vô Thường bước vào phòng hoàn toàn không được hắn để ở trong mắt . Đây chính nhị ca Nhậm Thiên Tâm của Vô Thường.
Cuối cùng là một nữ tử rất xinh đẹp đang yên giấc ngủ trên giường, môi hồng nở nụ cười thoải mãn ở phía xa kia mà nếu dõi mắt nhìn kỹ, vẫn có thể thấy được hai cái núm nhô lên đầy hấp dẫn dưới tấm chăn mỏng. Người này nếu Vô Thường đoán không lầm thì hẳn là tình nhân của ông nội hắn, cũng có thể gọi là bà nội kế. Còn về bà nội ruột của hắn thì đã mất cách đây hơn 20 năm.
Cạch!
Vô Thường bước vào, Nhậm Thiên Hành chớp mắt phất tay, cách không đóng cửa lại.
Lão đặt tài liệu đang đọc xuống bàn, nhìn Vô Thường nhẹ nói.
-Ngươi muốn đến đây cầu vài thuộc hạ Linh Nhân cảnh, tất phải chứng minh ngươi là Bán Linh Nhân. Ngươi đã chuẩn bị?
Nhậm Thiên Hành là một gia chủ, việc nắm bắt tin tức và khả năng phán đoán của lão dĩ nhiên rất kinh người. Vô Thường dù chưa nói gì nhưng lão đã biết hắn cần gì.
Lão già Thiên Họa tiếp tục vai diễn làm Vô Thường, một thiếu niên chỉ mới 14 tuổi. Hắn nhíu mày kinh ngạc. hỏi.
-Nội đã biết hết rồi sao?
-Phải. Từ việc ngươi một kiếm chém rơi đầu ba tên gác cổng, một tay bóp cổ Nhậm Tử Y, thị nữ vừa mua về liền bị người giết, cho đến việc một mình chiến đấu, bảo vệ đứa con gái mà Hồng Vân Tiêu yêu thương nhất một mạng.
Nhậm Thiên Hành bỗng nở nụ cười, bên trong rõ ràng không che đi được cảm giác vui mừng.
-Thường nhi a Thường nhi, không ngờ ngươi ẩn tàng bản thân đến lâu như vậy. Khiến ông nội như ta cảm thấy rất bất ngờ a.
Mọi hoạt động của Vô Thường, bắt đầu từ giây phút hắn chém ba tên gác cổng đều đã nằm rõ ở trong lòng bàn tay của Nhậm Thiên Hành.
“Cái gì, con gái Hồng Vân Tiêu yêu thương nhất không phải chính là nàng, Hồng Ngọc Yên ư?”
Nhậm Thiên Tâm quỳ dưới đất thoáng cái giật mình, kinh ngạc trước những lời khen ngợi của Nhậm Thiên Hành giành cho Vô Thường. Hắn khẽ quay đầu, liếc nhìn em trai một cái đầy suy tư.
“Nó là phế vật không Tâm Đan thì làm sao có thể làm ra những điều này. Nhưng mà gia gia nếu đã nói như vậy thì không thể nào sai được. Chuyện gì đã xảy ra, ta vì sao không hề biết gì cả”.
– Nội quá khen. Tất cả đối với cháu mà nói, chúng quá đơn giản.
Vô Thường vểnh mặt tựa con công xòe đua, khoe mẽ.
Nhậm Thiên Hành cũng kệ hắn khoe mông, lão chợt nghiêm nghị hơn, nói.
-Bất quá chính vì ngươi đã cứu con gái hắn nên ngày mai hắn sẽ đến đây để “thăm” ngươi. Ngươi nên chuẩn bị cho tốt.
Nghe thế, Vô Thường vội nói ngay.
-Nếu được, mong Nội giúp cháu thay đổi lịch hẹn với Vương gia vào ngày kia. Ngày mai cháu đã có cuộc hẹn quan trọng, không thể không có mặt. Mong Nội trợ giúp.
Nhậm Thiên Hành nhẹ nhíu mày trầm tư, nhưng rồi cũng đồng ý.
-Được, ta sẽ gửi tin lại cho Vương gia, hẹn ngày kia.
-Quay về vấn đề chính. Ngươi trước khi muốn người từ ta, hãy khẳng định ngươi là Bán Linh Nhân dưới 22 tuổi.
– Không cần kiểm tra cho tốn thời gian đâu gia gia. Dù nó có thật sự giết người hay cứu Ngọc Yên quận chúa thí nó vẫn là phế vật không có Tâm Đan. Nó đã không phải tu luyện giả, thì không thể nào có khả năng trở thành Bán Linh Nhân được.
Vô Thường còn chưa mở miệng thì Nhậm Thiên Tâm lập tức kinh thường nói.
Tính trẩu tre dữ dội của Vô Thường nổi lên, lạnh mặt nhìn Nhậm Thiên Tâm quát.
-Im cái miệng ngươi lại, tên phế vật!
Vô Thường và Nhậm Thiên Tâm là anh em, đúng, nhưng không hề có chút tình cảm người thân với nhau.
Nhậm Thiên Tâm đứng dậy, quay người nhìn Vô Thường cùng nụ cười mỉa mai.
-Buồn cười cho sự ngu dốt. Ngươi tưởng bản thân cầm kiếm chém chết người liền đã tưởng bản thân sức mạnh vô biên? Hừ, không có Tâm Đan chính là không có Tâm Đan. Phế vật vẫn là phế vật cả đời mà thôi.
Nếu lúc này không phải đang ở trong phòng của gia gia, Nhậm Thiên Tâm chắc chắn đã tát bay thằng em hỗn xược này.
Vô Thương cười chế giễu.
-Ồ, ra là ngươi đang tự nói chính mình à. Ha hả, tội nghiệp, thiệt là tội nghiệp.
-Để ta nói cho tên phế vật, gần 20 tuổi vẫn chỉ là Bán Linh Nhân như ngươi biết. Tâm Đan mỗi người mỗi khác, người ngoài có đôi khi không thể thấy nó nhưng chính bản thân người sở hữu hoàn toàn thấy được nó. Tâm Đan mạnh mẽ của ta là thuộc hàng như thế, các vị trưởng bối trong gia tộc hay gia gia không thể thấy là điều hiển nhiên.
Nhậm Thiên Hành ngồi một bên nghe hắn nói cũng cảm thấy có lý, nhưng không nói gì mà chỉ ngồi lặng thầm suy ngẫm, mặc hai đứa cháu trai giằng co nhau.
-Tốt cho cái miệng giảo biện, chuyện gì đều có thể nói ra được. Ngươi nếu nói bản thân có, vậy Tâm Đan của ngươi là loại gì, nói ra để ta xem nó có điểm gì đặc biệt mà các vị trưởng bối đều không thể thấy.
Vô Thường đưa tay ngoáy lỗ mũi, kinh thường bảo.
-Ta không có khả năng nói cho một tên phế vật như ngươi biết. Thế giới cường giả vi tôn, người thắng là người đúng, kẻ thua chỉ có thể nhận mệnh bản thân ngu ngốc, sai trái. Ta không muốn nói với ngươi nhưng nắm đấm của ta sẽ trả lời giúp ngươi.
-Nào, hãy cho ta thấy thực lực của một trong Lục Kiệt mạnh mẽ ra sao.
Vô Thường chính diện khiêu chiến Nhậm Thiên Tâm.
Nhưng dĩ nhiên Nhậm Thiên Tâm lắc đầu, giọng điệu vô cùng xem thường nói.
-Một phế vật ngay cả Tâm Đan đều không có, ta không có hứng thú, cũng không muốn làm bẩn tay mình.
Một trong Lục Kiệt, thiên tài trẻ tuổi dưới 18 tuổi đã là Bán Linh Nhân, được người đời tôn vinh như hắn tất nhiên sẽ không ức hiếp kẻ yếu, đặc biệt là những người không có Tâm Đan.
Vô Thường ở trong mắt hắn quả thật rất lếu láo, nhưng vì thân phận, hắn nhịn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!