Chân Huyền Ảo
Tang Lễ Yên Bình
Tờ mờ sáng, khi tiếng gà gáy còn chưa vang . Vô Thường sau một đêm không ngủ liền đi đến nhà tắm, vệ sinh cho cơ thể sạch sẽ, thay đổi một quần áo trắng tuyết từ đầu đến chân.
Hắn lấy đầy đủ giấy tờ, lệnh bài thân phận cất trong tủ. Sau đó đồng lúc bế cả hai thi tể mẹ con Lâm Tĩnh Hoa rời khỏi phòng.
Lúc này trời còn chưa sáng, con cháu Nhậm gia vẫn còn đang nằm ở trong phòng nên hắn rất thuận lợi đi đến cổng bắc của phủ mà không ai ngăn cản.
Vô Thường gặp được đoàn người Lý Hạt, Cuồng Tiêu chờ sẵn bên ngoài với đầy đủ những thứ hắn yêu cầu. Hắn nhẹ nói.
-Mở hòm.
Hai nam tử người phàm liền nhìn hai người Cuồng Tiêu, thấy hai người nhẹ gật đầu, họ lập tức theo lệnh mở nắp hòm ra.
Vô Thường tiến đến, cẩn thận đặt thi thể của mẹ con Lâm Tĩnh Hoa vào hai chiếc quan tà đơn giản, tỏa hương thơm nhàn nhạt bên trong.
Đóng nắp quan tài lại. Vô Thường dõi nhìn đoàn bốn người khiên hòm, hai người cầm giấy tiền vàng mã, hương nến, cuốc, xẻng đầy đủ, lại nhìn Lý Hạt và Cuồng Tiếu đứng dựa lưng vào vách tường. Hắn nói.
-Lý Hạt, ngươi dẫn đường. Chúng ta đi.
Vô Thường ra hiệu xuất phát, hắn chủ sự của đám tang nên là người dẫn đầu đoàn người tiến về phía trước.
Lý Hạt bực tức trong lòng, lạnh lùng đi trước một đoạn nhưng cũng không dám đi quá xa vì nếu có gì bất trắc xảy ra, lão còn kịp quay về bảo mệnh cho tên phế vật sau lưng.
Đã là thiếu gia của một phủ lớn, xung quanh lại còn có Linh Nhân cảnh đi kèm khẳng định không phải nhân vật thiếu gia bình thường. Do vậy việc bị ám sát là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra, nhất là khi Nhậm gia có kẻ thù trong và ngoài thành không ít.
Cuồng Tiêu đi bên cạnh hai quan tài cũng tận lực cảm ứng mọi thứ xung quanh. Chỉ cần có động tĩnh kỳ lạ, hắn sẽ lập tức bảo vệ Vô Thường ngay.
Đoàn người cứ thế im ắng, trầm mạc bước đi giữa con đường vắng người.
“Không kèn, không chiêng, không tiếng khóc.
Chẳng nến, chẳng nhan, chẳng vàng giấy.”
Hai câu này có thể nói là diễn tả chính xác nhất cuộc “diễu hành” của đoàn người Vô Thường. Nhất là câu thứ hai “Chẳng nến, chẳng nhan, chẳng vàng giấy”, một cuộc đám tang không hề có người đốt nến, đốt nhan, tung giấy vàng mà chỉ khư khư giữ lại trong giỏ mang theo.
Nói giỡn, nơi này là Châu Nam thành chứ không phải nhà của tư nhân, quăng thử một đống bạc vàng bằng giấy ra đường liền lãnh án nặng nề.
“Không kèn, không chiêng, không tiếng khóc” bởi đối với Vô Thường, người chết cần sự bình yên, yên tĩnh để họ được nghỉ ngơi tiến về nơi cực lạc, chứ không phải cần người khóc than hay khua chiêng, giống trống, gõ mõ quấy rầy giấc ngủ của họ.
Im lặng, đã đủ để người khác hiểu nỗi đau trong lòng một con người.
-Khai họ tên, nơi ở, thân phận.
-Còn nữa, bên trong hai cái quan tài này chứa gì?
Đi đến ngoài cổng bắc của Châu Nam thành, đoàn người Vô Thường nhanh chóng bị binh lính giữ cổng chặn đường, tra hỏi.
Lúc này, một vị trung niên mặc giáp sắt có tu vi Linh Nhân cảnh trung kỳ bước ra, lạnh lùng quan sát từng người một của đoàn người Vô Thường. Đồng thời, xung quanh ccũng có ba vị Linh Nhân khác âm thầm dõi theo nhất cử nhất động của đoàn người.
-Lý Hạt, Kiếm Trận Tướng Phủ.
-Cuồng Tiêu, Kiếm Trận Tướng Phủ.
Lý Hạt và Cuồng Tiêu theo thủ tục, đồng loạt lấy ra lệnh bài thân phận của Kiếm Trận Kiếm Phủ đưa cho vị trung niên thống lĩnh Quân vệ thành xem.
-Vô Thường, Kiếm Trận Kiếm Phủ.
Vô Thường cũng như hai người, hắn lấy ra lệnh bài thân phận của mình.
Cầm ba lệnh bài xem xét, lại dùng cảm ứng dò xét thực lực ba người, vị trung niên thống lĩnh gật đầu nói.
-Không có vấn đề.
-Có thể mở hòm để ta kiêm tra thoáng qua không?
Vị thống lĩnh trả lại lệnh bài cho ba người, rồi chỉ tay vào hai chiếc quan tài.
Trong trường hợp bình thường thì có lẽ vị thống lĩnh này sẽ cho qua, bất quá vì sự kiện ám sát quận chúa ngày hôm qua nên Vương gia nên đã hạ lệnh kiểm tra nghiêm ngặt hơn. Do vậy, dù cảm ứng bên trong quan tài chỉ có xác chết và mùi tử khí, hắn cũng phải mở ra xem.
Ba vị Linh Nhân cảnh đằng kia, chính là nhân lực được Vương gia cấp thêm để thi hành.
-Không vấn đề. Mở hòm.
Vô Thường nhàn nhạt trả lời. Tuy nhiên trong lòng hắn lại nổi giận.
Người đã vào hòm tức đã yên nghỉ. Mở hòm ra lại đúng là đánh thức họ, chuyện này rõ ràng rất cố kỵ. Nếu hiện tài Vô Thường có quyền, có sức mạnh, không cần sợ bất kỳ một ai, hắn sẽ kiên quyết không cho mở hòm. Bức hắn mở, hắn sẽ giết tất cả.
Nhưng tiếc rằng hắn chỉ là một tên thiếu niên chưa đạt đến Linh Nhân cảnh giới, thập phần nhỏ yếu.
-Không có gì khác thường. Các ngươi có thể đi.
Kiểm tra không phát hiện ra điều gì bất thường, vị thống lĩnh cho đoàn người Vô Thường được đi qua cổng thành.
Vô Thường không chần chờ gì, trực tiếp ra lệnh đoàn người xuất phát về hướng tây nam theo sự hướng dẫn của Lý Hạt. Yên bình an táng cho mẹ con Lâm Tĩnh Hoa.
Đến gần giữa trưa. Vô Thường cùng đoàn người lần nữa quay trở về thành.
Lúc này, Vô Thường dừng lại phân phó.
-Cuồng Tiêu, ngươi giúp ta trả tiền công cho họ.
-Vâng.
Cuồng Tiêu tốt tính hơn rất nhiều so với Lý Hạt. Hắn cứ thế gật đầu, móc tiền bạc vốn dĩ đã như cỏ rác trong người hắn ra trả, thậm chí đưa dư không cần thối lại. Điều này khiến bọn người khiên hòm, đốt nhan, xới đất vui mừng khôn xiếc, họ liên tục gật đầu cảm ơn rồi nhanh chân rời đi.
-Lý Hạt, ta không cần biết ngươi dùng cách gì, ngay lập tức điều tra mọi thông tin của Nhậm Tử Mục và Nhậm Tử Y cho ta, từ ăn, uống giờ nào, ngủ lúc nào, tu luyện ra sao,… Tối nay ta muốn nhìn thấy chúng trên bàn của ta.
Lý Hạt nghe vậy liền nhíu mày từ chối, nói
-Nhiệm vụ của ta là bảo vệ ngươi, không phải đi làm những chuyện nhảm nhí.
Vô Thường không nhiều lời, phẩy tay với Lý Hạt.
-Vậy thì cút đi, đừng để ta thấy mặt ngươi lần nữa.
Sau đó hắn nói với Cuồng Tiêu.
-Ngươi thay hắn làm việc đó.
-Thiếu gia, cái này…
Cuồng Tiêu lộ vẻ khó xử, hắn dự định nói thêm thì bị Vô Thường lạnh lùng nói.
-Không cần nói nhiều. Đây là lệnh. Nếu ngươi không làm được thì cũng nên giống hắn, cút đi.
-Vâng, thiếu gia, ta hiểu rồi.
Vô Thường đã quyết như vậy, Cuồng Tiêu cũng chỉ còn nước đáp ứng mệnh lệnh. Chứ nếu không đáp ứng, để rồi chạm mặt Nhậm Thiên Hành mà báo cáo thì…
Nhậm Thiên Hành là một người rất ác, rất mưu mô, ai từng chạm mặt lão đều biết điều đó. Cuồng Tiêu cũng biết điều này. Do vậy hắn rất sợ khi phải đối diện với Nhậm Thiên Hành và nghe câu hỏi lạnh lẽo “tại sao ngươi không làm theo lời nó?” của lão.
Theo dõi và điều tra một vị thiếu gia thiên tài có Linh Nhân cảnh bảo hộ bên cạnh là chuyện khó. Nhiệm vụ điều tra Nhậm Tử Mục và Nhậm Tử Y được Vô Thường giao rõ ràng là chuyện không dễ dàng.
-Ta sẽ làm, ta sẽ đi thu thập thông tin của họ, được chưa Vô Thường thiếu gia?
Bấy giờ Lý Hạt cũng đã hoảng lên, bất đắc dĩ nói với Vô Thường.
Lão cũng giống Cuồng Tiêu, hoàn toàn không muốn phải nghe Nhậm Thiên Hành hỏi “tại sao ngươi không làm theo lời nó?”. Vì đó chính là án tử!
Đối diện Lý Hạt, Vô Thường nhìn lão một hồi rồi âm trầm, bảo.
-Ta không muốn nhìn thấy thái độ vừa rồi của ngươi thêm một lần nào nữa.
Thông thường đối với Thiên Họa, một lần lầm lỗi là đã khiến hắn không tha thứ. Nhưng lúc này là lúc Vô Thường đang cần người, hắn nên nhịn lại bản tính.
“Hừ!”
Lý Hạt nghe mà đầu như muốn bốc khói, bất quá lão cũng chỉ có thể đem ức chế giữ ở trong lòng chứ nào dám phát tiết lên người Vô Thường.
Lão nhanh chóng quay người bỏ đi làm nhiệm vụ được giao.
Sau lưng lão, Vô Thường nói với Cuồng Tiêu.
-Cho ta mười lượng vàng.
Cuồng Tiêu không nói gì, lấy trong túi quần ra mười lượng vàng đưa cho hắn.
– Cảm tạ. Ta hiện giờ có chuyện quan trọng phải làm. Ngươi không cần đi theo.
Lấy mười lượng vàng trên tay Cuồng Tiêu, Vô Thường quay người đi nhanh.
Bất quá, Cuồng Tiêu dĩ nhiên không đồng tình với hắn. Bảo vệ hắn là nhiệm vụ Nhậm Thiên Hành đã giao, Cuồng Tiêu nào dám để hắn đi lung tung bên ngoài một mình.
– Không được thưa thiếu gia. Nhiệm vụ của ta…
– Vẫn câu cũ. Không nghe lệnh thì cút.
Vô Thường không dừng lại, hắn vẫn cứ đi và nói.
Cuồng Tiêu ở phía sau, hoàn toàn rơi vào thế bí giữa hai lựa chọn “tuân” hoặc “không tuân” mà đứng ngây người.
Tuân. Nếu Vô Thường có chuyện gì bất trắc, Cuồng Tiêu liền xong.
Không tuân. Gương mặt giận dữ của Nhậm Thiên Hành lại hiện lên trong đầu Cuồng Tiêu, ám ảnh khiến hắn sợ hãi.
Nhưng dù là tuân hay không tuân, Cuồng Tiêu vẫn ngây người đứng ở nơi đây. Còn Vô Thường đã khuất bóng ở phía trước…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!