Chân Huyền Ảo
Thiên Long Thương Hội
– Một thương đập chết Hỏa Hổ trong khi đao chém, kiếm chém còn không xi nhê gì nó?
-Ông trời, từ khi này Phàm Nhân cảnh, Bán Linh Nhân cảnh lại kinh khủng thế lày? Nếu vậy, mấy chục vị Bán Linh Nhân kia tại sao lại chết dưới tay Cuồng Chiến Lang, dưới lửa của Hỏa Hổ?
-Ta chắc chắn dù Lục Kiệt thiên tài có gộp sức lại với nhau cũng méo thể nào thắng được tên này a.
-Hư cấu, hư cấu, hư mẹ nó cấu…
Lần này, các khán giả không còn ồn ào, om sòm như trước, nhưng mà sự khó hiểu trong lòng lại lớn gấp bội.
Thỏ con xinh xắn giết Cuồng Chiến Lang, tuy nó có phần khó tưởng nhưng còn có thể lý giải được. Một thương đâm xuyên qua đầu đơn nhiên là chết.
Nhưng lần này giết Hỏa Hổ, Bán Linh Nhân khác dùng đao, dùng kiếm, thậm chí dùng thương đâm còn chẳng thể khiến Hỏa Hổ trọng thương. Vậy mà tên này chỉ cầm cây thương đập một phát là tử ẹo?
Chả lẽ một đập của hắn mạnh đến nổi đánh nổ đầu của Hỏa Hổ?
Hư cấu. Hỏa Hổ da dày, thịt cứng, không phải Linh Nhân cảnh dùng linh lực thì tuyệt không có người nào dưới Linh Nhân cảnh có thể đánh nổ đầu của nó. Chưa kể, Hỏa Hổ nằm dưới kia vẫn còn rất nguyên vẹn.
Điều này quá mức khó hiểu rồi.
– Thiếu niên sao? Sợ rằng đã là một trung niên ở Bán Linh Nhân cảnh lâu năm.
– Ngay cả một trong Lục Kiệt như ta còn không thể. Nếu thỏ con xinh xắn thật là người dưới hai mươi tuổi thì ta là một đứa trẻ.
– Nghe trưởng bối bảo, Bán Linh Nhân cảnh nhiều năm có khả năng sử dụng được một chút linh lực sơ khai để đả thương người. Thỏ con xinh xắn khẳng định đã làm như vậy.
Lục Kiệt không tin, họ cho rằng số tuổi của thỏ con xinh xắn đã vượt qua con số 30 tuổi chứ không phải là một thiếu niên như người đồn.
“Hưm, nếu là một phát đâm, ta còn có thể hiểu được. Nhưng dùng cây thương nện lên đầu Hỏa Hổ, khiến nó chết thì… không thể lý giải, trừ phi thỏ con xinh xắn là Linh Nhân cảnh”.
Vụ Hương Lan cũng không tin.
Riêng chỉ mỗi trung niên nam tử là cảm thấy bất ngờ nhiều không tin cái gì vừa mới xảy ra trước mắt.
-Trong đòn đánh vừa rồi của hắn, ta không cảm nhận được bất cứ một tia linh lực nào. Hắn đích thực đã hạ được Hỏa Hổ bằng một cú đập thương mà không đánh nát đầu của nó. Nhưng… bằng cách nào?
Ở khu vực thử thách yêu thú của đấu trường Phong Ba, lúc này dường như chẳng ai có thể giải thích được chuyện Vô Thường làm cách nào chỉ với một đập đã giết chết Hỏa Hổ, một yêu thú có sức phòng ngự không hề nhỏ mà không làm vỡ đầu nó.
“Không nên biểu diễn quá nhiều để tránh làm lộ sơ hở. Bao nhiêu đây đã đủ để họ chú ý đến ta”.
Lúc này, trong lúc mọi người xì xào, đầu đầy dấu chấm hỏi. Vô Thường cũng giơ tay trái lên, ra hiệu kết thúc màn biểu diễn phi thường của mình.
Giọng nói nữ nhân lập tức vang lên.
-Ải hai, đấu sĩ thỏ con xinh xắn là người chiến thắng. Đồng thời đấu sĩ đã ra biểu thị rút lui, không tiến đến xông qua vòng thứ ba, Quái Nhện. Cho nên đấu trường Phong Ba, khu thử thách vượt yêu thú lần thứ hai trong ngày, xin được phép khép lại.
-Kính chúc quý vị khán giả ra về thượng lộ bình an.
Thông báo hạ xuống, cánh cửa ban đầu Vô Thường đi ra liền mở. Hắn chờ đợi một giây nào, mang theo vũ khí chạy nhanh vào trong.
-Cái đấu trường này càng lúc càng nhảm nhí, mai mốt không tới nữa, hừ.
-Thời thế Linh Nhân sờ sờ biểu diễn, vậy mà khẳng định là Phàm Nhân cảnh. Về!
Mọi người trên khán đài đấu cũng đứng lên rời đi. Tâm trạng ai nấy đều mang nặng nề đối với kẻ thua tiền, khó tin đối với người quan chiến chỉ để giải trí.
Có lẽ Vô Thường không biết, sự tình chiến đấu ngày hôm nay của hắn đã vô tình tạo nên một cơn lốc thăm dò cực lớn, và mũi nhọn của cơn lốc không ai khác chính là danh tính “thỏ con xinh xắn”.
-Thỏ con xinh xắn sao? Hừm…
Nhạc Thái Hùng, Hàn Lâm Vũ, Hồng Thanh Tiêu, Hình Luân, Vụ Hương Lan, tất cả năm vị Lục Kiệt đều rời nhanh khỏi đấu trường. Trong đầu mỗi người đều có một ý định riêng đối với thỏ con xinh xắn.
-Cần phải tra rõ, rất có thể là một mầm móng cực tốt mà ta không thể bỏ qua.
Liếc nhìn Vô Thường vào cửa sắt, vị trung niên nam tử nhanh như chớp dùng một biện pháp đặc thù khóa khí tức của Vô Thường để dễ truy tìm hắn, sau đó liền rời khỏi đấu trường.
Bên trong cánh cửa sắt.
-Chàng trai trẻ, ngươi có rỗi thời gian để làm một cuộc trò chuyện ngắn với ta không?
Vô Thường vừa bước vào phòng, vị lão giả từng giúp hắn lựa chọn vũ khí đã ngay lập tức đi đến, môi nở một nụ cười già hiền hòa với hắn.
-Dạ vâng. Tất nhiên là vãn bối có thời gian rãnh thưa Mộ tiền bối.
Làm vẻ mặt cung kính, Vô Thường nói.
-Mộ tiền bối có gì thì xin nói thẳng, vãn bối nếu trả lời được sẽ trả lời ngay mà không giấu diếm.
“Phải, cứ nói đi. Tao biết lão già ngươi sẽ nói gì mà”.
Trong lòng Vô Thường, một nụ cười đắc ý, nham hiểm hiển lộ.
Mộ lão gật đầu khen ngợi hắn hiểu lễ. Lão cũng đi thẳng vào vấn đề để đỡ mất thời gian.
-Ừm, vậy lão phu xin được hỏi ngươi vài điều.
-Ngươi là trời sinh cường lực hay đã phục dụng một vài thứ có thể nâng cao sức mạnh thân thể?
-Không, sức mạnh của vãn bối đều là nhờ tập luyện mà thành thưa tiền bối.
Vô Thường hoàn toàn thành thật trả lời.
-Tâm Đan của ngươi thuộc loại đặc biệt, người khác hay dùng công cụ đều không thể tra ra?
-Đúng ạ.
– Ngươi bao nhiêu tuổi?
– 14 tuổi 3 tháng.
-Vậy ngươi… đã đến tu vi gì?
-Là Bán Linh Nhân thưa tiền bối.
-Ồ…!
Dù đã đoán được từ trước nhưng khi nghe chính miệng Vô Thường thừa nhận, Mộ lão cũng phải giật mình sâu sắc.
“14 tuổi đã trở thành Bán Linh Nhân, đây là đã đạt đủ tiêu chí để một số Tông Môn cỡ nhỏ thu nhận làm đệ tử rồi!”.
Vài giây trấn định tâm tình, lúc này Mộ lão đột nhiên nói một câu khiến Vô Thường vừa cười nhạt trong lòng nhưng cũng vừa giả bộ giật thót ở bên ngoài.
-Câu hỏi cuối cùng. Vậy… Nhậm Vô Thường, con cháu trực hệ của Nhậm gia, Kiếm Trận Tướng Phủ, ngươi có muốn gia nhập Thiên Long thương hội của chúng ta không?
Đứng trước câu hỏi này, Vô Thường trầm ngâm nhìn Mộ lão một hồi.
-Haizzz…
Vài giây sau, hắn thở dài một hơi rồi kéo xuống chiếc mặt nạ thỏ con, nói.
-Vậy ra ngay từ khi vãn bối đăng ký trở thành đấu sĩ của đấu trường, mọi thông tin của vãn bối đều đã bị khai thác rồi a.
Mộ lão cười nói.
-Nếu không làm như vậy, ngươi trốn mất thì chúng ta tìm ai tính sổ đây?
– Ha hả, thôi, tạm bỏ qua chuyện đó. Vậy ngươi có muốn gia nhập Thiên Long thương hội không?
Vô Thường nhíu mày lộ vẻ phân vân và khó hiểu. Tất nhiên là do hắn cố ý.
Mộ lão hiểu hắn đang chẳng rõ đầu đuôi gì, liền nói thêm thông tinh để tăng tính thuyết phục với hắn.
-Thiên Long thương hội chính là tổ chức thành lập nên đấu trường Phong Ba nên có thể xem đấu trường Phong Ba là một chi nhánh nhỏ của Thiên Long thương hội tại Châu Nam thành. Ta cũng không nói dông dài, ta sẽ nói vào trọng tâm.
– Ngươi nếu gia nhập Thiên Long thương hội của chúng ta, mỗi tháng ngươi đều được lãnh đan dược tu luyện, tiền bạc và tài nguyên theo cấp bậc tương ứng với tu vi. Đổi lão ngươi phải làm công việc do thương hội phân phó, tài nguyên thu sau khi hoàn thành lại càng thêm phong phú khiến ngươi hài lòng, còn nữa…
-Vãn bối nguyện ý tham gia thương hội.
Vô Thường chợt cắt lời Mộ lão nói
-Vãn bối không biết rõ Thiên Long thương hội lắm, nhưng từ lời của tiền bối, vãn bối đã hiểu Thiên Long thương hội to lớn, quyền lực như thế nào. Do vậy vãn bối nguyện tham gia thương hội để lấy xuống cơ hội truy cầu sức mạnh đỉnh cao.
Hắn dĩ nhiên không ngu từ chối, đây là thành quả kế hoạch của hắn. Mặc dù tự dưng lòi ra Thiên Long thương hội đứng sau lưng đấu trường Phong Ba.
-Tốt, rất quyết đoán, rất thông minh. Với tư chất của ngươi thì chỉ có một thế lực lớn như chúng ta chống lưng mới giúp ngươi có ngày thành tài. Lựa chọn của ngươi tuyệt đối không sai đâu chàng trai trẻ.
Mộ lão giả tán thưởng hành động của Vô Thường.
-Ngươi đã đồng ý tham gia vậy thì theo ta đi gặp Hội trưởng của đấu trường, đồng thời cũng là thành viên trọng tâm của Thiên Long thương hội.
-Xin tiền bối thứ lỗi…
-Hử?
Nghe vậy, Mộ lão giả bất giác nhướng mày.
Vô Thường lập tức lộ vẻ khẩn cấp, nghiêm trọng nói.
-Hôm nay vãn bối còn có việc quan trọng cần phải giải quyết ở nhà, cho nên là vãn bối không đi được lúc này. Đợi đến khi vãn bối xong việc, tất sẽ tự động đến đấu trường tìm gặp tiền bối và Hội trưởng đại nhân.
Hắn đã nói vậy, Mộ lão cũng không có lý do gì ngăn cản.
-Được rồi, nếu ngươi đã có việc thì cứ làm. Chuyện này lại dời sang ngày khác, khi ngươi đến.
-Vâng ạ, vài ngày nữa vãn bối chắc chắn sẽ đến.
-Cầm lấy.
Mộ lão giả lấy ra một cái lệnh bài được chế đúc bằng vàng đưa cho Vô Thường.
-Đây là lệnh bài cao cấp của đấu trường. Ngươi cầm nó đến đấu trường, gặp bất cứ người nào của đấu trường liền đưa họ, họ sẽ đưa ngươi đến gặp ta.
Cầm lấy lệnh bài có phần nặng trong tay, Vô Thường lễ phép.
-Vâng, vãn bối đã hiểu. Vậy xin phép tiền bối, vãn bối cáo từ.
Trả lại vũ khí vào chỗ cũ, hắn xoay người ra ngoài, bước đến nơi lãnh phần thưởng rồi mới rời khỏi đấu trường Phong Ba.
-Hạt giống tốt a.
Mộ lão nhìn bóng lưng Vô Thường khẽ lẩm bẩm, sau đó liền bay vụt lên các xà ngang trên trần nhà, nằm nghỉ.
Trong những câu hỏi vừa rồi, Mộ lão không phải là quên hỏi thiên phú sợi xích của Vô Thường, mà lão đã biết nó là bao nhiêu.
14 tuổi có tu vi Bán Linh Nhân, thiên phú tuyệt đối phải trên 80 sợi xích, không bàn cãi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!