Chân Huyền Ảo
Chứng Minh
Dùng bữa xong đâu đó. Hồng Vân Tiêu đặt đũa xuống, lão bỗng nhìn Vô Thường, nghiêm túc nói.
-Vô Thường tiểu huynh đệ, thật ra thì hôm nay ngoài việc hai chúng ta đến đây cảm ơn ngươi, thì còn một vấn đề nữa mà ta cần tiểu huynh đệ chứng minh.
Ý đồ chính khi đến Nhậm gia của Hồng Vân Tiêu, bắt đầu hiển lộ.
– Vấn đề này không lạ gì, ta chắc Nhậm huynh và Vô Thường tiểu huynh đệ đều rõ ràng. Đó là việc Vô Thường tiểu huynh đệ có thực lực như thế nào, có thật đã đánh bại được những kẻ muốn lấy mạng con gái của ta hay không.
Lúc này, khí thế Linh Sư cảnh cấp cao của Hồng Vân Tiêu cũng bộc lộ, tạo áp lực nặng nề đối với bất kỳ một ai có tu vi thấp hơn hắn trong bán kinh 20m xung quanh.
-Hồng huynh, đây là ý gì?
Nhậm Thiên Hành lập tức âm trầm, quát.
Khí tức Linh Sư cảnh của lão dù thua kém hơn Hồng Vân Tiêu khá nhiều nhưng cũng không hề sợ hãi hay nao núng mà phóng ra, uy hiếp trực tiếp lên người của Ngọc Yên quận chúa.
So về sức mạnh, cũng như khả năng ai giết ai trước ai, Nhậm Thiên Hành thua xa Hồng Vân Tiêu vì lão chỉ có tu vi Linh Sư cảnh tầng 3, còn Hồng Vân Tiêu lại là Linh Sư cảnh tầng 5. Nhưng nơi đây là Nhậm gia, Hồng Vân Tiêu đang đứng trên đất của Kiếm Trận Tướng Phủ, do đó một vài trận pháp phòng vệ của Nhậm gia chắc chắn đã bao bọc lấy Hồng Vân Tiêu và người của hắn.
Có trận pháp hỗ trợ, xung quanh còn có cao tầng Nhậm gia ẩn núp chờ lệnh, ai chết trong tay ai còn chưa biết được
Hồng Vân Tiêu cũng hiểu điều đó, và dường như hành động vừa rồi hắn chỉ làm để hù người. Hắn thu lại khí thế, nhàn nhạt nói.
– Ta chỉ muốn xác định, đó liệu phải một vở diễn để lấy lòng con gái ta hay không mà thôi. Nếu Vô Thường tiểu huynh đệ thật sự có thực lực, Hồng mỗ không có gì để nói.
Ngày ấy, bốn tên hộ vệ theo cạnh Ngọc Yêu đều là những người có khả năng chiến đấu chân tay thuộc hàng mạnh nhất trong phủ. Vô Thường, một thằng nhóc chỉ tầm 15, 16 tuổi đã cứu được Ngọc Yên dưới tay những kẻ đã giết bốn tên hộ vệ, đồng nghĩa rằng thằng nhóc 15, 16 tuổi phải mạnh hơn bốn tên hộ vệ đã bảo vệ Ngọc Yên. Điều này quá mức khó tin, Hồng Vân Tiêu kiểm chứng sự thật.
Vô Thường lập tức đáp ứng.
– Vãn bối hiểu. Vậy Vương gia tiền bối muốn vãn bối làm như thế nào mới chứng minh được?
– Rất dễ.
Hồng Vân Tiêu lộ nụ cười mỉm, sau đó hắn hô lên.
-Củng Mạc.
-Có thuộc hạ!
Vị trung niên khi nãy bưng khay quà tuân mệnh, bước ra.
Hồng Vân Tiêu nhìn Vô Thường đang dường như chẳng có chút nào sợ hãi hay lo sợ, nói.
-Giới thiệu với Vô Thường tiểu huynh đệ, đây là một thuộc hạ rất yếu của ta. Hắn không phải tu luyện giả nhưng có thực lực sàn sàn với bốn tên hộ vệ đã chết khi bảo vệ Yên nhi. Vô Thường tiểu huynh đệ chỉ cần đấu với hắn một trận, thắng hay hòa đều chứng minh được thực lực của ngươi. Còn thất bại thì… không sao, ta chỉ có một chút tiếc nuối mà thôi.
Vô Thường không hề ngán ngẩm trước lời thử thách của Hồng Vân Tiêu. Đây là cuộc đánh đấm tay chân chứ không phải thể hiện tu vi, thiên phú, nên hắn rất dứt khoát đáp ứng.
-Được, vãn bối xin được phụng bồi.
Dứt lời, Vô Thường liền bước ra khoảng trống không xa đằng trước, đưa tay hướng trung niên Củng Mạc.
– Đại thúc, mời.
Ngọc Yên đứng một bên, dõi mắt đẹp nhìn tư thế dũng mãnh, không sợ cuộc chiến với đội trưởng đội hộ vệ của Vô Thường mà không khỏi ngẩn người, tim đập liên hồi.
-Nhớ những gì ta dặn.
Hồng Vân Tiêu nói nhỏ với Củng Mạc.
-Thuộc hạ đã rõ.
Củng Mạc cung kính đáp, sau đó liền bước ra, đứng đối diện Vô Thường chừng 12m.
Nhậm Thiên Hành lúc này trầm lặng, không nói một lời.
Vô Thường chấp tay hướng Củng Mạc.
-Mong đại thúc chỉ giáo.
-Ta sẽ cố hết sức.
Củng Mạc chỉ nhàn nhạt đáp lời như vậy.
Hồng Vân Tiêu thấy cả hai đều đã sẵn sàng, giọng hùng hồn truyền ra.
-Khi ta đếm đến ba, trận đấu sẽ bắt đầu.
-Khoan đã…
Bất chợt âm thanh của Nhậm Thiên Hành vang lên.
Hồng Vân Tiêu đảo mắt qua, hỏi.
-Nhậm huynh có ý kiến gì sao?
Nhậm Thiên Hành đang muốn nói gì đó vì lão biết người tên “Củng Mạc” chắc chắn cực kỳ lợi hại. Nhưng khi nhìn phong thái tự tin, cũng như nhớ đến trận chiến của Vô Thường với Nhậm Thiên Tâm, lão lắc đầu.
-À, không có gì. Hồng huynh cứ tiếp tục.
Hồng Vân Tiêu cười nhạt trong lòng, bắt đầu đếm.
-1…
Vô Thường và Củng Mạc đều bắt đầu tạo thế đứng.
-2…
Vô Thường đứng yên tại chỗ, mắt lạnh quan sát cực kỳ kĩ càng mọi cử động của Củng Mạc, tựa như một con hổ đang ngăm nghe con mồi nhỏ bé.
Còn Củng Mạc thì hai tay thành quyền, chân phải bước nghiêng một bước lên trên làm trụ, ánh mắt đầy sắt bén nhìn về Vô Thường với vẻ thận trọng, tựa như tiều phu đang chuẩn bị đả hổ.
– 3…
Hai tay Vô Thường siếc chặt lại.
Hai chân Củng Mạc ghì mạnh lên mặt đất.
– Bắt đầu!
Vụt!
Trong ánh mắt của mọi người, cả hai lập tức lao vào nhau.
Củng Mạc dùng hai tay vung vẩy, quyền hình vốn dĩ chỉ có hai nhưng vì Củng Mạc ra đòn liên tục với tốc độ cực nhanh nên từ hai lại hóa ra bốn, năm quyền hình, uy thế mạnh mẽ đánh về phía Vô Thường một cách rất điêu luyện, cực kỳ vững chắc của một người luyện võ lâu năm.
Trước thế công cao siêu, vừa công lại vừa đảm bảo thủ của Củng Mạc, Vô Thường không có nhiều lựa chọn để giành chiến thắng. Hắn dựa vào lợi thế của Linh Thể cho hắn sức mạnh hơn người, dựa vào tốc độ không thua kém mà còn nhỉnh hơn Củng Mạc của bản thân, và một cái đầu luôn luôn lạnh nằm trên cổ, hắn quyết định dùng nhu khắc cương để che giấu thực lực thật sự.
Hai tay Vô Thường hóa thành chưởng, tung ra năm, sáu chưởng hình va chạm với quyền hình của Củng Mạc.
Trong khoảng khắc nhỏ bé va chạm mà Củng Mạc không đủ để phản ứng, chưởng hình của Vô Thường tức thời biến ảo. Mỗi một chưởng chạm vào một quyền đều đổi chuyển, lướt nhẹ trên mỗi quyền của Củng Mạc với một lực lượng “dẫn” kỳ dị. Cho đến khi hai quyền và chưởng cuối gặp nhau, tay Vô Thường đã nắm lấy cổ tay của Củng Mạc, phá thế trụ của Củng Mạc, kéo Củng Mạc về phía hắn…
Rập!
Một đấm của Vô Thường đánh mạnh vào má trái của Củng Mạc, Củng Mạc lập tức nằm trên đất ngay dưới chân hắn, bất tỉnh.
Giao phong đến đây chấm dứt trong chưa đầy hai giây, thắng bại đã nhanh chóng được phân.
– Vãn bối không phải thiên tài, thiên phú cũng khá thấp nhưng vào khoảng chiến đấu tay đôi dưới Linh Nhân cảnh, vãn bối vẫn rất tự tin.
Vô Thường nói vu vơ một câu, sau đó hắn hướng đến Hồng Vân Tiêu, chấp tay.
– Vãn bối đã thất lễ.
– Ha ha, đánh rất tốt, một cuộc chiến rất hay a.
Nhậm Thiên Hành đứng một bên nhìn cháu trai rồi nhìn kiểu đá xoáy Hồng Vân Tiêu, ha hả khen ngợi.
Diễn biến vừa rồi, có thể người phàm như Củng Mạc không thấy rõ, nhưng là Linh Sư cảnh, Nhậm Thiên Hành, Hồng Vân Tiêu và cả lão giả luôn lù lù gần cạnh Ngọc Yên đều nhìn thấy rất rõ những chuyện gì vừa xảy ra.
Vô Thường đánh đúng là rất hay, chỉ một biến chuyển nhỏ trong khoảng khắc đã làm nên chiến thắng.
“Thình thịch… thình thịch…”
Ngọc Yên tuy không có năng lực để nhìn thấy được diễn biến, nhưng đội trưởng đội hộ vệ trong lòng nàng mạnh mẽ như vậy mà đã gục ngã chỉ sau một chiêu khi giao phong với Vô Thường, cộng với đó là thần thái uy dũng của Vô Thường lúc này, Ngọc Yên không thể không rung động, không thể không cảm nắng với hắn.
Nam nhân thích mỹ nữ, mỹ nữ lại yêu anh hùng là chân lý của mọi vũ trụ mà không ai có thể bác bỏ.
– Xin lỗi Vô Thường tiểu huynh đệ vì đã nghi ngờ ngươi. Ngươi đúng là anh hùng xuất thiếu niên.
Kết quả đã sờ sờ ngay trước mắt, Hồng Vân Tiêu cũng không có gì để nói ngoài việc giả bộ xin lỗi và khen ngợi.
Vô Thường vội khiêm tốn.
– Tiền bối quá khen.
– Không, ta hoàn toàn không khen, đây là lời nói thật lòng của ta.
Hồng Vân Tiêu lộ vẻ nghiêm túc, sau đó hắn quay qua nói với Nhậm Thiên Hành.
-Chúng ta đến Kiếm Trận Tướng Phủ đã lâu, giờ nên đến lúc quay về phủ xử lý công việc. Nhậm huynh, cảm ơn buổi thiết đãi ân cần ngày hôm nay của phủ, chúng ta gửi lời cảm ơn và xin được phép cáo lui.
Thứ cần làm đã làm, thứ cần thử đã thử, Hồng Vân Tiêu cũng không còn muốn ở lại đây thêm nữa.
Nghe vậy, Nhậm Thiên Hành liền thở phào nhẹ nhõm trong lòng, miệng hơi cười, nói lời không níu kéo.
– Không có gì, để ta tiễn Hồng huynh rời phủ.
– Vậy thì cảm tạ.
Nói rồi, Hồng Vân Tiêu chợt liếc mắt với lão giả sau lưng Ngọc Yên, để lão đi đến khiêng Củng Mạc trên vai. Cả bốn người sau đó quay người, nhanh chóng rời đi.
– Tạm biệt tiền bối.
Vô Thường ở phía sau gửi lời chào.
– Ngươi đứng đây chờ ta, lát ta có chuyện cần nói.
Nhậm Thiên Hành nghiêm nghị nói với Vô Thường một câu rồi tiến đến chỗ bốn người Hồng Vân Tiêu, tiễn họ rời khỏi phủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!