Chân Huyền Ảo - Diện Kiến Vương Gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Chân Huyền Ảo


Diện Kiến Vương Gia



Mười lăm phút trước.

-Thiếu gia, Vô Thường thiếu gia…

-Tiểu tử chết tiệt, ngươi mau tỉnh dậy, tỉnh dậy đi…

Vô Thường không biết từ lúc nào lại ngủ gục trong bồn tắm lớn. Bên tai hắn đang không ngừng vang lên những tiếng kêu ầm ĩ, giọng điệu gấp gáp muốn đánh thức hắn dậy.

-Vương gia đã đến rồi kìa, mau tỉnh lại…

Mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt Vô Thường chính là gương mặt của Lý Hạt và Cuồng Tiêu ngay bên cạnh.

-Ta biết rồi.

Nhàn nhạt nói, Vô Thường trần như nhộng bước ra khỏi bồn tắm, mang thân thể cường tráng đi đến tủ quần áo thay đồ, chỉnh sửa tư thế cho phù hợp với trang phục quần áo trắng thư sinh để chuẩn bị gặp mặt Vương gia, vị Linh Sư cảnh được xem là mạnh nhất trong năm thế lực thống trị Châu Nam thành.

Sau khi buộc tóc dài, để chúng nằm gọn gàng trên lưng nhằm làm lộ rõ thân hình “rồng, hổ”, gương mặt khá tuấn tú, mắt sáng, mày kiếm rõ nét, Vô Thường nhẹ nhàng bước ra cửa phòng.

-Đi thôi.

“Haizz”

Phía sau, Lý Hạt và Cuồng Tiêu nhìn Vô Thường bình tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra đều lắc đầu, thầm thở dài.

Đi gặp Vương gia, một tồn tại cao cao tại thượng mà ngay cả hai người họ nhìn thấy cũng đều phải run sợ, thế nhưng Vô Thường, một tiểu nam tử 14, 15 tuổi đầu, tu vi cảnh giới nằm dưới đáy xã hội lại không hề có chút lo lắng, bất an gì? Quả là thỏ con không sợ đứng trước miệng cọp a.

Thở dài là như vậy, nhưng hai người không thể làm gì khác hơn ngoài việc đi theo sau hắn như một con cẩu trung thành.

-Thiếu gia, lão gia ngài…

-Ta biết rồi.

Trên đường đi, Vô Thường có gặp tên hầu được Nhậm Thiên Hành phân phó gọi hắn, hắn chỉ phất tay bỏ qua, bước chân vẫn ung dung tiến bước.

Khoảng thêm năm phút sau, ngay lúc Nhậm Thiên Hành vừa hỏi xong Ngọc Yên, Vô Thường cũng đã tiến đến nơi.

-Gia gia.

Vôi Thường vội cuối chào gia gia Nhậm Thiên Hành một cái, sau đó tức thì xoay người hướng Hồng Vân Tiêu lễ độ.

-Vô Thường tham kiến Vương gia tiền bối cùng Ngọc Yên quận chúa.

Mặc dù giữa Vô Thường và Hồng Vân Tiêu chưa một lần gặp mặt, nhưng chỉ với việc người trung niên lạ mặt được ngồi đối diện với Nhậm Thiên Hành, bên cạnh còn có dáng người quận chúa quen thuộc, thật dễ đoán được trung niên là ai.

Đồng thời trong lúc chào hỏi này, Vô Thường điềm tĩnh nhìn thoáng qua sắc mặt của Hồng Vân Tiêu và đôi mắt của Ngọc Yên quận chúa, mọi thứ được ghi lại trong đầu hắn rồi được não bộ nhanh chóng phân tích các trạng thái.

Con người khi đối diện nhau, các cảm giác là yêu, là ghét, lạ mặt, thù địch, hận ý,… hay là kiềm chế giấu đi mà nếu không phải là một người lão luyện, vô cảm thì đều bị phản chiếu trong sóng giao động của đôi mắt. Vô Thường dựa vào kỹ thuật nhìn vào đôi mắt này để suy ra cảm giác của người khác đối với bản thân mình, nhờ đó hắn có thể dễ dàng nắm bắt tất cả các bước đi của họ đối với hắn.

“Yêu thích như dự kiến và thăm dò, chưa phân ác hay thiện. Cũng không ngoài dự kiến của ta”.

Yêu thích dĩ nhiên là giữa Vô Thường và Ngọc Yên vì đã thỏa thuận.

Còn thăm dò chính là của Hồng Vân Tiêu đối với hắn. Để giải quyết tình trạng này của lão, Vô Thường cần tự tạo một chút mưu mẹo tựa như để lộ bản thân “còn non”, khá “mê gái” để qua mặt.

Hắn lập tức thực thi ngay kế hoạch.

Đôi mắt Vô Thường như chết lặng khi nhìn đến Ngọc Yên, nhìn đôi mắt xanh nhạt, lóng lánh ánh đại dương của nàng. Cả thân thể của hắn đều như bất động, trong mắt chỉ có mỗi một mình Ngọc Yên đang ngượng ngùng bởi hắn.

-E hèm, ừm hừm…

Con gái cưng bị người nhìn, Hồng Vân Tiêu còn chưa kịp nói gì thì Nhậm Thiên Hành đã xấu hổ, ho khan liên tục nhằm nhắc nhở Vô Thường.

Vô Thường giật mình tỉnh người, mặt mũi xem như không tệ có chút hổ thẹn lên tiếng với Ngọc Yên.

-Xin lỗi quận chúa, ta đã thất lễ khi không kiềm bản thân trước vẻ đẹp thơ mộng của nàng, mong quận chúa bỏ qua cho ta.

Để cua được gái, mặt tất phải dày, dù hoa đã có chủ thì cũng đá chủ, giựt hoa.

Nhậm Thiên Hành nhìn hắn mà không khỏi thở dài trong lòng.

“Anh hùng không thể qua ải mỹ nhân. Tên Vương gia này có đứa con gái thật tốt, một mình nàng đã đủ để đánh bại vô số thiên tài nam nhân mà không cần ra bất kỳ một chiêu nào”.

Lão xấu hổ, nói với Hồng Vân Tiêu.

-Mong Vương gia thứ lỗi cho đứa cháu này của ta a.

-Thường nhi, ngươi qua đây ngồi cho ta, mau lên.

Hồng Vân Tiêu cười, bảo.

-Ha ha, không sao. Tất cả các nam nhân khi nhìn thấy tiểu Yên đều như vậy, cháu của Nhậm huynh như thế là điều dĩ nhiên. Vả lại hắn dù sao cũng là ân nhân cứu mạng tiểu Yên, nhìn một chút nó sẽ không mất mác gì.

Thế nhưng trong lòng hắn lại âm trầm suy đoán.

“Không có linh lực ba động, quả nhiên không phải Linh Nhân cảnh. Trông bộ dạng chỉ khoảng 15, 16 tuổi, hy vọng đừng nên có tu vi Bán Linh Nhân, không thì…”

Hắn lại chợt nói.

-Ân nhân của tiểu Yên đã đến, chúng ta nên làm việc cần làm rồi.

Hồng Vân Tiêu khẽ kéo Ngọc Yên đứng dậy. Hai người cùng chấp tay hướng Vô Thường.

-Ta, Hồng Vân Tiêu xin cảm tạ ơn cứu mạng của tiểu huynh đệ Vô Thường đối với nhi nữ Ngọc Yên nhà ta.

-Tiểu nữ Ngọc Yên đa tạ ơn cứu mạng của Vô Thường công tử.

Vô Thường vừa ngồi ghế không lâu liền đứng thẳng lên, khiêm nhường nói.

-Không, không, tiền bối và quận chúa không cần phải làm vậy. Sự tình cứu quận chúa là việc nên làm, nên làm thôi.

-Không đâu Vô Thường huynh đệ. Người Vương gia chúng ta xưa nay làm việc đều có nguyên lý và đạo người, ngươi nếu cứu được con gái ta thì xem như là đã có ân lớn đối với chúng ta, cảm ơn là điều chúng ta nên làm.

Không đợi Vô Thường nói thêm, Hồng Vân Tiêu quay người liếc mắt với vị trung niên bưng khay quà lễ, vị trung niên này liền đưa khay quà cho Hồng Vân Tiêu.

Hồng Vân Tiêu mở khay quà, hiện ra bên trong là hai viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay và một hộp gỗ tỏa hương thơm nhàn nhạt đang có sự ba động linh lực tỏa ra. Lão nói.

-Đây là một gốc Bạch Linh Chi một trăm năm và hai viên dạ minh châu xem như là thành ý cảm tạ ơn cứu mạng của Vô Thường tiểu huynh đệ, mong là Vô Thường tiểu huynh đệ không chê, nhận lấy để chúng ta vui lòng.

“Bạch Linh Chi trăm năm, một gốc có thể tăng cường linh lực bằng một năm Linh Nhân cảnh hấp thụ linh khí. Tên này thật biết chịu chơi a”.

Nhậm Thiên Hành ngồi một bên cảm nhận linh lực ba động từ hộp gỗ phát ra, xác nhận đúng là mùi của Bạch Linh Chi liền không khỏi cảm khái trong lòng.

Bạch Linh Chi là một linh thảo phụ trợ tăng tiến tu vi rất tốt đối với Linh Nhân cảnh. Số năm càng cao, dược lực càng nồng đậm, hiệu dụng càng tốt. Hiện tại thì ngoài Bách Thú Lâm đầy tính hung hiểm có thể tìm kiếm được thì cũng chỉ có Dược Các là có buôn bán Bạch Linh Chi với giá quy đổi dường như trên trời. Do vậy, một gốc Bạch Linh Chi thấp nhất trăm năm cũng đã là cực kỳ trân quý. Gia tài của Kiếm Trận Tướng Phủ cũng chỉ có hơn 30 gốc Bạch Linh Chi mà thôi.

Vô Thường đối diện lộ vẻ khó khăn, cuối cùng hắn cắn răng đưa hai tay nhận lấy khay quà.

-Vương gia tiền bối và quận chúa đã có lòng vậy thì Vô Thường xin vô lễ nhận lấy.

-Tốt, tốt, làm người phải nên như vậy, có ơn với người thì phải để cho người trả, thế mới toại được lòng người mắc nợ a.

Hồng Vân Tiêu cười nói.

Vô Thường liền cười gượng, cảm thấy bản thân có lỗi khi nhùng nhằn việc nhận quà của người chịu ơn mình.

-Tiền bối nói chí phải, Vô Thường thật không hiểu lễ nghĩa.

Lúc này Nhậm Thiên Hành cũng lên tiếng, xen vào cuộc đối thoại của Vô Thường và Vương gia.

-Chuyện đáp quà lễ xem như đã xong rồi nhỉ? Nếu đã xong, Thiên Hành ta hy vọng Hồng huynh và tiểu quận chúa có thể ở lại dùng bữa với chúng ta cho trọn đạo hiếu khách của Nhậm gia.

Nhậm Thiên Hành nói lời này chỉ cho có, bản thân lão tự cho rằng Vương gia xong chuyện sẽ tức thì quay về, dù sao một vi Linh Sư cảnh, nhất là người đứng đầu một phủ tất phải có rất công việc cần phải giải quyết.

Thế nhưng không ngờ, Hồng Vân Tiêu lại nhẹ nhàng gật đầu.

-Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ ở lại dùng bữa.

Nghe vậy, Nhậm Thiên Hành vô cùng nhíu mày trong lòng nhưng không thể ý kiến gì được vì chính lão đã đưa ra lời mời.

Lão quay sang nói với người vài câu để chuẩn bị bữa trưa.

Chừng một khắc sau, bữa trưa đã được mang lên với đầy đủ các món ăn thịnh soạn, sang trọng.

Bốn người sau đôi lời liền dùng bữa.

Ngọc Yên trong khi ăn, chiếc khăn lụa che dung nhan được nàng gỡ xuống, làm lộ ra sắc đẹp ma mị đến khó tưởng của nàng. Vô Thường tuy đã là lần thứ hai nhìn thấy nhưng cũng phải ngẩn người trong giây lát.

Hắn cảm khái trong lòng.

“Có lẽ là do sự khác biệt trong cấu tạo của hai thế giới nên nữ nhân thế giới này quả thật đẹp hơn, nuột nà hơn, trơn mượt hơn nữ nhân tại thế giới Pháp thuật rất nhiều. Tu luyện giả phá thân (mất zin) khi còn ít tuổi, dẫn đến khả năng hấp thụ linh khí bị suy giảm cũng là điều có thể lý giải được”.

Ở thế giới Pháp Thuật, nước có cấu tạo là H2O, tuy nhiên ở thế giới Tu Luyện này, cấu tạo của nước chưa chắc đã là như vậy. Đó là tất cả ý hắn muốn nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN